34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jennie thừ người ra, miệng muốn nói nhưng lại không nói được, cảm nhận được sự chờ đợi trong ánh mắt đó Jennie không khỏi đau lòng.

"Chị về đây" Jisoo vẻ mặt buồn thiu xoay lưng lại đi về hướng khách sạn.

"Chờ đã, em đưa chị về đường khuya đi một mình nguy hiểm lắm" Jennie chạy lên bắt kịp lấy chị rồi nói.

"Tùy em" Jisoo thay đổi cách xưng hô vì nàng không quen khi nói chuyện với Jennie mà cứ kiểu xưng tôi - cô.

Jennie cười di chuyển hướng nhìn sang cái áo khóac của cậu mà Jisoo đang mặc vào tuy đối với Jisoo nó có hơi rộng một chút nhưng nhìn vào rất đẹp, đúng là người đẹp mặc gì cũng đẹp mà không mặc lại càng đẹp. Jennie dẹp cái suy nghĩ biến thái đó qua một bên, ở chung với tên Moonbyul riết bị lây nhiễm khi nào không hay.

"Em không về Hàn nữa sao?" Gịong nói nho nhỏ của Jisoo phát lên.

"Em muốn về nhưng..." Hai ngón trỏ của Jennie cọ xát vào nhau bối rối điều đó đều thu vào tầm mắt của Jisoo cả.

"Chị hiểu mà" Jisoo mỉm cười, nàng không biết cái mỉm cười đó làm con người kế bên đang dần rút kạn khí hô hấp, ánh đèn bên đường chiếu vào làm Jisoo lộ rõ vẻ thoát tục say đắm với đầm trắng và cái áo khóac của Jennie trông như một thiên thần hạ phàm.

"Chị còn giận em không?" Jennie khó khăn mới mở miệng hỏi ra câu này.

"Còn rất nhiều là đằng khác, tại sao lúc đó em lại nói như vậy?" Jisoo dừng bước chân mắt nhìn thẳng vào Jennie rồi nói tiếp "Làm chị đau lòng đó em có biết không?"

"Em..thật ra.. Em...chỉ là.." Khỏang cách hai người lúc này thật gần, gần đến mức có thê cảm nhận hơi thở của nhau.

"Hửm làm sao?" Jisoo lại ngây thơ ra nhìn Jennie.

"Em xin lỗi, chị cứ giận em đi hận em luôn cũng được...em sợ khi thấy chị như vậy lắm" Jennie nói mắt không dám nhìn Jisoo biển hiện lộ rõ sự trốn tránh.

"Hóa ra em sợ chị đến vậy à? Chị xin lỗi đã khiến em phải khó xử, tới rồi em về đi chị vào trước" Jisoo trực tiếp lướt ngang qua Jennie.

Hai tay Jennie buông thõng xuống nhìn bóng dáng người con gái cậu yêu thương lẻ loi đi một mình, Jennie nắm hai tay chặt lại đến trắng bệnh, cậu không còn cảm giác đau nó không thấm thía gì đến vết thương trong lòng.

"Xin lỗi vì đã khiến chị hy vọng, xin lỗi vì khiến đôi mắt của chị lại muộn phiền, xin lỗi vì em không xứng đáng với chị...và em xin lỗi tất cả những gì em gây ra...đã khiến một cô gái vui vẻ nụ cười trên môi sớm đã biến mất" Jennie nói nhỏ, lời nói tan trong không khí cậu cũng xoay lưng đi hướng ngược lạii. Hai người một đoạn đường nhưng lưng đối lưng mỗi người một hướng.

...

Jisoo mở cửa đi vào phòng, mọi người đều đã ngủ, nàng khẽ đi vào nhà tắm, sau khi xong Jisoo mệt mỏi leo lên giường, dựa lưng vào kệ giường Jisoo đắt hờ cái chăn đôi mắt mông lung nhìn vầng trắng sáng bên ngoài cửa sổ.

'Vốn dĩ mình không có quyền ép buộc em ấy nói, Jennie đáng ghét em làm tôi mất ngủ làm tôi nhớ em vậy mà em bảo tôi giận em hận em..có phải em muốn tôi tức chết hay không?'

Jisoo lắc đầu không muốn suy nghĩ nữa, nhẹ nhàng đặt lưng rồi từ từ chìm vào giây ngủ. Kế bên Joy khi nghe tiếng thở đều của Jisoo thì yên tâm ngồi dậy đi ra ban công. Joy đứng đó miệng lẩm bẩm.

"Hai người phải nói là ngốc giả ngu hay ngu giả ngốc đây, một người khiến người khác hiểu lầm rồi im lặng chịu đựng, một người bình thường tỏ ra lạnh lùng vậy mà không chịu tha thứ cho người kia. Haizzz xem ra Joy đa tài này phải vớt vát xem giúp được gì cho hai con người đần rồi"

...

Jennie cảm thấy thân nhiệt nóng lên quá mức, hơi thở nặng nhọc, cậu cố gắng mở đôi mắt ra thì thấy cái trần nhà màu trắng hiện ra. Lát sau xuất hiện khuôn mặt lo lắng của Solar.

"Chị có sao không?"

"Ầy chị về nhà...rồi sau đó chị không nhớ" Jennie muốn ngồi dậy nhưng Solar giữ lạii.

"Đêm qua chị ngất trước cổng nhà cũng may em chưa ngủ nên vội kêu chị Moonbyul ra đem chị vào. Làm em lo quá" Solar chườm cái khăn ướt lên trán Jennie.

"Thật làm phiền em quá" Jennie nở nụ cười nhợt nhạt.

"Em mới phiền, ở nhà chị mà chưa giúp được gì làm em áy náy, à để em nấu cháo cho chị ăn nhé em mua thuốc rồi" Solar nói.

"Em cho chị cốc nước, cháo lát nữa hẳn nấu chị chưa đói" Jennie thồn thào nói, cơn đau bụng dữ dội ập tới. Vừa nhắm mắt vừa chịu đựng, Jennie nhớ ra hôm qua cậu ăn cay rồi không uống thuốc nên hôm nay nó hành đến không tả được.

"Chị đau ở đâu? Lại đau bụng sao? Chết rồi nãy em mua thuốc sốt còn thuốc đau bụng em chưa mua. Chị đợi em tí nha em chạy đi mua về ngay" Solar nói xong phóng như bay xuống giường lật đật chạy đi không để Jennie có cơ hội từ chối.

"Khốn kiếp, đau quá" Jennie cắn chặt môi đến bật máu, cái bụng nó liên tiếp co thắt làm trán Jennie nay sốt lại còn sốt hơn mồ hôi đầm đìa rơi xuống.

Cậu loạng choạng chống đỡ tay đi xuống giường, một thân do quá đau nên Jennie ngã xuống nền nhà, Solar mua thuốc về thấy Jennie đang nằm nên liền hốt hỏang chạy lại.

"Chị có sao không!"

"Ừm chắc là do vấp cái chăn thôi em không cần lo lắng đến vây đâu" Jennie nở nụ cười trấn an Solar.

"Chị bệnh gì chứ, hay là để em đưa chị đi khám..nhé?" Solar vừa nói tay lấy khăn chặm trán lau mồ hôi cho Jennie.

"Đừng, cái này là do lạnh, cảm lạnh thông thường thôi nên đến bệnh viện rất phiền phức"

"Nhưng mà..." Solar cắn cắn môi dưới ánh mắt ngập tràn nước nhìn Jennie do dự.

"Không sao cả mà, sẽ ổn thôi" Jennie lại đưa tay xoa xoa bụng, nó đau đến quá mức tưởng tượng rồi.

"Đợi em một chút" Solar nói rồi chạy ra khỏi phòng.

Jennie nằm lại trên giường ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà ngẫm nghĩ 'Nếu ông trời bắt em rời xa chị thì em sẽ bù đắp những gì đã gây ra cho chị và mọi người...trước khi ra đi tìm nơi bình yên nhất'

Cạch.

Solar đi vào đem theo tô cháo thơm phức, cô nhẹ nhàng ngồi lên nệm tay khuấy khuấy cho cháo tan nhanh rồi đưa lên miệng thổi "Chị mau ăn đi, em sẽ đút cho vì em xem phim thấy người bệnh cần được chăm sóc kĩ càng thì mới mau lành"

"Rồi rồi" Jennie phì cười trước cái suy nghĩ trẻ con của cô bé nhưng cũng ngoan ngoãn há miệng ra cho em đút.

Sau một thì tô cháo cạn đi, Solar xoay người lấy nước và thuốc cho Jennie tận tình đến từng viên đưa đến tay Jennie "Thêm mấy viên thuốc là chị sẽ khỏi sốt kèm hết đau bụng luôn"

"Hì" Jennie cười rồi nốc hết mấy viên thuốc vào, vị đắng trực tiếp truyền tới cổ họng khiến Jennie hơi nhăn mặt nhưng vẫn gắng nở nụ cười hướng Solar châm chọc "Khà khà sau này ai có phúc lắm mới lấy đươc em đó nha"

"Nhưng mà em thích lấy chị hơn nha" Gò má cô bé đỏ lên, Solar cúi mặt xấu hổ.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro