49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng điện thoại vang lên, Jennie bỏ tập văn kiện xuống. Mày lập tức nhíu lại, số của Moonbyul đoán rằng là Solar gọi để nói gì đó, câu vẫn hy vọng là tin thực sự tốt.

"Alo? Solar?"

"Chị ơi! Chị Byul tỉnh lại..tỉnh lại rồi" Solar phấn khích la lớn, Moonbyul nằm bên cạnh khẽ nhắc nhở sợ bị bác sĩ mắng vốn.

"Thật sao? Qủa là tin mừng, đợi đi chị chạy qua liền. Phụt há há Byul chó tỉnh rồi" Jennie cũng không màng hình tượng mà la thất thanh lên. Nhân viên ngồi bên ngoài đồng lọat ló ló đầu ngó xem.

Cậu ngượng quá nhưng không che nổi sự phấn khích, âm thanh nhỏ lại. "Nhớ đó, chị qua liền"

"Vâng chị đi cẩn thận"

Jennie thu xếp chồng văn kiến sắp xếp ngay ngắn lại, lấy cái áo vắt lên tay rồi phóng bạc mạng ra ngoài. Trợ lí đứng trước cửa phòng tính gõ cửa vào bàn công việc thấy làn gió thổi xộc vào mặt liền đứng bất động tại chỗ, khi biết là Jennie thì cũng nhanh chân dí theo.

"Hơ hơ chị..đi đâu..mà..mà gấp vậy, làm em đuổi theo không kịp?"

Miệng Jennie chưa ngậm vào, mở to ra rồi nở nụ cười, kéo mạnh trợ lí ngồi vào trong xe, nhấn ga phóng tốc độ làm cô trợ lí chưa kịp thở đã phải mất hồn tìm chỗ mà dựa dẫm.

"Moonbyul tỉnh rồi!" Một hồi Jennie bình tĩnh lại mới nói cho trợ lí.

"Ể? Thật á? Ơ thế hay quá"

Jennie không nói gì tập trung lái xe. Đường đi hôm nay vắng xe nên di chuyển rất thuận lợi không cản trở. Cậu nắm chắc vô-lăng rẽ hướng vào bệnh viện. Xuống xe trợ lí lập tức chạy vào trong mà không đơi Jennie. Cậu bất mãn cười, cô ta có biết Moonbyul nằm ở đâu không vậy??

Qủa như dự đoán, chưa đầy 15 phút sau, cô trợ lí gọi cho Jennie, giọng nói ngâp ngừng chắc là xấu hổ. "Chị..em lạc rồi.."

"Muahahaha, khi nãy khí thế ngang trời, bỏ qua cả chị mà chạy vào mà, sao giờ lại rụt rè thế cô nương?"

"Cái chị này! Người ta lạc rồi đi kiếm lẹ lên coi" Trợ lí bên này thẹn quá hóa giận thét lên trong điện thoại, khác so với cô trợ lí thường ngày tính cách nhã nhặn thùy mị.

"Ai nha em nhờ chị giúp mà ăn nói như ra lệnh vậy là sao đây? Thôi không kiếm đâu, tự mò đi" Jennie châm chọc.

Đầu dây bên kia thoáng chốc im lặng, Jennie bồn chồn lo lắng, cậu có lố quá không? Bỗng nghe tiếng thút thít bên kia.

"Huhuhuhuhuhuhu biết vậy..huhuhuhu hồi nãy tự thân tui đi...."

Jennie ngớ người, cái này có nên gọi là không màng đến hình tượng nữa hay không?? Khóc ròng như một đứa trẻ?? Jennie cười khổ rồi hạ giọng dỗ dành. "Bé con nói cho cô biết con đang ở đâu??"

"Lớn rồi!! Hứ chị là đồ độc ác đồ..đồ mặt dày..đồ gì đó, mau đi kiếm em lẹ lên"

"Muốn kiếm thì phải nói em đang đứng đâu thì chị mới tìm được chứ?" Jennie không biết nên khóc hay nên cười với cô nàng trợ lí trẻ con này đây.

"A! Chỗ này nhiều cây..nhiều mây và....rất nhiều người" Trợ lí thấy mọi người xung quanh nhìn mình, thân mặc đồ công sở mà đứng khóc như trẻ con làm người ta chú ý. Cô trợ lí bất giác mặt mũi đỏ bừng vội ho khan.

"Trời em nói vậy sao mà tìm?"

"Để em xem... À khoa ngoại chị đến khoa ngoại"

Nửa ngày cuối cùng cũng tìm thấy cô trợ lí, nhớ lúc tới đây là 3h chiều thêm thời gian đi kiếm cô trợ lí đến phòng Van chính xác là 4h chiều. Solar thấy Jennie đi vào lo lắng chạy lại hỏi

"Chị lâu vậy? Từ công ty đến đây có bao xa?" Xong cô bé mới thấy cô trợ lí đầu tóc có hơi rối đứng nấp sau lưng Jennie, mắt hơi đỏ lên. "Chào chị"

Cô trợ lí được Solar chào liền giật mình, lên nhìn Jennie rồi nở nụ cười tự nhiên. "Chào em hahaha"

Moonnyul nằm bên trong nhướng mày khó hiểu. "Hai người các cậu làm gì mà trợ lí của tớ quân áo xộc xệch thế kia?"

Jennie trừng mắt Moonbyul một cái, tiến lại không thèm để ý đến lời nói vừa rồi. "Tỉnh lại rồi vẫn không thay đổi, sao bác sĩ không thay máu cho cậu bớt đen tối đi"

"Ai u đổi máu là không nên nha, phu nhân nhà tớ sẽ không thích"

"Phu nhân? Cậu nằm bệnh viện chưa được một tuần mà đâu ra phu nhân?"

"Là...em" Solar từ đằng nói.

Jennie ngớ người một lúc rồi cười nham hiểm. "Ầy! Gọi là phu nhân chắc hẳn là mần thịt rồi?"

Không hẹn mà cả ba người trong phòng lập tức đỏ mặt, đồ Jennie vô lại!!!

"Khụ khụ, tôi đến thăm chủ tịch" Trợ lí đi lại.

"Ừm, mà cô đến đây làm chi cho mất công, cứ đợi tôi hồi sức là được rồi"

"Không phiền hà gì" Trợ lí cười.

"Nè nè đừng có nói là thấy tôi nằm đây rồi khóc nha?" Moonbyul thây hốc mắt cô trợ lí đỏ lên.

"Lần này cậu đoán sai rồi Moonbyul, em ấy là lạc đường trong bệnh viện, nôn nóng gặp cậu đến nỗi không đợi tớ đi cùng. Hành tớ đến nỗi một tiếng chạy đi lòng vòng mà kiếm" Jennie đứng dựa lưng vào tường nói, cốt là muôn sắc trêu chọc  ai kia. "Chưa hết đã thế còn không định hướng được mình đang ở đâu, tớ bảo không tìm liền khóc lên như em bé sơ sinh, cậu nói xem là tớ và câu có nhìn lầm cô trợ lí hiền Thục này không?"

"Hahhaha vậy hả? Không ngờ em vậy luôn" Moonbyul nhịn không được cười lớn.

Solar che miệng cười trộm. Trợ lí đỏ mặt không nói lời nào. Lúc sau Jennie thỏa mãn mới hỏi thăm Moonbyul. "Ăn gì chưa? Bác sĩ nói tình hình cậu như nào?"

"Bác sĩ nói chị ấy có nghị lực ý chí đó chị, ăn cháo không được ăn gì khác, em nghe theo" Solar kể.

"Ok, nè tên kia mau chóng mà khỏe lại cho tớ, tớ còn nhiều chuyện giải quyết không có rãnh mà tiếp quản công ty cậu được đâu"

"Người thương ở Hàn chưa gì?" Moonbyul cười xấu xa.

"Đúng rồi, thôi tên nha đầu nhà cậu khỏe rồi thì lo mà chung thủy với Solar, con bé chịu cực nhiều rồi. Mấy ngày cậu chưa tỉnh Solar khóc nhiều lắm đấy"

"Biết rồi, không cần cậu nói tớ cũng tự hiến thân của tớ cả đời hầu hạ vợ tớ"

"Okok tùy cậu"

"Chị công ty đang ổn định không có gì gấp gáp lắm nên chị cứ an tĩnh mà nghỉ ngơi, không có gì đáng bận tâm" Cô trợ lí im lặng nãy giờ lên tiếng.

"Phiền em trong thời gian này, có gì cứ phối hợp với Jennie giúp chị" Moonbyul nói.

Ngồi được một lúc Jennie có nhã ý muốn đi về, phần thì muốn cho Moonbyul và Solar có thời gian riêng tư. Cớ sao cô trợ lí cứ năng nặc đòi ở lạii báo hại cậu khổ sở lắm mới lôi kéo được ra xe.

"Chị kì quá!! Em ở lại một chút không cho, còn lôi cổ em đi như thế!! Người ta nhìn em cứ như là quái vật xổng chuồng!! Ngại chết được"

"Cái cô bé này, chị đưa em về. Khi nãy em không nghe Moonbyul nói là có phu nhân rồi sao? Chúng ta ở lại chẳng phải là làm kì đà cản mũi hạnh phúc của người ta" Jennie nói xong không quên cốc nhẹ lên đầu Trợ lí một cái.

"Ờ ha, em quên em quên. Thôi chở em về đi"

Jennie thở dài lắc đầu, khởi động xe chạy về hướng nhà cô trợ lí.

...

Jisoo biểu diễn xong, thân thể mệt mỏi, nàng dựa lưng vào ghế. Lisa và Chaeyoung có lo lắng lại hỏi nhưng nàng nói để nàng một mình nghỉ ngơi, hai ngừoi họ không nhiều lòi liền đi sang chỗ khác. Bất giác nàng nhớ tên ngốc nên muốn gọi cho Jennie. Qúa nửa chuông nhạc mà không thấy Jennie nghe máy Jisoo thấp thỏm sợ cậu bận nhưng bận nỗi nào lại không nghe máy. Gọi mãi cuối cùng cũng có người bắt máy, nhưng giọng không phải là của Jennie, là của một cô gái lạ.

"Alo? Cho hỏi là ai vậy?"

"..." Jisoo cầm chắc máy, môi run run.

"Ai gọi lên tiếng đi ạ?"

"Cho tôi gặp Jennie"

"À chị ấy đang tắm rồi, có gì muốn nói thì nói đi tôi chuyển lời dùm"

Điện thoại trên tay Jisoo rớt xuống, mắt nàng đen lại, tràn đầy sinh khí lan tỏa. Đầu dây bên kia thây không ai nói liền tắt máy, nàng nghiến răng hai tay nắm chặt lại.

"Jennie...ăn vụng sau lưng tôi, em chết chắc rồi"

Nghĩ lại Jisoo cầm điện thoại, đặt chuyên bay sang Mĩ, khoang hạng nhất, bây giờ show siết gì nàng đều gạt qua hết. Anh quản lí đi lại định thông báo viêc nhận lịch, Jisoo chất khí chết người nói. "Hủy đi, em sang Mĩ rồi"

"Kìa làm sao được, anh đã nhận rồi" Hiếm khi thấy Jisoo như vậy, anh quản lí có chút hỏang sợ khó khăn nói.

Ánh mắt sắt như bén chiếu thẳng vào anh quản lí. "Hủy, em không rảnh. Bận rồi"

Nói xong nàng xách túi xách đi ra trước, mọi người ngỡ ngàng là ai đã đắc tội với Bae tổng??

...

Jennie tắm xong trở ra, mặt co lại khó chịu. "Chạy xe kiểu gì mà bắn hết bùn vào người chị"

Cô trợ lí đi lại nói. "Haizzz lỡ rồi, chị mặc đại bộ đồ hello Kitty của em mà đi về nhà đi"

Jennie bất đắc dĩ cười

"Chứ sao, đành chịu"

"À nãy có người gọi chị"

Jennie mở to mắt, lập tức không màng đến bộ đồ đang mặc chạy tới nắm vai trợ lí hỏi. "Gịong như thế nào? Là nam hay nữ?"

"Nữ, ngọt lắm" Trợ lí cắn tay hồi tưởng lại cảnh nói chuyện khi nãy, quả thực là cô thấy lạnh hơn bình thường.

"Em nghe máy?" Jennie bắt đầu chảy mỡ hôi.

"Vâng" Trợ lí cao giọng nói.

Măt Jennie trắng lên, tay đập mạnh vào trán hô lên. "Xong đời chị rồi"

Cậu cầm điện thoại điên cuồng lao ra xe, đóng chặt cửa lại. Bấm máy gọi cho Jisoo.

Lần thứ nhất.

Jisoo đang thu đồ đạc.

Lần thứ hai.

Jisoo đang chuẩn bị bước ra cửa.

40 phút sau thêm cuôc nữa.

Jisoo đã ra đến sân bay.

Nỗi sợ trong Jennie dâng cao, mặc dù biết không làm gì sai nhưng với tính cách của nàng gọi điện mà không nghe máy thì chắc chắn là điềm không may xảy ra sẽ đến bên Jennie.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro