Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Năm thứ hai mươi sau khi tôi chết, vợ tôi là Jennie sắp kết hôn rồi."

_

Tôi và Jennie quen biết nhau từ cái hồi đi học cấp ba.

Khi đó em ấy là đại diện cho thành phần vô học trong trường bọn tôi, trốn học đánh nhau, chỉ cần là những chuyện vi phạm nội quy trường học là sẽ có bóng dáng em.

Tôi và em là hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau, trong từ điển cuộc đời tôi chỉ có tám chữ: học tập thật giỏi, ngày ngày tiến lên.

Tôi chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ có gì liên quan đến em ấy, nhưng có lẽ là ông trời cảm thấy cuộc sống của tôi quá đỗi khô khan nên đã nhét thêm Jennie vào.

Em ấy bị người ta đánh hội đồng, mặc dù tôi không muốn xen vào việc của người khác đâu nhưng vì không thể nhìn nổi cái cảnh em bị người ta bắt nạt như vậy, tôi bèn tốt bụng giải vây cứu giúp em.

Nhưng ai mà có ngờ sang ngày hôm sau, Jennie bảo với bạn em rằng tôi yêu thầm em từ bao lâu nay và bắt đầu xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi không thể tránh né, vì vậy kiên quyết báo chuyện này cho chủ nhiệm lớp biết, thế là Jennie bị mắng một trận té tát rồi còn bị mời phụ huynh, sau đó em im hơi lặng tiếng một thời gian.

Nhưng chẳng mấy chốc lại có sự chuyển biến.

Ngày ấy là tiết thể dục cuối cùng của lớp mười một bọn tôi, mới vào hè nên nhiệt độ chưa cao lắm. Ngay từ buổi sáng tôi đã bắt đầu thấy khó chịu trong người, sau khi chạy 600m xong thì trước mắt tối sầm, ngã thẳng trên đường chạy.

Giây phút cuối cùng trước lúc hoàn toàn mất ý thức, tôi nhìn thấy vô số đôi giày xuất hiện trước mặt mình.

Trong đó có một đôi bề mặt rất sạch sẽ, cách buộc dây giày là kiểu mà tôi chưa từng biết, chỉ là chưa kịp nghĩ suy điều gì thì tôi đã hôn mê bất tỉnh.

Sau đó tôi mới biết ngày hôm ấy, chính Vệ Jennie đã đưa tôi đến phòng y tế.

Em và bạn đi ngang qua đường chạy, vốn đang định ghé qua chào hỏi tôi ai mà dè cả người tôi bỗng dưng nghiêng ngã rồi trực tiếp nằm bẹp xuống đất.

Jennie lập tức chạy như bay về phía tôi.

Khung cảnh mà cô bạn cùng bàn của tôi thuật lại có thể đã được thêm mắm dặm muối bởi những ngôn từ hoa mỹ của cổ, nghe sao mà cảm động lòng người thế không biết. Nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng gương mặt của Jennie quả thật dễ khiến người ta động lòng lắm.

Ngay cả một người cứng nhắc và nhạt nhẽo như tôi đây cũng không ngoại lệ.

Càng tiếp xúc với Jennie nhiều tôi càng hiểu được cuộc sống của em sôi động, hoạt bát và thú vị ra sao, đây là một cách sinh hoạt mà tôi chưa từng thấy bao giờ.

Em ấy hoàn toàn không giống những tin đồn.

Ví dụ như em cúp tiết đến tiệm net chơi game chỉ là để kiếm thêm tiền chi trả thuốc thang cho bà nội.

Còn về việc đánh nhau.....

Ẻm bảo với tôi bị đánh thì phải đánh lại, chả có lý do nào khác. Tôi thật sự bị thuyết phục luôn, vì tôi thấy một người như em dù cho có làm bất cứ điều gì cũng đều có lý do để tha thứ.

Tôi và em khác nhau.

Nếu như nói em trưởng thành như cây gai mọc hoang dại, vậy thì tôi là một bông hoa được thợ làm vườn chăm bẵm dựa theo những số liệu khoa học chính xác.

Trong nhận thức của tôi về sự lớn lên, một bông hoa phải là cái mà nó đã phát triển thành, nó chẳng thể đột ngột biến từ bông hoa năm cánh thành sáu cánh được.

Cũng không có khả năng từ một bông hoa màu đỏ hóa thành màu xanh.

Nhưng Jennie thì có thể.

Em có thể là cây gai, cũng có thể là một bông hoa nở ra từ cái gai hoặc thậm chí là cái gai mọc trên cái gai. EM sống thoải mái, hoang dã và không gò bó.

Nhưng bất chợt vào một ngày, Jennie bảo với tôi rằng tôi cũng có thể làm được.

"Bỏ một bông hoa loa kèn màu tím vào nước xà phòng, hoa sẽ biến thành màu xanh da trời. Nhưng nếu tớ cho nó vào trong giấm thì nó còn có thể hóa đỏ." Lúc nói những lời này, tôi đang ở trong sân nhà nhỏ của Jennie xem thành quả thí nghiệm của em.

Jennie cầm một bông hoa loa kèn khác đứng trước mặt tôi: "Còn cánh hoa thì càng đơn giản hơn nữa." Em dứt khoát xé đôi cánh hoa loa kèn ra rồi cất lời: "Chị xem, như vậy chẳng phải nó đã có thêm một cánh hoa rồi sao."

Tôi nhìn mà sửng sốt không thôi.

"Không ai có thể quyết định việc chị lớn lên sẽ có dáng vẻ ra sao, người có thể quyết định chỉ có mình chị." Jennie cầm bông hoa loa kèn màu sắc nguyên bản chưa thấm nhuộm bất cứ thứ gì cài lên sau tai tôi, giọng nói và ánh mắt dịu dàng vô bờ bến: "Chị muốn nó màu tím thì nó màu tím, chị muốn nó là xanh da trời, nó cũng có thể là xanh da trời."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro