Chương 34.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cậu cả đang trong quá trình xây dựng nhà máy nên công việc khá bận bịu. Cô ba ngồi trên nhà uống trà ăn bánh, tay cô cũng khỏe được bảy phần rồi.
"Thằng Ân đâu rồi đa?"
Thằng Ân từ ở dưới chạy lên:
"Dạ cô ba gọi con?"
"Ủa vậy chứ tình hình xây nhà máy của cậu cả nhà mình sao rồi đa?"- Trí Tú vừa uống trà vừa hỏi
"Dạ...con nghe ngóng được là...đã xây được phân nửa rồi ạ"
"Nhanh dữ đa"- Trí Tú đặt chén trà xuống
Cô cầm cây quạt quạt nói tiếp:
"Mày cùng tao đi ra xưởng lúa gạo gặp cậu hai bàn chuyện đi"
"Dạ dạ"
Trí Tú đứng dậy rời đi. Trí Tú đi tới cửa thì dừng lại quay vào. Chắc Trân Ni đang ở dưới bếp mần công chuyện. Trí Tú nghĩ tới nghĩ lui:
"Hmmm...chắc là đi lát rồi về. Không cần đem em ấy theo đâu đa"
Cô nghĩ xong rồi quay đi cùng thằng Ân.
Ngoài xưởng lúa gạo...
Trí Tú cùng thằng Ân đi tới. Cậu hai vừa nhìn thấy thì đứng lên:
"Ủa Trí Tú...sao mày ra đây?"
"Ra đây bàn công chuyện với anh nè đa"- Trí Tú đi tới, ngồi vào chỗ của cậu hai
Cậu hai tránh qua một bên cho Trí Tú ngồi rồi hỏi:
"Chuyện gì đa? Tay mày sao rồi?"
"Tay em đỡ rồi. Chuyện của anh cả chứ chuyện gì đa"
"À...rồi mày tính sao?"
"Đốt đi"- Lệ S ngồi gương mặt thản nhiên đáp
"Cái gì đa? Đốt hả? Mày điên hả Trí Tú, nhà máy biết bao tiền của. Mày đòi đốt là đốt sao đa"- Cậu hai nghe xong còn xém sặc sụa
"Em tính cả rồi đa. Vì nhà máy tốn nhiều tiền của và sức người nên mới phải đốt...có như thế cha mới giận lên được chứ"
.
Cậu cả đang cùng ông Hội đồng đi bàn công chuyện vừa mới về tới nhà.
"Cha...cha coi, nhà máy đang tiến triển rất tốt đó đa. Cũng sắp xây xong rồi"- Cậu cả vui mừng nói
"Ừm vậy thì tốt, ráng coi sóc cho đàng hoàng nghe hông?"
Hai người vừa đi vào nhà vừa nói. Trí Tú cũng mới từ xưởng về.
"Cô ba...nãy giờ cô ba đi đâu vậy đa?"- Trân Ni thấy Trí Tú đi xuống dưới bếp thì hỏi
"Ờ thì tôi đi ra xưởng coi tí việc, có gì đâu đa. Em đang nấu gì đó?"
"Em đang hầm canh cá cho cô ba ăn nè. Để cho xương tay của cô ba mau hồi phục. Mà đi ra xưởng làm gì dẫn theo thằng Ân mần chi?"
"Thì chuyện làm ăn, em hỏi mần chi. Có gì đâu chèn"- Trí Tú nhăn mặt nói
"Được rồi, em không hỏi nữa. Cô ba đi vào phòng đi rồi em đem canh vào cho cô ba ăn"
"Ừm tôi biết rồi"- Trí Tú quay đi
Trí Tú  đi vào phòng thì thằng Ân cũng từ đâu đi vào hỏi chuyện:
"Dạ cô ba...mọi thứ chuẩn bị xong xuôi hết rồi đa. Chừng nào mình mần được hả cô ba?"
"Mày nói với cậu hai là ngay tối nay, nghe chưa?"- Trí Tú nói nhỏ
"Dạ dạ, con biết rồi"
"Đi đi"- Trí Tú phẩy tay
Trân Ni đúng lúc bưng chén canh vào thì nghe thấy được một phần câu chuyện, thằng Ân thì nghe căn dặn xong đi ra.
Trân Ni đi lại:
"Cô ba lại định...toan tính chuyện gì vậy đa?"
"Trời đất, em nói làm như tôi làm chuyện động trời gì vậy không bằng"- Trí Tú cười nói
"Cô ba ăn đi cho nóng"- Trân Ni bưng chén canh lại
"Em biết tôi không thích ăn cá mà đa"- Trí Tú nhíu mày
"Cô ba...em nghe nói ăn cá tốt cho xương khớp lắm. Em biết nên gỡ xương ra hết rồi đa. Cô ba ăn lẹ đi"- Trân Ni dỗ dành
"Gỡ ra hết thiệt rồi chớ?"- Trí Tú nhìn chén canh hỏi
"Dạ rồi mà, cô ba ăn lẹ đi"
"Để em thổi cho....nè...aaaa"- Trân Ni múc một muỗng lên đúc cho Trí Tú
Trí Tú há miệng ra nhận lấy.
"Ngon thiệt đó đa"
"Mà tính ra...hồi nhỏ em cũng đúc tôi y chang vậy!!"- Trí Tú bật cười nói
"Hồi nhỏ cô ba khó nuôi khó chiều lắm đa. Còn thêm biếng ăn nữa. Bà Hội đồng cũng bó tay với cô ba luôn"- Trân Ni nhớ lại
"Đúng rồi, nhưng mà may nhờ có em đó!! Nhờ có em bầu bạn nên tôi mới vui vẻ chịu ăn một chút"
"Ấy...mà tính ra em hơn tuổi tôi đó đa, hồi đó tôi còn kêu em bằng chị đó chớ....hahaha"- Thật ra thì Trân Ni hơn Trí Tú vài tuổi, vì hồi nhỏ Trí Tú khó nuôi nên bà Hội đồng mới mướn thêm một đứa con nít về chăm sóc cho Trí Tú, mà đứa con nít đó chính là Trân Ni
"Cô ba này...cô ba chê em già rồi đúng không?"- Trân Ni đánh nhẹ vào vai Trí Tú
"Làm gì có, tính ra người ta nhìn vào có ai nói em hơn tuổi tôi đâu đa. Mà tuổi tác có quan trọng đâu chớ. Tôi yêu em là được rồi"- Trí Tú sà vào lòng Trân Ni
"Được rồi, đừng có nịnh nữa. Mau ăn lẹ đi"- Trân Ni khì cười
"Dạ mình"- Trí Tú hí hửng nói
"Đây để tôi tự ăn cho"- Trí Tú giành lấy chén canh
"Ừm cô ba tự ăn đi, coi chừng nóng đó"
Trí Tú gật gật đầu. Trân Ni đưa đôi mắt ngồi nhìn Trí Tú ăn. Đôi mắt cô từ nhỏ tới lớn nhìn Trí Tú vẫn như thế, nhìn Trí Tú như nhìn thứ gì đó quý giá nhất đối với bản thân mình. Trân Ni đưa tay lên vuốt ve mái tóc của Trí Tú. Trí Tú quay qua cười cười:
"Sao tự nhiên chị vuốt tóc em vậy?"
"Thiệt tình...cô ba!! Cô gọi gì kì khôi vậy đa. Nghe lạ quá"- Trân Ni nghe thế cũng bật cười ngại
"Tôi đùa ấy mà. Tôi ăn xong rồi nè"- Trí Tú đưa cái chén lại cho Trân Ni
Trân Ni cầm lấy chau mày:
"Cô ba bỏ mứa nữa rồi"
"Thôi, tôi ăn không nổi thiệt mà"- Trí Tú lắc đầu
"Vậy thôi để em đem dẹp"- Trân Ni định đứng lên thì Trí Tú ngăn lại
"Thôi. Em để đó lát dẹp cũng được. Ờm...lâu rồi...em không hát cho tôi nghe. Tự nhiên...tôi muốn nghe giọng hát của em quá hà"
"Trời cô ba...cô ba lớn bộn rồi chứ có phải còn bé bỏng gì đâu mà đòi nghe em hát"
"Thì có gì đâu, lớn nhỏ gì chả nghe hát được"
"Giờ ban ngày ban mặt, hát hò um sùm lắm"- Trân Ni có chút không chịu
"Đi...năn nỉ em đó. Hồi đó, không cần tôi kêu em cũng hát cho tôi nghe mà"- Trí Tú bĩu môi
"Thì...hồi đó cô ba hay hở tí là khóc nên em mới phải hát để dỗ dành cô ba. Còn giờ cô ba lớn rồi, hát gì nữa. Với lại...lâu rồi em không hát. Giọng em có còn hay ho gì đâu đa"
"Bây giờ em không hát tôi mới khóc đó"- Trí Tú nhất quyết đòi nằn nặc
"Rồi rồi, em hát mà. Cô ba...muốn nghe bài gì?"- Trân Ni cuối cùng cũng phải đồng ý
"Bài...mình ơi đi!! Hồi đó...em hay hát bài đó lung lắm"
"Rồi rồi..."
Trân Ni hắng giọng cho ấm rồi cô đứng dậy cất tiếng hát.
"Hò ơoooooo... Gió miền xuôi thổi xuôi miền ngược....Cánh chim chiều mỏi mắt đợi trông.... Bao giờ gió ngược thổi lên, bao giờ anh để em thôi đợi chờ~~~"

Trí Tú nghe đến độ bị hút hồn vào mà nhìn Trân Ni say sưa. Trân Ni ca đến đó đột nhiên ngừng lại, đầu mũi cay cay.
"Ủa sao vậy? Em bị gì vậy đa?"- Trí Tú thấy vậy đứng lên hỏi
"Dạ không. Tại...lúc cô ba sang Pháp, em ở nhà trông ngóng cũng có hát bài này"
Trí Tú nghe thế thì thấy bản thân có chút có lỗi trong lòng liền ôm Trân Ni vào lòng:
"Tôi xin lỗi em lung lắm!! Để em đợi ròng rã mấy năm trời. Chắc...ở nhà em buồn lắm. Lỗi tại tôi. Thôi không hát nữa, không hát nữa"
"Dạ đâu có gì đâu cô ba. Em có sao đâu chèn. Cô ba không cần tự trách như thế"- Trân Ni lắc đầu
///

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro