18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kim* Jisoo, đang ở đâu?"

Cầm điện thoại đi xa một chút ngoài dãy hành lang, Jisoo di di chân dưới nền bất mãn trả lời.

"Có chuyện gì?"

Đầu dây bên kia nghe được giọng khó chịu cũng lấy làm ngạc nhiên, được rồi hôm qua chạy mất, sau đó biến mất và sau đó không có chút liên lạc gì.

"Cậu với Irene sao vậy?"

"Không sao cả"

Seulgi căng thẳng nhíu mày, Irene trở về hai ngày, sau đó gặp chuyện. Nếu theo logic học phương diện tình cảm thì Kim* Jisoo phải là người lo lắng sốt vó, kè kè ở cạnh người mình yêu đến 7 năm đi. Nhưng cậu ta chỉ lạnh nhạt không thể ngờ được. Là bạn tốt, cô không thể nhắm mắt làm ngơ.

Tâm trạng của Jisoo bị kéo xuống khá tệ, mỗi lần nhắc tên Irene, cô lại cảm giác mình bị lừa, lời nói không thích từ miệng cô ấy nói ra vẫn cứ hiện rõ. Làm sao chứ, phải giả vờ không biết thật sự khó khăn đi. Cô đành chạy trốn cảm giác này vậy.

"Hai người định chơi trò mèo vờn chuột huh? Hay là giấu diếm cái gì rồi?" Seulgi ngờ vực tra hỏi, nói là nói vậy chứ cũng không muốn nhúng tay quá nhiều, nhưng nếu Kim* Jisoo làm chuyện gì có lỗi với Sica thử xem, cô sẽ ăn thua đủ với cậu ta "Còn nửa, tối nay theo mình đến thăm cậu ấy"

"Được rồi, gặp cậu sau"

Mái tóc bị cô vò rối, hỗn loạn hỗn loạn ah. Thở dài...

"Kết quả sao rồi?"

Thoát thấy bác sĩ đang cầm tờ x quang xem xét, bởi vì theo yêu cầu của cô nên đã chụp toàn bộ phần trên của Jennie, biết đâu bị ngã không chỉ bị vai mà còn lung tung chỗ khác thì mệt lắm.

Điều này khiến Kim Jennie cứ lườm nguýt Jisoo, đây là lòng tốt nha, có cái gì mà lườm cô. Ừ, cho là tốt đi nhưng ai đã bảo không có giúp không công nào? Giờ lại thêm mắc nợ nha, lại còn trù ẻo nàng bị lung tung sao? Tốt? Nàng khinh ấy.

"Ừmmm...bả vai bị rạn xương, phải đeo gông cố định thôi, tránh làm việc nặng ảnh hưởng tới xương"

Lời bác sĩ nghe sao nhẹ nhàng như lông ngỗng, vậy mà Jennie nghe như lời tuyên bố tử hình vậy. Gông cố định đã khổ rồi, lại còn tránh làm việc nặng?

"Cô sướng nhé, được nghỉ phép cả tháng"

Đậu...Kim* Jisoo àh, không nói không ai bảo bạn vô duyên đâu. Một người yêu lao động như Jennie thì làm sao có thể ăn không ngồi rồi cả tháng? Còn nữa, thêm một mớ chi phí, lại còn bị thất nghiệp. Ai lại thấy sung sướng vì điều đó nào.

Mặt Jennie biểu hiện khó chịu, không thèm giấu diếm nhưng cũng không muốn cãi nhau với Kim* Jisoo ngu ngốc kia. Nàng quả thật không muốn phí sức với người này.

"Mà này..." Bỗng nhiên bác sĩ lên tiếng, lại rất dè chừng.

"Có việc gì nữa sao?" Jennie nheo mắt nhìn tờ x quang, bác sĩ này xem từ nãy giờ không rời mắt. Lại thêm một mớ bệnh giai đoạn cuối phỏng?

"Cô từng bị gãy xương sao?"

"Vâng, hồi nhỏ có bị ngã" Nàng trả lời qua loa.

"Chăm sóc tốt bản thân một chút" Cuối cùng bác sĩ cũng đặt cái tờ x quang xuống kết lại một câu "Ở cánh tay và xương sườn có dấu hiệu xấu của di chứng"

Nhìn ngón tay thon dài của bác sĩ chỉ vào tờ x quang, Jisoo cũng chỉ thấy một vệt nhỏ có lẻ là chỗ từng bị gãy nhưng cũng không hiểu gì. Mà lý do bị ngã kia thật làm cho Jisoo hoang man. Cái người này rất hay bị ngã sao? Nói cũng không tin được. Có một lý do cô nghĩ tới nhưng không dám khẳng định.

"Xấu như thế nào?" Cô hỏi

"Không có gì đâu, đừng quan tâm" Nàng cắt ngang.

Có một sự xấu hổ trào vào lòng, Jisoo liếm liếm môi khống chế, là cô chết tiệt ngu ngốc đi lo chuyện tào lao rồi. Hừ, cô cong khoé môi cười cợt.

"Phải nha, tự nhiên lại tốt bụng quan tâm tới người dưng. Chặc..."

Câu nói chứa hết mười phần mỉa mai, mà cái đó cũng không xoá hết sự xấu hổ của Jisoo. Cô thực không hiểu bản thân đang làm cái gì, cứ muốn chen vào cuộc sống của cô gái trước mắt này. Muốn biết mọi thứ liên quan tới Kim Jennie, nhưng nàng ta lại cự tuyệt mọi thứ. Khiến cô có chút tức giận, có chút khó chịu lại có chút mỉa mai bản thân. Vì cái gì đây?

Nghe câu nói hoàn toàn không khách khí, lại mang một chút phẫn nộ. Jennie chỉ biết câm câm nín nín, việc Jisoo bày tỏ rõ ràng như vậy, nàng không sao tiếp nhận được. Nếu nhận sự ôn nhu của Jisoo, sau này chính mình sẽ đau lòng, chính Jisoo sẽ là người ruồng bỏ nàng. Trái tim này chắc chắn sẽ rất đau đi, Jennie cảm nhận sự vui mừng nhảy múa từng nhịp tim đập trước Jisoo, nghe những lời quan tâm chân thật của cô, tự giác hưởng thụ nhỏ bé, không dám thể hiện. Lại càng phải tỏ ra cự tuyệt, bắt đầu đã sai rồi, cho nên đừng sai thêm nữa.

Sau khi được cẩn thận chăm sóc, Jisoo cũng kiếm một cái cớ bỏ đi. Cô không nghĩ mình lại trẻ con giận dỗi như vậy, nhưng biết làm sao được, người này toàn nói những điều làm cô tức giận.

Jennie quyết định đến thăm mẹ mà không về nhà ngay, từ lúc mẹ nàng nằm viện, mỗi ngày tan ca 5h nàng đều giành 1h ở đây chăm sóc bà. Hôm nay hiếm hoi được nghỉ phép dài hạn, mỗi ngày sẽ đến thường xuyên hơn. Nói trên đời này, nàng thương ai nhất, có lẻ không cần suy nghĩ mà bảo chính là mẹ, không phải người kia.

Hai tháng nằm ở đây, chăm sóc đặc biệt, phòng VIP đắc đỏ nhất, bác sĩ tốt nhất nhưng tình trạng vẫn cứ như vậy, không khá hơn. Jennie buồn bã ngồi cạnh, không nói câu nào, chỉ chăm chăm ôm tay bà vuốt ve, mắt cứ thế hướng ngoài cửa sổ im lặng kéo dài. Còn lời nào nói lên tâm trạng của nàng đây? Không có, hoàn toàn không có. Nàng không có tư cách yêu cô.

Jisoo buồn bực rời bệnh viện, cô không về công ty mà đi thẳng đến một quán bar quen thuộc, chính mình giải sầu không rõ nguyên nhân mình sầu. Cô cười cợt bản thân quá mức yếu đuối, 7 năm thanh xuân trao một cô gái mà không biết rõ trong lòng họ cô được đặt ở đâu. Sự ràng buộc hai chữ bạn thân hay gia đình đều khiến không ai nói được chữ buông bỏ. Tình bạn 17 năm có phải vì một chữ thương mà sợ hãi sẽ bị mất nếu một trong hai người nói tiếng "mình không thích câu" hay là "mình thích cậu" đây.

Bao lâu không tìm đến cơn say, Jisoo cảm giác càng uống càng tỉnh, trong phòng VIP chỉ có một mình đơn độc, tâm trạng càng thêm tệ. Cô ngẩn mặt lên, căn phòng tối với ánh đèn mờ mờ, cô thấy một nhân ảnh đang kéo cô chạy như bay, mà phía sau lại một đám côn đồ đang đuổi theo. Rồi lại nhìn thấy người đó cười cợt tống cô vào tủ áo thay đồ. Môi Jisoo bất giác cong lên thành một nụ cười khi người đó đặt tô canh rong biển trước mặt với sự vui vẻ đáng yêu. Rồi lại thấy cô ấy hầm hực tức giận ăn hết tô cháo bào ngư. Rồi cứ thế, cô nhìn thấy những điều lạ lùng trước mắt, không hề muốn lắc đầu xua đi, không hề tức giận bản thân cứ nghĩ tới cô ấy chứ không phải người cô theo đuổi 7 năm.

Cô uống bao lâu vẫn cứ không hề mơ thấy một người khác, nhân ảnh chỉ có một người không nên mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jensoo