50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jisoo xuống máy bay, không nhanh không chậm trực tiếp đến công ty của Moonbyul tìm Jennie. Bực bội băng đông cứng đang là sôi sục trong cơ thể nàng, tài xế taxi sợ lắm cũng chỉ dám hỏi địa chỉ rồi không hó hé nói gì thêm. Chiếc xe cứ theo hướng về công ty Moonbyul. Đáng tiếc khi đến thì nhân viên lại bảo Jennie không có ở đây.

Với tính cách của Jisoo, hỏi mãi mà cô tiếp Tân không nói địa chỉ nhà Jennie, nàng liền dùng chiêu dỗ ngọt. Đương nhiên cho dù cô tiếp tân có 'thẳng' cũng bị tiếng nói của nàng làm cho dụ hoặc mà răng rắc nói địa chỉ.

Jisoo hài lòng xách vali đi đến địa điểm mà nàng đinh sẵn. Nhưng...khi chưa kịp lên xe đã thấy Jennie ôm hôn một cô gái khác cách đó không xa. Vali cầm trên tay nàng đột nhiên rơi xuống, cảm giác như bị ai đó đâm thật sâu vào tim. Nàng cảm thấy khó thở, thật sự thở không nỗi. Con người mà bao năm qua nàng hối hận vì bản thân hèn nhát từ chối tình cảm giờ đây lại cùng một cô gái khác hôn hít giữa nơi đường phố. Jisoo trân trân đứng đó nhìn Jennie, nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống, nó thật phản chủ....

Jennie cảm nhận ai đó đang nhìn mình, cậu buông cô trợ lí kia ra, dùng ánh mắt đối chiếu sang bên kia đường. Jisoo cười khinh bỉ, nàng từ từ đi qua, đến khi dừng trước mặt Jennie. Nàng nhếch mép, nước mắt vẫn rơi không ngừng.

"Cả hai rất đẹp đôi"

Nói câu này tim nàng đau gấp trăm lần.

"Chị...sao lại ở đây?"

Nhìn bộ mặt ngơ ngác của cậu cùng cô gái kia càng làm cho nàng tăng thêm vài phần khinh bỉ.

"Thấy sao? Nếu tôi không đến thì có lẽ cô đã dắt mũi tôi rồi"

"Em...chị.." Jennie bấu chặt gấu quần nói không nên lời.

Jisoo quét mắt để ý thấy hành động đó, nàng cần sự giải thích nhưng thái độ bây giờ của cậu chẳng khác nào là thừa nhận.

"Có gì muốn nói? Hay là để tôi nói? Nói rằng cô là kẻ trăng hoa?"

"Thật xin lỗi" Jennie cắn răng nói ra chữ đó.

Lòng Jisoo nát lại thêm nát, Jennie xin lỗi, tại sao không giải thích, dù là nói dối thì nàng vẫn tin mà bỏ qua cho cậu. Nàng yêu cậu quá mức mà giờ đây chỉ nghe được lời xin lỗi vô dụng này thôi sao??

"Tôi không cần lời xin lỗi"

"Em...có bạn gái...cô ấy cần em.."

Jisoo đưa mắt nhìn cô gái đứng kế bên Jennie, xinh đẹp lại còn nhã nhặn. Nàng thật nực cười, cuối cùng là vì cái gì mà nàng lại trở thành như thế này??

"Tôi cũng cần em"

"Nhưng...em không cần chị, em cần cô ấy...xin lỗi, tụi mình dừng ở đây đi...em không còn tình cảm với...chị nữa"

Xọet!!!

Tim nàng đã bị cắt một mảng đôi, nhữnh lời này nàng đã khăng khăng là cả đời sẽ không bao giờ nghe tới. Mà giờ đây thì sao? Nàng đang nghe từ chính miệng người mà nàng yêu nhất lại nói ra, Jisoo không kiềm nén được nước mắt rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp.

"Em nói dối" Nàng tin Jennie sẽ không là người như vậy..dù còn 1% nàng vẫn tin.

Jennie hít thở sâu, nắm lấy cô trợ lí trực tiếp hôn trước mặt Jisoo, hôn sâu hôn ngấu nghiến trước mặt nàng. Sau đó cậu buông ra ánh mắt hờ hững nhìn nàng.

"Tin chưa? Là tôi đã hết tình cảm với chị rồi. Đừng có ngu ngốc mà cố chấp nữa. Từ đây chúng ta chấm dứt!"

Chát!!

Gương mặt trắng của Jennie in lên một bàn tay, nàng tát Jennie một cái thật mạnh khiến khóe môi cậu rướm máu. Jennie cười nửa miệng lau đi.

"Tôi sai lầm khi yêu cô! Vì cái gì mà tôi lại phải đến đây để chứng kiến cô cùng người con gái khác? Rốt cuộc cô là loại thích làm đau khổ người khác. May phải may lắm khi tôi đã muốn cả đời chung chỗ với cô, nhưng giờ tan rồi, chính cô đạp đi! Jennie! Từ đây tôi và cô không còn bất cứ điều gì nữa. Tôi hận cô!!!" Nói xong nàng ôm mặt chạy đi.

Jisoo vừa đi vừa lau nước mắt, mưa từ đâu rồi xuống, trời lạnh bây giờ không còn cảm giác chỉ còn tình cảm bị xé tan. Nàng một mạch đi cứ đi, mặc kệ làn mưa đánh vào mặt nhưng nước mắt nàng rơi xuống. Bỗng ánh sáng trước mắt nàng có phần tối đi, nàng ngước nhìn lên thì thấy Park Bogum cần dù đứng đó che cho nàng.

"Bogum..." Nàng yếu ớt gọi.

"Anh đây sao lại dầm mưa như thế? Nhỡ ốm thì sao?" Anh ngồi xuống, bàn tay lau đi làn nước trên mặt cô.

"Sao anh lại ở đây??"

"Anh vẫn luôn phía sau em"

Cả hai cứ thế nhìn nhau, thế giới bỗng chốc cứ như dừng lại, Bogum nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi dậy. Jisoo bây giờ mặc kệ mình đi đâu, thân thể mềm nhũn chỉ biết để Bogum đưa lên xe.

Trên xe vẫn khung cảnh tĩnh lặng không ai nói ai câu nào, Bogum hay lén nhìn nàng nhưng vẫn im lặng mặc dù rất muốn nói. Chiếc xe chạy vào một căn biệt thự. Jisoo không ngờ Bogum lại có nhà ở đây, như thấy được sự thắc mắc của nàng, Bogum ôn nhu nở nụ cười rồi nói. "Đây là nhà mẹ anh để lại khi bà mất"

Jisoo đưa mắt nhìn Bogum. Vẫn im lặng.

"Từ nhỏ appa rất thương anh, khi anh lên 10 thì appa mắc bệnh mà bỏ anh và mẹ anh. Mẹ anh bà ấy từ đó một thân bỏ chốn cũ, đưa anh đi đến đây ở. Một mình bà ròng rã suốt mấy năm, cuối cùng cũng có một khỏang tiền cho anh ăn học và để mua nhà. Lúc anh biết anh đậu đại học, anh vui vẻ đem tấm bằng về khoe với mẹ...nhưng vào đến nhà thấy bàn ngồi ở ghế, mắt nhắm lại..." Bogum chợt im lại, anh nhớ tới lúc đó khuôn mặt buồn lại. "Anh ngỡ là bà đang ngủ..nhưng khi anh kêu mãi mà mẹ không dậy, anh biết mẹ đã bỏ anh..bác sĩ chuẩn đoán bà bị đột quỵ...anh không thể làm gì hơn mà cố gắng nuôi bản thân, căn biệt thự anh chưa từng giây phút nào có ý định muốn bán nó đi, dù khó khăn đến mấy.."

Jisoo vẫn chằm chằm nhìn Bogum.

"Thôi trời lạnh anh đưa em vào nhà, đồ ướt nếu ngồi đây thì mai cảm chắc" Bogum nở nụ cười rồi mở cửa xuống xe.

Nàng chưa từng nghe Bogum nói về chuyện gia đình, nay được nghe nàng lại cảm giác chua xót cho anh..

...

Khuôn viên căn biệt thự tuy không xa hoa nhưng đổi lại sự tao nhạc khiến tâm tình Jisoo ổn định lại đôi chút. Nàng theo chân Bogum vào bên trong, phải nói nó thật ấm áp chỉ là căn nhà lâu ngày không có người ở thì hơi bụi bặm.

"Em ngồi đó đi, anh lấy nước"

Nàng ngồi xuống mắt vẫn đánh giá xung quanh căn nhà. Bogum cầm li nước ra, anh mắc cười với vẻ mặt ngơ ra của nàng, đặt li nước lên bàn, anh ngồi đối diện Jisoo.

"Anh có vẻ không thường xuyên về đây?" Nàng bắt đầu nói, giọng nói vừa khóc xong có chút nghẹn lại nhưng thanh âm lại rất dễ nghe.

"Trước đây môt tháng anh về hai lần, sau này bận rộn lịch trình nên hầu như căn bản không có thời gian"

"Vâng"

"Em....có tình cảm với Jennie?" Bogum ấp úng,anh ở đó chứng kiến tất cả, chỉ là không ngờ nàng có cảm giác với con gái.

"Phải" Jisoo không phủ nhận

"Anh..." Bogum muôn hỏi lại bị Jisoo cắt ngang.

"Hành lí của em.."

"Ở trong xe anh"

"Cảm ơn anh"

"Em có muốn ăn gì đó? Hay em đi thay đồ đi rồi anh dẫn em đi ăn"

"Em không đói"

"Nhưng vẫn nên có gì đó trong bụng"

"Phiền anh lấy vali vào đây giúp em" Dường như tâm tình Jisoo đỡ hơn lời nói không còn nghèn nghẹn nữa.

"Được" Bogum thở dài đứng lên đi ra xe lấy.

Jisoo thấy bóng hình đó, nếu như nàng không phải lòng người khác thì Bogum và nàng có khi đã đi xa hơn chẳng hạn. Nhưng bây giờ cảm giác khi nãy cữ chiếm lấy nàng không buông, nụ cười đó..

Thay đồ xong, Jisoo nhã ý muốn đặt vé về Hàn gấp. Nàng không muốn ở đây thêm giây phút nào nữa. Bogum khuyên thế nào cũng không lay động được tâm ý nàng, mặc dù nàng về Hàn sẽ bớt đau buồn hơn nhưng anh không cam tâm lắm...không biết vì lí do gì...

Ra đến sân bay, nàng cùng Bogum ngồi cùng hàng ghế, dự là chỉ mình nàng về nhưng Bogum nói anh có chuyện nên sẵn tiện về cùng. Jisoo nhìn bầu trời trong xanh thầm cười vào bản thân. Tại sao nàng ngu ngốc bỏ thời gian qua đây. Suy luận cuối cùng lại đưa cho Jisoo một quyết định táo bạo...thay đổi số phận của nàng và mọi người.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro