10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ trên lầu, Jisoo nhìn xuống như núi lửa phun trào. Đôi mắt rõ ràng có tơ máu hiện ra, cô đang tức giận, không phải vì đôi giày kia, không phải vì cô phải chạy trên cái gót 12 phân.

Cô tức giận vì sự ngu ngốc của Jennie, may mắn bọn chúng mới chỉ vừa đánh vài cái, rất may mắn là cô có ở đấy. Vậy mỗi ngày, Kim* Jennie đều giờ đó ra về, có phải hay không sẽ bị chọc khoáy. Vừa nghĩ tới, cô đã không muốn nghĩ.

Đừng tưởng hành động đó là cao đẹp đi, cô ta không biết tự lo cho mình sao? Mà tại sao cô lại tức giận, tại sao ahh?

"Câm miệng và xem như mọi việc kết thúc đi"

"Tại sao chị tức giận chứ"

"Hành động ngu xuẩn của cô làm tôi tức giận"

"Chị ngang ngược"

Jennie nắm chặt cái túi quăng xuống sàn, nàng tức muốn ói máu. Không thể nói lý mà. Dù sao chỉ cần một câu an ủi thì chị ta chết àh? Có cần phải mắng mình nặng nhẹ như vậy? Còn lo sợ chị ta bị chúng làm hại, phi~...nàng lo thừa rồi, đồ chết tiệt họ Kim''.

"Còn cô là đồ ngốc"

Tức giận mắng một câu, Jisoo đóng cửa lại một lần nữa, cái tiếng rầm chói tai lại vang lên. Mà Jennie tức muốn nghiến răng nghiến lợi, mặc xác cô, tôi không thèm, không thèm quan tâm con mẹ gì hết.

Ahhhh....tức chết tôi.

"Jennie, con bị thương àh?"
Hức, chỉ có bác quản gia là thương mình. Liền thút thít gật gật đầu, nhưng cũng không muốn làm phiền. Nhặt cái túi lên cáo từ.

"Chỉ bị nhẹ thôi ạh, bác đi nghỉ đi, con tự lo được"

"Con xem đi còn khó khăn thế mà nhẹ cái gì, bác đỡ con lên lầu"

Jennie cười hì hì, gãi gãi đầu không từ chối, lúc nãy vì tức mà quên mất đau, oanh oanh liệt cãi nhau. Giờ mới thấm, đau chết, huhu...

Cạch một tiếng rất nhỏ, cửa phòng Jisoo mới thực sự bị khoá.

Cô nằm trên giường nghĩ ngợi, sau khi trầm mình trong hơi nước nóng ấm thư giãn, đầu óc không ai sai khiến cứ nghĩ tới việc người kia. Không biết có bị thương nặng không, không biết có đụng tới xương khớp gì không.

Oách...sao vẫn nghĩ tới, trời ơi. Đấu tranh tư tưởng hết nửa ngày, Jisoo quyết định, cô không thể để tình trạng này xảy ra nữa. Dù mang danh ác nữ cũng phải buộc Kim* Jennie thay đổi cách sống ah. Như vậy cô mới yên tâm!

Jisoo gõ cửa lần thứ 2, cánh cửa chậm chạp mở ra, cái đầu còn ướt át chưa kịp lau khô, đôi mắt nai xinh đẹp nhìn cô mang chút sự ngạc nhiên.

"Sao lại là chị?"

"Sao không phải là tôi?"

Có ai nói cho hai người biết, bọn họ thật sự giống chó với mèo, gặp nhau là làm loạn cả lên. Nhưng ai là chó, ai là mèo thì vẫn còn chưa biết được, bởi vì không hẳn ai trên cơ ai, cứ đánh nhau sứt đầu mẻ trán mới hài lòng ah?

"Lại muốn mắng người? Hay đòi bồi thường?"

Nàng không có ý định để Jisoo bước vào phòng, liền dùng nội công hết cỡ đả kích cái người cao ngạo kia biến về phòng đi.

"Không mời vào?"

"Không muốn"

"Tôi muốn"

Cô dùng tay đẩy Jennie vào, mặc dù bị đôi mắt nai nhìn muốn phanh thay nhưng làm sao cản được, dù cố đẩy cái cửa vẫn là một đứa nhỏ đang bị thương. Chỉ biết trừng mắt nhìn. Jennie sớm bị thua 1 - 0 rồi.

Nàng nheo mắt nghi ngờ hành động của Jisoo, cô cầm một hộp nhỏ đặt lên bàn. Lục lội vài thứ rồi lấy ra một cái chai, đưa trước mặt mình ra lệnh.

"Cái này tốt lắm, cô thử dùng đi"

Nghi hoặc...

"Sao tự nhiên tốt bụng vậy?"

Nhướn mắt...

"Cô xem tôi là cái gì? Người hay quỷ?"

"Chắc chắn không phải người, quỷ cũng đâu có đen như vậy"

0.0~...

Gương mặt Jisoo quặn quẹo, cái gì mà đen? Làn da người ta là da ngâm khoẻ khoắn, không thấy biết bao người muốn phơi nắng để có làn da như cô sao? Còn dám bảo nó đen, thật phẫn nộ mà. Hứ!!!

Nhìn thấy gương mặt khó chịu đến bóc hoả, nàng cảm thấy hơi hơi quá đáng liền hạ giọng.

"Chị quan tâm tôi thật sao?"

"..."
Hành động rõ ràng như vậy thì không phải sao mà còn hỏi, tổn thương lòng tự trọng ghê gớm.

"Chỉ là, chỉ là...mới lúc nãy còn mắng tôi ngốc, còn tiếc đôi giày. Làm sao có thể quay phắt 180 độ nhanh như vậy"

"Đúng là ngốc" Cô lầm bầm trong miệng

"Thấy chưa, lại hiện hình"

-_-!!!
Sống sao cho vừa đây? Jisoo ngồi trên mép giường thở hắt ra, quẩy quẩy tay ra hiệu Jennie lại gần.

"Ngày mai đừng làm ở đó nữa"

Trợn mắt

"Tại sao?"

"Vì tôi không muốn chuyện hôm nay xảy ra nữa, cô không sợ một ngày bị hãm hiếp sao?" Jisoo đưa ra luận điểm của mình, nhất định lần này không nhượng bộ, cái này tốt cho cái người kia nha.

"Không sao đâu, tôi sẽ xử lý được" Jennie phản bác lại, nàng làm ở đó lâu như vậy, không hề có chuyện ngoài ý muốn. Hãm hiếp sao? Bọn họ sẽ không thèm đâu.

"Lại tính chạy?" Cô có chút không bình tĩnh, đưa ra đề nghị giải quyết ổn thoả. "Công ty tôi vừa may có tuyển nhân viên tạp công, cô có thể làm. Chỉ làm giờ hành chính, như vậy tôi mới yên tâm"

Nàng chớp chớp mắt đánh giá sự việc, rất hấp dẫn nha, nhưng mà làm sao có thể dựa vào Jisoo mà tìm việc. Mặc dù chỉ là một tạp công nhưng cũng là công việc cần của rất nhiều người.

"Đừng nghĩ nhiều đến việc tôi giúp cô, xem xem nghĩ tới tương lai một chút đi. Thời gian rảnh cô có thể học bổ túc để tốt nghiệp cấp 3 ah". Cô nghĩ là bao nhiêu đây cũng đánh vào tâm lý do dự của Jennie rồi, chắc chắn cô ấy sẽ đồng ý.

"Sao chị biết tôi chưa học hết chương trình phổ thông?" Có phải Kim'' Jisoo điều tra nàng hay không? Có phải cũng biết cái quá khứ nàng không biết hay không? Một cỗi lo lắng dâng cao trong lòng, bàn tay nàng gắt gao nắm tay nhau, mồ hôi không ngừng tuôn ra.

Jisoo nhúng vai, thờ ơ không hiểu, chỉ lắc đầu vô tội "Cái này cô từng nói mà, cô từng mắng tôi với mẹ tôi. Cái gì mà nhà giàu ức hiếp..."

"Được rồi..." nàng cắt ngang, xấu hổ xua xua tay, nếu chính xác mà nhớ lại chắc chắn toàn lời nói vô cùng khó nghe thật nha. "Thế tiền lương thế nào hả?"

"Hả??" Lương? Jisoo đâu có trả lương, cái này bên phòng quản lý nhân sự đề xuất.

"Thì lương bao nhiêu, ở chỗ tôi làm lương cao lắm. Tôi không đổi công việc với tiền lương thấp hơn đâu" Jennie gân cổ đáp, gì chứ...tiền bạc phải rõ ràng. Nếu muốn đi học thì cũng cần chút tiền nha.

"Yên tâm, tất nhiên là cao hơn cái chỗ cô bán sống bán chết làm rồi" Nói vậy thôi, ngày mai cô sẽ gọi điện thoại hỏi, nếu thấp hơn thật cô sẽ tự bỏ tiền túi ra bù vậy.

"Vậy được, xem như cô tốt bụng"

Nàng tươi cười, lộ rõ nụ cười cá sấu. Tung tăng (thật ra vẫn đi cà nhắc) vào phòng tắm lấy chiếc khăn lau tóc.

"Chân bị sao?"

"Bị bọn họ đạp trúng"

Ơ?
Không khí vui vẻ nên bỗng nhiên không nghĩ cô sẽ hỏi thăm, cũng không nghĩ nàng sẽ trả lời. Cả hai bất giác cảm thấy sự yên bình này đã lâu không có.

"Lại đây tôi thoa thuốc cho" Cô đưa ra lời đề nghị thãn nhiên, nhưng ai mà biết trong tim đã đập muốn loạn cả lên.

"Ah, không cần. Tôi tự làm được" Mặt nàng đã thẹn đến đỏ hồng.

"Cô bị thương vì tôi" Jisoo vẫn kiên nhẫn đề nghị.

"Chỉ bị nhẹ..."

"Vẫn là vì tôi"

Oách...!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jensoo