17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vì tôi lo lắng..."

Mắt Jennie ngưng đọng vài giây, cảm xúc kì lạ một lần nữa chiếm đoạt. Nàng cảm thấy cảm xúc của mình càng lúc càng không kiểm soát được, mỗi lần Jisoo thể hiện sự quan tâm, sẽ làm tim đập chân run. Nàng lo lắng mình sẽ như con búp bê rách nát đối với người khác sẽ coi khinh, như thế nào cũng không thích hợp với những người như Jisoo, đứng chung vẫn cảm thấy xấu hổ.

Những kỉ niệm xấu xí ngày xưa là một bóng ma, khi nàng còn đi học, khi mà sự việc kia xảy ra. Tất cả bọn họ đầu tiên là thương hại, sau đó lại đem điều đó ra miệt thị, thậm chí xúc phạm, khinh rẻ. Họ nói bản thân nàng dơ bẩn, tốt nhất đừng vấy bẩn bọn họ.

Jennie đã quen thuộc, nàng ra đời sớm hơn những đứa trẻ khác, nghe được nhiều câu chói tai, học được cách mặc kệ mọi thứ. Nhưng trước Jisoo, lại có cảm giác không quen.

"Vậy... Tôi có nói điều gì kì lạ không?"

Mỗi khi nàng nằm mơ, sẽ toàn mơ thấy ác mộng. Mà tối hôm qua kia, lại mơ về vài thứ đau lòng, đây là thói quen. Jisoo đánh giá cái nhìn từ đôi mắt sâu thẳm của mình, cô biết Jennie đang nghĩ gì khi hỏi về điều gì đó kì lạ. Một đứa trẻ có một bóng ma, nhất định không muốn ai chen vào.

"Cô ngủ như chết"

Lườmmmm........

Tâm trạng đang ở mức cạn năng lượng, bị một câu của Jisoo đánh úp làm cho cảm thấy tức giận muốn chết. Jisoo cười cười, cảm thấy bản thân thật ấu trĩ, vì tâm trạng của ai kia mà hình tượng cool ngầu cũng quăng mất. Xoáy mấy câu hoàn toàn không phải phong cách của bản thân.

"Đừng tuỳ tiện vào phòng tôi nữa"

"Vậy đừng để bị ốm"

Cô trả lời nhanh như chớp, không thèm suy nghĩ cũng không cần suy nghĩ, nhiều ngày chung sống cũng hiểu được cái người ngồi trước mặt mình đây rất dễ bị chọc ghẹo. Căn bản là nàng không thích đối đáp với "loại" người như cô, bởi vì tâm tưởng luôn luôn cảm thấy bị áp lực, bị sự giàu có của bọn họ đàn áp. Cảm giác thất bại sẽ chẳng mấy vui vẻ, cho nên cứ như vậy mà bỏ đi. Như thế mới cảm thấy còn có chút tôn nghiêm.

Jennie im lặng cầm thìa lên sau khi tặng cho cô một ánh nhìn chói mắt. Không nghĩ bả vai đau bị động bất giác nhói lên muốn hét một tiếng, lúc vừa rồi tẩy rửa cơ thể, nàng đã nhìn trông gương thấy bả vai hoàn toàn không tốt. Không nghĩ bây giờ lại đau đến mức mồ hôi hột chảy ra.

Đôi mắt nai nhắm lại tức khắc, hàm răng đã nghiến chặt, cái tay muốn động cũng không động được. Có khi nào bị hỏng mất rồi không.

Mọi cử chỉ và biểu cảm của nàng đều bị Jisoo thu vào đôi mắt đen láy, thấy nàng nhắm mắt tựa hồ muốn chảy lệ. Đầu tiên là lo lắng sau đó là bồn chồn trong lòng, tựa muốn ép cái người này đi viện ngay tức khắc.

Một thời gian không ngắn tiếp xúc, ai cũng nắm rõ Jennie là người bướng bỉnh, rất không muốn dựa dẫm vào người khác, cho nên mệnh lệnh của Jisoo thật sự là dư thừa, có khi lại làm nàng chán ghét hơn. Jisoo nhướn nhướn đôi mày lớn ngạc nhiên, từ khi nào cô để ý nhiều đến thế? Cảm thấy bối rối về cảm xúc của mình, cô cuối đầu xuống im lặng ăn sáng. Muốn chạy trốn cảm xúc mới trào lên mãnh liệt.

Trấn tĩnh được cơn đau, Jennie biết là cái bả vai này bị không nhẹ đi, nâng tay rất khó khăn. Không biết xử lý thế nào, nàng còn công việc, còn phải kiếm cơm, mới làm việc chưa tới một tuần, có phải hay không có thể bị đuổi việc. Cái này Jisoo có giúp cũng không được. Nhưng với cái tay đau này, làm sao có thể tiếp tục mà không xin phép đây. Nàng sầu não hết sức.

"Ăn nhanh đi"

Cô ngước lên thúc giục, căn bản muốn Jennie nói ra cần giúp đỡ. Jisoo không muốn mất mặt là người hạ mình trước, dù sao tổng giám đốc không thể hạ mình trước nhân viên được.

"Hôm nay tôi xin nghỉ được không?"

Im lặng một hồi lâu, nàng cũng nâng lên khoé miệng yêu cầu.

"Lý do"

Lãnh đạm buông một câu hỏi, Jisoo thừa biết nguyên nhân nhưng cũng rất muốn thử xem Jennie sẽ nói cái gì.

"Hôm qua bị ngã..."

"Và?"

Shit~...còn và nữa sao? Biết rồi còn cố tình hỏi, muốn thấy nàng mất mặt, Jennie thấy ức lắm nhưng cũng không dám thể hiện ra mặt. Nếu cái người này dở chứng, người thiệt chỉ có mình.

"Tôi bị đau, muốn đi khám"

Jisoo nhếch miệng cười, thấy rất rất lấy làm vui mừng.

"Đã bảo mà"

"Bảo gì?"

(Bảo nàng hôm qua đi kiểm tra chứ bảo gì nữa)

Cô nhúng vai hất mặt vào tô cháo, ra hiệu nàng phải ăn hết, nếu không thì đừng mơ đến việc nghỉ phép dài hạn. Jennie miễn cưỡng đổi tay cầm thìa, chuyển qua tay trái. Nhưng mà nàng thuận tay phải, việc này cứ như đứa trẻ tập ăn.

Nhìn nàng thế này, Jisoo lại bất giác mỉm cười. Rất đáng yêu.

Sau khi ăn sáng, cả hai bước ra khỏi nhà cùng một lúc, Jennie đi bộ ra hướng chờ xe buýt, nàng đứng chờ, tay trái đưa lên xoa xoa bả vai, thở dài. Cái tay này mà có vấn đề gì có phải là sẽ phiền phức không.

Beep beep~

"Lên xe đi"

Là Jisoo, cô ngồi trong xe nói vọng ra một tiếng. Bất giác cau mày, nàng không có dự định đi quá giang, bởi vì nàng đi viện, người này đi làm. Ra tới ngã tư đằng trước đã rẻ hướng khác nhau rồi.

"Chị không đi làm sao?"

Mái tóc dài của Jisoo nghiêng qua một bên, đen nhánh mà suông mềm. Đôi mắt bị che sau cặp kính đen kia, cái mũi cao cao hít hít một hơi, cái miệng nhỏ bỗng cong lên đầy đắc ý.

"Tôi là tổng giám đốc, muốn đi đâu là quyền của tôi, ok"

Ừ...

Jennie không thèm cãi, đi qua một bên xe mở cửa bước lên, nàng không hiểu rõ bản thân lại làm như vậy. Còn lúc nãy, ngắm nhìn Jisoo một chút kĩ càng hơn. Thật ra thì nàng biết, tim mình đập nhanh vì cái gì. Cảm thấy mình thật sự rất mơ tưởng hảo huyền.

"Cảm ơn chị"

"Huh?"

Cô tập trung lái xe, từ lúc xe lăn bánh được một nửa chặn đường, không ai thèm nói câu nào. Cho nên lúc Jennie lên tiếng, làm Jisoo cũng thấy hơi bất ngờ.

"Chuyện tối qua giúp tôi hạ sốt, cả việc cho tôi nghỉ phép, còn cả việc này nữa"

"Đâu có cảm ơn suông như vậy được??!!"

Moh?

Lườm...

Lườm tiếp...

Lườm nguýt...

Chúa ạh, người hãy cho con lương thiện để đừng cắn cái người này chết quách cho xong. Tại sao nàng lại lên xe của ác quỷ thế này huh? Điên rồi, điên rồi.

"Cô phải trả công cho tôi chứ? Nhỉ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jensoo