Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù những lời nói của Jennie nghe rất sâu sắc, nhưng khi ấy tâm tư tôi sớm đã không còn đặt vào đó nữa. Vị trí tai nơi em chạm khẽ qua đang dần nóng cháy lên.

Nóng đến độ cả người tôi tê dại, nhịp tim cũng mất kiểm soát.

Thậm chí tôi còn không dám nhìn thẳng vào mắt em.

Tôi biết tôi đang làm một chuyện to gan mà còn rất trái lẽ thường, nhưng tôi không nhịn nổi, tôi cảm thấy chắc chắn mình đã bị Jennie đầu độc mất rồi.

Nếu không thì tôi cũng chẳng nghĩ ra được bất kỳ lý do nào khác giải thích cho cái hành động hôn Jennie đột ngột của mình.

Dường như em cũng bị tôi dọa hú vía một phen, con ngươi hơi nở ra, tiếng hít thở cũng ngưng bặt hồi lâu. Tôi không hoàn toàn hôn trúng môi em.

Nhưng có lẽ vì hồi hộp quá mà thời điểm tôi chống hai tay lên gối em và cúi người đến hôn thì chỉ hôn được nơi khóe miệng em.

Tư thế này không giữ được quá lâu, Jennie vốn đang ngồi xổm dưới đất, song vì không chịu được sức nặng của cơ thể cả hai nên người em ngửa ra sau và ngồi bệt xuống đất.

Tôi tranh thủ lúc em đang ngẩn tò te chạy trốn mất tiêu.

Sau đó tôi tránh Jennie mấy ngày liền, tuy em học ban tự nhiên còn tôi học ban xã hội nhưng phòng học của bọn tôi chỉ cách nhau một tầng lầu, vì vậy em quá dễ để chặn được tôi.

Thứ sáu đến lượt cả tổ tôi trực nhật, trong lớp tôi luôn là đối tượng được mọi người săn sóc nên những việc giao cho tôi đều rất nhẹ nhàng, chỉ cần lau sạch bảng đen và dọn dẹp lại khu vực trên bục giảng chút, cuối cùng khóa cửa lại là xong.

Jennie một mực đứng ở lối vào hành lang chờ tôi.

Hôm nay em ấy mặc đẹp dễ sợ, áo phông đen phối với chân váy xanh lam, giày vải bạt cổ thấp và vẫn là kiểu buộc dây mà tôi mãi chưa học theo được.

Tôi quan sát em từ trên xuống dưới mấy vòng liền, nhưng từ đầu đến cuối không chịu mở miệng nói một câu.

Cuối cùng Jennie mất kiên nhẫn, bèn cười hỏi tôi: "Nhìn đủ chưa? Nhìn nữa thu phí nha."

Tôi bĩu môi không đáp.

Jennie gập ngón tay búng cái phốc vào trán tôi: "Nói chuyện xem nào."

Tôi tức quá vặn lại: "Chưa nhìn đủ."

"À." Jennie nghiêng người dựa vào tường

Nắng chiều rọi vào hành lang bao phủ lấy bóng dáng em: "Vậy chị nhìn tiếp đi, cho bạn gái em ngắm không cần thu phí."

"...." Mặt tôi đỏ ửng như ánh hoàng hôn nơi chân trời.

Jennie đưa mũi giày của mình đá đá tôi: "Sao không nói gì?"

Tôi không biết tại sao em có thể bình tĩnh như kia được nữa, do da mặt quá dày hay vì đã từng chiến đấu trăm trận nên kinh nghiệm quá phong phú rồi?

Tôi chả muốn nhìn em nữa: "Không biết nói gì."

"Ồ, không biết nói gì, mà biết làm gì nhỉ." Jennie phút chốc tiến gần đến tôi một bước, mũi giày của hai bọn tôi chạm nhau.

Em ấy chỉ cần ngẩng đầu là có thể hôn được tôi luôn.

Jennie không có hành động gì khác nữa, giọng nói vang lên : "Không phải chị rất thuần thục khi hôn em sao?"

Khoảng cách gần đến mức tôi có thể thấy rõ độ cong phập phồng của lồng ngực em và ngửi được hương nước hoa thoang thoảng trên người em ấy. Nhưng sự tác động của những điều này nhỏ bé hơn hẳn câu nói ấy.

Tôi biết kiểu gì ngày này cũng sẽ đến.

Chỉ không bao lâu sau khi tôi hôn em ấy, tôi đã tưởng tượng ra vô số các lời đáp để dùng trả lời khi Jennie đến chất vấn mình, ấy vậy mà lúc sắp sửa đến ngày này thật thì tôi chẳng thể thốt ra nổi một chữ.

Tôi nói gì đây.

Chẳng lẽ bảo em quá đẹp , chị bị em đầu độc nên cứ muốn hôn thế thôi.

Không biết em có cho rằng tôi là kẻ lưu manh không nữa.

Mặc dù trông tôi điềm đạm dịu dàng, nhưng tôi biết tại nơi sâu thẳm trong lòng mình đang cất chứa một con thú dữ, thỉnh thoảng nó sẽ điều khiển tôi làm ra một số việc bình thường tôi không dám làm.

Ví dụ như hôn Jennie.

Tôi nhắm mắt lại, hít thở sâu vài lần rồi ngẩng đầu lên với thái độ thấy chết không sờn: "Chị chỉ là ——"

Câu chưa dứt mà gương mặt đẹp ấy trước mắt bất ngờ phóng đại lên, rồi sau đó khóe môi tôi nong nóng, một thứ gì đó âm ấm mềm mại chạm vào.

Tôi biết, đó là môi Jennie.

Tuy lần trước chỉ hôn được bên khóe miệng nhưng môi em ấy thật sự mềm lắm, đụng lên cảm giác thoải mái vô cùng, y chốc lần này vậy.

Nhưng điều khiến tôi khiếp sợ không phải cái hôn của Jennie mà là em quá mức to gan, họ đang ở trường học đấy.

Sau khi ý thức được điểm này, tôi chợt ngửa ra sau, dẫn đến em không kịp phản ứng nên cũng nghiêng người về trước, đôi môi ấm áp ấy hôn lên sóng mũi của tôi.

Tôi khóc không ra nước mắt, nếu mà giáo viên bắt gặp cảnh này thì tôi có thể bảo do Jennie ép buộc tôi không ha?

Nhưng tôi bỗng nhớ lại lúc trước tôi chỉ báo cáo đơn giản với chủ nhiệm lớp về việc bị em quấy rầy thôi mà em đã bị phạt nặng thế kia rồi.

Sau một phen suy tư rất chi là nghiêm túc, tôi quyết định nếu có bị giáo viên bắt được, tôi sẽ bảo với thầy cô là mình ép buộc em ấy.

Khi Jennie biết được cái quyết định này, em ấy đã mắng tôi là đồ ngốc.

Được rồi.

Em đẹp hơn tôi, em nói gì cũng đúng.

Tuần thứ hai sau khi hẹn hò với Jennie, bọn tôi bắt đầu vào kỳ nghỉ hè. Toàn bộ khoảng thời gian này em luôn đi làm thêm bên ngoài, còn tôi thì đến trường học lớp tiếng Anh tăng cường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro