51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị thấy ổn chứ?" Cô trợ lí cầm li nước đi lại đưa cho Jennie.

"Cô ấy rồi sẽ tìm được hạnh phúc...tôi hoàn toàn không có khả năng đó, làm sao mang lại được gia đình êm ấm" Jennie từ lúc lên xe về đến giờ tâm trạng cực kì tệ.

"Em đoán là cô ấy đau khổ dữ dội, em cứ có cảm giác chị làm vậy..là quá đáng"

"Em nghĩ vậy là được rồi, nếu không quá đáng thì cô ấy không buông"

Jennie ngồi nhớ lại lúc đó.

...

Cậu vò đầu trong xe, bỗng cơn đau bụng ập tới, Wendy chịu không nổi bấu víu đi lại vào trong nhà cô trợ lí.

"Chị làm sao thế?" Cô trợ lí chạy ra đỡ Jennie.

"Tôi...đau quá" Jennie nhăn mặt.

"Đợi em một chút" Cô trợ lí đỡ Jennie ngồi lên ghế.

Một lát sau cô trợ lí đem li nước và vài viên thuốc. "Chị uống tạm đi, là thuốc giảm đau"

Jennie ngớ người, bác sĩ đã dặn không nên dùng thuốc bên ngoài nhưng bây giờ nếu không dùng e rằng cậu chịu hết nỗi, cắn răng nuốt hết từng ấy thuốc. Tay xoa bụng mồ hôi chảy ra ướt đẫm trán.

"Đỡ rồi cảm ơn em"

Cô trợ lí không nói gì vẫn nhìn Jennie, sau đó lên tiếng.

"Đó không phải là dạng đau bụng bình thường"

"Thì mấy ngày nay chị ít ăn nên mới thế, em lại nghĩ đi đâu rồi" Lông tơ Jennie hơi dựng lên. Cậu cười xòa cho qua.

Hàng chân mày cô trợ lí cau lại. Bỗng cô lấy tay ịnh mạnh vào bụng Jennie.

"A" Cậu ôm bụng nhăn mặt sau đó hơi cáu lớn tiếng với cô trợ lí. "Em điên à"

"Qủa thực là dấu hiệu không phải đau bụng thường. Chị đừng giấu em, có phải là chị có bệnh gì đó?"

"Làm...gì có..em đoán mò"

"Không lầm. Được chị không nói em tra ra được thì nói cho chị Van" Cô trợ lí định đứng lên đã bị Jennie ngăn lại.

"Chị..nói"

Cậu kể hết bệnh tình mình cho cô trợ lí nghe, khi nghe xong sắc mặt cô trợ lí đầu tiên là ngạc nhiên xong sau đó là òa khóc ôm chầm lấy Jennie. Cậu nhất thời hỏang loạn, đây là loại tình huống gì?

"Chị...tại sao..lại bệnh nặng như vậy..hức..hức...không còn cách nào cứu chữa sao?.."

"Không có khả năng"

"Nhất định phải có chứ!" Cô trợ lí buông Jennie ra nói.

"Chị đã hỏi nhưng bác sĩ bảo cần một số tiền lớn, chị không có khả năng mà bây giờ lại trễ rồi em à"

"Còn bao nhiêu hay bấy nhiêu tại sao chị lại có thể bi quan như thế chứ?" Cô trợ lí có phần kích động nhìn Jennie.

Cậu mỉm cười lắc đầu, nhích lại gần cô trợ lí, trận trọng nâng khuôn mặt đó nhìn cậu, Jennie nói. "Chuyện này tuyệt đối em phải giữ bí mật không được nói cho bất kì ai!"

"Không được!" Cô trợ lí đứng thẳng dậy.

"Haizz...có thể nghe chị được không? Thật sự là chị không thể, nếu em còn có chấp muốn nói chị lập tức biến khỏi nơi này!"

Cô trợ lí ngồi xuống, đây là chuyện của cậu, cô có quyền gì can ngăn..nhưng nếu không xen vào thì cậu...cô không muốn nghĩ đến.

"Dù vậy nhưng chị còn cơ hội mà, chỉ cần có tiền. Chị Moonbyul..." Lời chưa ra bị Jennie cắt.

"Chị không muốn! Đây là bản thân chị, chị có quyền định đọat. Em đã biết tốt nhất nên giữ kín, Moonbyul nằm viện sức khỏe chưa hề ổn định, em muốn chuyện này vỡ lỡ ra lắm sao?"

"Không không...em biết rồi"

Jennie thấy sắc mặt cô trợ lí không tốt, cậu hạ giọng. "Em giúp chị một chuyện được không?"

"Chuyện gì ạ?"

"Hiện tại chị chưa nghĩ ra, khi nào cần sẽ nhờ em"

Jennie rời khỏi nhà cô trợ lí trở về nhà nghỉ ngơi, cậu lo lắng nhìn vào điện thoại, nàng hiểu lầm cậu đã vậy lại còn không nghe máy. Jennie gọi thử một lần nữa vẫn là giọng nói của tổng đài, nghe qua nghe lại đến phát ngán.

Đến sáng khi đang trên đường cùng cô trợ lí cậu thấy bóng dáng Jisoo chạy vào công ty. Thấy câu không đi, cô trợ lí hỏi.

"Sao thế chị?"

Jennie không biết trong lòng nghĩ gì, ánh mắt ấp úng nhìn cô rồi nói. "Một lát em có việc giúp chị"

"Được, em sẵn sàng" Cô trợ lí hoàn toàn không biết là mình giúp gì nhưng vẫn đồng ý.

Cậu và cô trợ lí cứ đứng đó cho đến khi Jisoo đi ra. Jennie chợp lấy bả vai của cô trợ lí kéo lại gần cậu và đặt môi cậu lên môi cô. Cả hai cứ đứng thế hồi lâu.

Từng tế bào cô trợ lí như đông lại, cô trợn tròn mắt nhìn thấy khuôn mặt Jennie thật gần mình, muốn dảy dụa nhưng lại không nỡ, cuối cùng lí trí không thắng nổi cô đành buông xuôi cho câu muốn làm gì thì làm.

Chợt cậu buông cô ra, có chút hụt hẫng nhưng cô trợ lí nhanh chóng lấy lại vẻ mặt, nhìn thấy cô gái đứng trước mặt Jennie mắt đỏ vì khóc. Cô trợ lí nhất thời hiểu rõ mọi chuyện, không biết nói gì nên đành mím môi.

Ai đó cần biết được rằng khi nói ra những lời đó lòng Jennie đã đau đến thế nào? Nàng đau một cậu đau mười! Bởi vì sao?  Bởi vì sau này cậu không cùng nàng ở một chỗ, nàng sẽ có gia đình..rồi lãng quên cậu..

Khi nàng tát cậu, lúc đó đau đớn không hề có mà là sự trừng phạt trong con tim đang bủa vây cậu. Nhìn bóng dáng người con gái mình yêu rời xa, cậu rất muốn chạy theo, ôm chặt vào lồng ngực mà nói rằng. "Em yêu chị! Đừng đi!" Rồi cuối cùng vẫn cứ đứng đó nhìn.

Rồi khi mưa, cậu muốn đi đến che mưa cho nàng, thật sự lúc đó cậu muốn giải thích cho nàng nhưng chưa kịp thì Bogum đi tới, ôn nhu che dù cho nàng, ngồi nói với nàng...dìu nàng lên xe.

Hờ! Cậu lại ích kỉ rồi, Jennie cười khổ khi thấy bóng dáng nàng không còn trong tầm kiểm soát của mình nữa.

"Cảm ơn cô" Jennie nói xong xoay lưng rời đi, mặt cho mưa hất vào mặt, cậu không biết lúc này là mưa hay mà nước mắt nữa. Cái cậu cần biết là tình yêu đó đã bị cậu đạp đổ.

"Chờ đã! Em đưa chị về" Cô trợ lí không đợi Jennie nói gì liền kéo tay cậu ngồi vào xe, hôm nay cô cầm lái để cậu ngồi vào hàng ghế phụ.

Bên kia Jisoo thất thần thì bên này Jennie không khá hơn, cậu là người nói ra lời tuyệt tình đó thì còn mong gì đến tình yêu của nàng. Buông tay như vậy sẽ khiến nàng tìm được một hạnh phúc mới, năm tháng rồi nàng sẽ quên đi... Lúc đó cậu cũng đã không còn ở đây. Bogum là một chàng trai tốt, nàng cùng anh ta chắc chắn con đường sau này sẽ nở hoa.

Jennie đã từng đối diện tình cảm của cậu với nàng, ai nói cậu hèn nhát, trốn tránh hay là một tên hèn mọn. Cậu chấp nhận, họ nghĩ đúng không sai!

Cô trợ lí thấy Jennie ngẩn ngơ, thì cô không khá hơn là mấy, dù biết mình chỉ giúp Jennie nhưng sao cô lại có chút mong chờ.

...

"Chị có muốn vào bệnh viện với chị Moonbyul không?" Cô trợ lí hỏi.

"E rằng không thể, Moonbyul là người rất dễ đoán ra tâm tình người khác, hơn nữa với bộ dạng này mà đi đến đó thế nào cũng bị cậu ta tra hỏi đến ngất mất"

Cô trợ lí nghĩ thấy đúng nên thôi.

"Chị về đây"

"Hay...chị ở lại đây..giờ mà về em sợ...chị"

"Chị không được bình tĩnh rồi xảy ra chuyện gì phải không?" Jennie đoán được cô trợ lí đang nghĩ gì, cậu cười xoa đầu cô rồi nói. "Yên tâm dù có kích động ra sao thì vạn lần chị chạy xe rất cẩn thận"

"Vâng..vậy để em tiễn chị"

Jennie không từ chối, cậu ngồi lên xe rồi chạy đi. Cô trợ lí vẫn đứng đó nhìn bóng xe khuất đi xa dần, sau đó mới thở dài trở vào nhà.

Biết được chuyện của Jennie, bản thân không giúp mà lại im lặng khiến cô trợ lí cảm thấy thật tội lỗi. Nhưng chẳng phải cậu đã cương quyết nói đó sao? Nếu cô mà nói thì cậu sẽ biến mất, thà rằng ở đây còn được thấy cậu còn hơn là không tung tích... Dù sao một khi Jennie muôn nhờ cô giúp gì đó chắc chắn cô không từ chối, sẵn sàng giúp cậu...

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro