35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ahahahaha Solar bao đời lại đi lấy chị phải là nam nhân thì mới đủ cơ hội chăm sóc em chứ" Jennie ngơ ra nhưng nghĩ chắc cậu bệnh nên Solar chọc không nghĩ đó là thật.

"Nam nhân gì chứ, chị lo nghỉ đi em xuống nhà đây" Solar thoáng nét buồn trên mặt.

"À Moonbyul đến công ty có nói khi nào về không em?"

"Quên mất, lúc sáng chị ấy bảo là nếu chị khỏi bệnh thì chị đến công ty, nhưng em thấy chị chưa khỏe nên hay chị ở nhà nghỉ ngơi đi" Solar nói.

"Khà khà hết rồi thuốc của em hiệu quả nên chị hết bệnh rồi" Jennie nói xong đứng lên làm vài động tác vận động khiến Solar tin là cậu đã khỏe.

"Thua chị" Solar mỉm cười rồi đi xuống nhà.

Jennie thở phào tay xoa bụng, thuốc Tây đó đối với cậu chỉ cầm cự vài phút là cùng.

...

Moonbyul đang ngồi nói chuyện với quản lí của bốn cô gái. Hai người bàn xong chuyện sự kiện tối nay thì Moonbyul ngỏ ý "Hay là cho mấy cô đó ở đây thêm để tham quan?"

"Thật xin lỗi cô, bên Hàn Quốc lịch trình đang dày đặc cần họ trở về gấp" Anh quản lí tiếc nuối từ chối, vì ở đây được tha hồ đi chơi ăn ngủ nghỉ không lo chạy đôn đáo chuẩn bị nên có phần tiếc.

"Xùi xùi khéo lo tôi sẽ giải quyết cho, anh cứ để họ ở lại nghỉ ngơi, yên tâm tôi sẽ không để họ thiệt thòi mất mác gì đâu" Moonbyul đắc ý nhìn anh quản lí đang chần chừ.

"Nhưng còn chủ tịch tôi e là khó, sắp tới còn đợt comeback nên mọi người đang rất tập trung vào"

"Khó nha" Moonbyul xoa cằm ngẫm nghĩ gì đó rồi tự nở nụ cười nham hiểm "Được rồi mọi người bận như vậy tôi không ép khi nào có thời gian cứ qua đây, Moonbyul tôi đây sẽ chu đáo với tất cả"

"Cảm ơn ạ vậy còn tối nay chúng ta vẫn cứ theo tiến độ kế hoạch chứ ạ?" Anh quản lí hỏi lại.

"Cứ theo đó mà làm" Moonbyul dựa vào ghế sofa.

Sau đó kết thúc ai làm việc nấy, Jennie mở cửa đi vào phòng thấy Moonbyul đang ngồi bấm bấm điện thoại thì nhăn mặt đi lại giật ra khỏi tay Moonbyul.

"Gì đấy tớ sắp lên hạng rồi" Moonbyul cau mày khó chịu.

"Cậu xem đường đường là tổng tài mà không lo quản lí công việc suốt ngày game ghiếc liên với chả quân thật là không ra trò trống gì" Jennie nhân vào nút thoát hẳn ra làm điện thoại Van kêu lên bị mất uy tín.

"Yah đồ dog cậu quá đáng, tớ 'khởi nghiệp' thì cậu không cho, chơi game thì cậu cầm điện thoại làm tớ tụôt hạng rồi kìa" Moonbyul ấm ức cằn nhằn đi lại ghế sofa ngồi thật mạnh xuống.

"Cậu khởi nghiệp là tốt làm sao tớ cấm chứ" Jennie không hiểu dụng ý của Moonbyul.

*Ai coi Táo Quân sẽ hiểu 'khởi nghiệp' là gì'

"Mệt mệt cậu trả điện thoại tớ đây" Moonbyul đi lại với với lấy cái điện thoại nằm trong tay Jennie.

"Còn lâu cậu không làm việc đàng hoàng thì tớ lập tức đem nó quăng xuống tầng lầu" Jennie cầm điện thoại đi ra hướng cửa sổ tay cầm lắc qua lắc lại khiêu khích Moonbyul.

"Hừ đợi tớ trả thù cậu thế nào" Moonbyul ấm ức đi lại bàn làm việc, đầu óc toan tính gì đó.

Jennie hài lòng đi lạii ghế ngồi hỏi Moonbyul "Kêu tớ đến đây có gì?"

"Khỏe chưa? Làm giống Dog gì mà xỉu trước cửa nhà làm tớ với con bé chằn tinh khinh vào mệt gần chết"

"Lạnh thì xỉu" Jennie không trả lời nhiều.

"Với sức đó của tớ có thể 'ấy' được mấy lần với mấy em xinh tươi" Moonbyul nói về măt cún con tiếc nuối.

"Đừng làm tớ buồn nôn"

"Chán bỏ xừ, trả máy đây" Moonbyul lại tiếp tục cái trò mè nheo của cô.

"Tớ mà còn nghe từ nào câu đòi máy nữa thì tớ sẽ không cho nó sáng nguồn" Lời Jennie chắc như đinh đóng cột, căn bản Moonbyul không đấu lại được vì cô biết Jennie nói là làm. Lời nói luôn đi đôi với hành động.

"Mấy cái này hại não tớ quá" Moonbyul chán nản cầm mấy tờ giấy lên.

"Tớ đi ra quán cafe đây, qua giờ không mở cửa rồi" Jennie xem đồng hồ rồi đứng lên.

"Chờ đã tối nay tớ muốn cậu giúp tớ" Moonbyul vội đứng dậy chạy ra chắn cửa không cho Jennie ra.

"Rắc rối đấy Moonbyul, tớ còn việc của tớ đâu phải lúc nào cũng kè kè kế bên mà giúp cậu đâu"

"Lần này thôi tớ hứa đó lần này thôi, nha nha nha" Moonbyul níu lấy cánh tay Jennie lắc qua lắc lại.

"Giúp cái gì?"

"Tối cứ đến sự kiện đi rồi biết, giờ đi đi" Nói xong Moonbyul không thương tiếc đẩy Jennie ra và đóng cửa sầm lại.

'Xem ta trả thù đây'

...

Jennie về nhà rước Solar rồi cả hai ra quán cafe. Jennie chỉ Solar pha cafe cô bé nhanh nhẹn học một tí đã hiểu, thực hành rất thành thục vừa ý Jennie.

"Solar này" Jennie đi lại phía Solar đang lau bàn dọn dẹp khi khách vừa đi khỏi.

"Vâng ạ?"

"Em có muốn đi học lại không?"

"Em...không ạ" Cô bé ngập ngừng một hồi rồi mới trả lời.

"Tuổi em là để ăn để học, biết đâu mai này lại thành bà tổng giám đốc gì đó, chị thấy em thông minh nếu em muốn đi học chị sẽ tạo điều kiện cho em"

"Chị đã giúp em quá nhiều rồi ạ, như vậy là tốt với em lắm rồi còn chuyện học hành em sợ mình kham không nổi" Vẻ mặt Solar rất buồn, đôi mắt cụp xuống trông rất đáng thương.

"Em biết vì sao con người ta cần phải nỗ lực để sống từng ngày không?" Jennie kéo ghế ra ngồi xuống, lời nói ôn nhu nhẹ nhàng xen lẫn nghiêm túc.

"..." Solar không nói gì lắng nghe Jennie nói.

"Là vì con người ta muốn đi lên bằng đôi chân và thành công của họ, nếu như em biết cái khó trước mắt mà từ chối thì cơ hội sẽ không đến lần hai, thanh xuân của đời người rất quan trọng nếu như em chỉ biết lo sợ trốn tránh thì chắc chắn về sau em sẽ bị cả thế giới nuốt chửng"

"..."

"Người ta sống để cố gắng để yêu thương và để có gia đình vun đắp cho họ sự hạnh phúc, chị muốn em hiểu thoáng hơn, việc học khó? Chị biết, nó áp lực? Chị biết, và hơn ai hết chị hiểu rõ khi không bắt kịp bạn bè thì bản thân sẽ xấu hổ thay vì như vậy tại sao ta không cùng cố gắng, em suy nghĩ lại đi khi nào quyết định thì nói chị, chị luôn sẵn sàng giúp em" Jennie nói xong nở nụ cười dưới dàng, cậu dời bàn đi dọn dẹp bàn ghế.

Solar đứng thẫn thờ nhìn xe cộ chạy qua đôi mắt phủ tầng sương mỏng, môi cô bé mím lạii. Đúng Solar cần phải có thời gian suy nghĩ.

...

Tối nay Jennie khóac trên mình bộ đồ vest màu xanh da trời, nó ôm sát vào để lộ ra đương cong của Jennie, đánh chút son phấn nó khiến Jennie trở nên mạnh mẽ hơn và ánh mắt lạnh lùng. Cậu uốn xoăn nhẹ phần tóc, khi thấy đã ổn thì Jennie đi xuống nhà bắt taxi tới sự kiện.

Đến điểm hẹn Jennie đi vào không do dự liền đi kiếm tên Van ra hỏi việc, thấy từ xa Moonbyul đang nhàn nhã ngồi uống trà thì Jennie đi lại.

"Nhờ cái gì?"

"Wao đẹp nha, trông cậu giống tổng tài hơn là tớ đấy" Moonbyul tròn xoe mắt kinh ngạc, không phải đây là lần đầu tiên cô thây Jennie mặc như vậy nhưng phải công nhận nó rất hợp với Jennie.

"Tớ không biết cậu bảo tớ làm gì lựa đại mặc vào thôi"

Vốn muốn tiếp tục câu chuyện nhưng nghe tiếng máy ảnh nháo nhào từ bên ngoài làm cả hai dời sự chú ý ra đó. Chiếc xe hơi sang trọng màu đen đỗ đó, cánh cửa chầm chậm mở ra, đôi chân thon dài cùng đôi guốc màu đen đặt xuống đất. Jennie có thể thấy Jisoo thoắt ẩn hiênn ngồi bên trong kia, khi cả bốn ngươi đều bước xuống, Jennie tính tìm cách chuồn đi thì bị Moonbyul nắm cổ áo lôi ra chỗ mấy nàng.

"Xin chào mọi người tôi là Moonbyul đây là Jennie bạn của tôi" Moonbyul nói xong nhìn tôi nở nụ cười nham hiểm.

'Moonbyul chết tiệt, kiếp sau Jennie này nhất định sẽ không làm bạn cậu'

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro