11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jennie nhìn chằm chằm lọ thuốc trên tay Jisoo, nàng nhất quyết cự tuyệt chuyện đụng chạm thân thể.

"Tôi là sắc lang hay sao mà cô sợ?"

"Hay nhỉ, đã bảo không thích. Chị cứ như vậy thì thừa nhận mình là sắc lang còn gì?"

"Yahh~" aishi...cô nói lý không lại mà, cô chỉ muốn giúp, muốn giúp hiểu không?

Sau khi cãi võ mồm hết nửa ngày, đối phương vẫn cương quyết. Cô cũng không có lý do để tự làm khổ mình, nhảy phóc xuống giường đi lại bàn đặt lên chai thuốc. Ung dung đi ra khỏi phòng.

"Ngủ ngon!" Nàng chúc

Jisoo bĩu môi "Không thèm"

Đúng là trẻ con, Jennie cảm giác vui vẻ trong lòng. Ôm lấy cái gối nằm trên giường, nhìn chai thuốc trên bàn, không tự chủ được mà nhoẻn miệng lên cười giòn tan. Đồ ngốc mà!

---

Sáng hôm sau, đúng như lời hứa, Jennie tuyệt nhiên không đi làm. Mọi việc đã có Jisoo thu xếp hoàn hảo. Chiếc bàn to ở nhà bếp luôn luôn trống chỗ, giờ đã thêm một người ngự trị.

Cô không ngạc nhiên khi thấy Jennie giờ nãy vẫn còn trong nhà, chỉ ngạc nhiên khi đã thấy nàng ở nhà bếp khá sớm. Nếu như cô phải thức khuya, dậy sớm mỗi ngày, thì nếu có cơ hội sẽ nướng trên giường hết nửa ngày mất.

"Cơn gió nào mang cô vô bếp?"

Kéo chiếc ghế giữa bàn bếp, Jisoo ngồi xuống trầm trồ nhìn một bàn đầy món ăn.

"Gió cô thổi đó" Nàng bưng một bát nước canh rong biển thơm phức lên bàn "Giờ thì mỗi ngày tôi có thể được ăn sáng rồi, haha"

"Jen, cẩn thận. Đừng nghịch"
Bác Han triều mến nhìn nàng dặn dò.

Mà Jisoo lại nghi hoặc vô cùng, mới chỉ một buổi sáng, vậy mà mọi người thay đổi như một giấc mơ. Nhéo nhéo cái má, vẫn đau ah. Vậy vì cớ làm sao mà họ đã thân thiết như mẹ con thế này, bác Han còn dùng lời nói sủng nịnh. Jisoo có chút chút ghen tỵ!

"Có vẻ thân?" Giọng nói như hờn cả thế giới!

"Sao?" Nàng nghe không hiểu hỏi lại

Khụ khụ...bác Han nén cười che miệng lại, bà rõ ràng nghe thấy giọng hờn dỗi đáng yêu của Jisoo. Như thế nào hôm nay lại biết ganh tỵ rồi. Thật sự là một đứa nhỏ đáng yêu làm sao.

"Không có gì" Cô xoay người qua một bên, tỏ ra bị quê độ vì tiếng cười của bà Han. Ậm ừ tìm cớ né tránh đánh trống lãng "Lúc nãy cô bảo giờ có thể ăn sáng là làm sao? Mỗi ngày vẫn là đợi cơm cô mà có thèm đụng?"

"Không có thời gian ah~! Chuyển đến đây xe buýt mất hơn 30p. Mà tôi thì muốn ngủ hơn ăn sáng" Nàng kéo ghế mời bà Han ngồi xuống, cũng tự kéo ghế cho chính mình kế bên "Căn bản không có ăn"

Jisoo gật gật đầu, hơi chút không thoải mái. Quả thật là sao lại để nó kéo dài hơn cả tháng mới để ý mà giúp người kia chọn một việc lương cao và thời gian tự do một chút. Thì ra cô cũng vô tâm như vậy.

"Jisoo, chị thử món này đi" Jennie đẩy món canh rong biển tới trước mặt Jisoo, mong chờ phản ứng.

"Cô tự nấu?"

"Neh"

Cô cảm giác như mình giống được vợ chăm lo tới tận kẻ răng, thích thú húp thử một ngụm canh. Rất ngon nha~, rất giống món mẹ cô từng nấu trong mỗi lần sinh nhật.

"Không tệ" Đúng là gạt người mà =))~

"Ủa?" Nàng kinh ngạc, cũng húp thử một chút.

"Sao?"

"Thấy ngon mà, không tệ là thế quái nào?"

Khụ...Kim'' Jisoo muốn sặc canh, công nhận tinh thần tự luyến của cái người kia lên tầm cao mới rồi.

"Không ngon sao? Ngày sau tôi còn định mở một quán ăn nhỏ nữa"

Nàng thất vọng tràn trề, tuy làm tạp công nhưng được làm trong nhà hàng nổi tiếng, nàng cũng học hỏi được không ít bí kiếp của đầu bếp. Sau này tích cóp sẽ mở một quán ăn nho nhỏ, tự nuôi bản thân nha. Không ngờ, kết quả nấu cho người đầu tiên ăn, lại có kết quả muốn cắn người.

"Ma nó thèm ăn" Không cãi nhau không vui đâu, hehe...

"Vậy sao cô còn húp hết làm gì?" Ôi cái lòng tự trọng của nàng bị dìm chết rồi.

"Sợ cô buồn nên gắng nuốt thôi"

"Cái đồ..."

Jisoo thề là cô chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như thế này.

"Jisoo àh???"

Thư kí Kim lại thở dài, cái người này cứ thả hồn bay đâu mất. Mấy ngày rồi đó, cười quần què gì mà cười mỉm hoài vậy.

"Àh ừ...cái gì?"

"..."

"Sao?"

Cô trưng bộ mặt hết sức vô tội ra chớp chớp mắt, ngó tới ngó lui cũng không thấy mình có hở cái nút áo nào đâu. Có gì mà nhìn cô rất bất mãn ah.

"Cậu, có gì vui hả?"

"Không có"

Nghi ngờ, không có, vậy sao lại rất vui vẻ nha. Yeri vuốt cái càm suy nghĩ, dạo này cũng không hề phát sinh chuyện gì.

"Cậu cứ cười suốt"

Cô dựa người ra ghế, nghiêng cái đầu suy nghĩ nghiêm túc "Mình rất hay cười sao?"

"Đúng vậy" Rim gật đầu chắc nịt "Rất hay thả hồn đi đâu mất", cô còn minh hoạ lại cách Jisoo cười cười một mình "Như thế này này"

"Shh, tỏm chết" Jisoo xua xua tay "Đi thôi, chúng ta đi thị sát công ty đi"

"Yah, cậu như thế thật mà"

Hey hey hey...Kim Yeri cậu không cần phải dìm mình như thế chứ. Đường đường là tổng giám đốc nếu để hình ảnh mất mặt lộ ra ngoài, thì mình sẽ xấu hổ chết mất. Cậu liệu hồn.

"Tổng giám đốc, mọi thứ có vẻ rất tốt, các nhân viên có trách nhiệm làm việc, không có tình trạng tách trách" Yeri thay mặt cô kết thúc cuộc thị sát. Trên dưới đi sau cũng gần chục người, gồm các trưởng phòng lớn bé.

Jisoo gật đầu "Mọi người vất vả rồi, cùng nhau cố gắng nhé. Cô trao tặng miễn phí một nụ cười khiến những kẻ độc thân xuýt xoa. Oa...tổng giám đốc của họ thật sự không đùa đâu.

"Mọi người trở về làm việc tiếp đi"

Cô khách sáo nói, lại cùng mọi người hướng cửa thang máy bên phải mà đi tới. Chợt dừng lại! Jisoo nheo mắt nhìn, thấy một nhân ảnh rất quen thuộc đang lau sàn nhà, mà lại ngay chỗ thang máy.

"Sao vậy?" Yeri hỏi!

"Ừm..., bên này"

Nói xong thì cũng xoay lưng hướng phía bên phải mà đi.

Huh? Mặt mọi người bỗng nhiên nghệch ra, ai ai cũng đặt câu hỏi ... Thang máy bên này, sao lại đánh một vòng xa như thế để đi thang máy ở tít phía bên kia. Nói vậy chứ cũng không ai dám lên tiếng hỏi, cũng một dòng người mà bước theo.

Yeri xoay người lại, nhìn thấy nhân ảnh kia vẫn chăm chỉ làm việc. Khoé miệng chợt vén lên nụ cười sảng khoái. Jisoo àh, từ khi nào cậu quan tâm đến một nhân viên bé nhỏ, sợ dẫm dơ sàn nhà vừa mới lau hay tại vì...cô gái ấy là Im Jennie đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jensoo