26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jisoo đau đến muốn chảy nước mắt, vội vã đẩy đầu Jennie ra, cô suýt xoa sờ sờ bả vai. Cái người này là cắn thật mà còn cắn mạnh đến ứa máu. Ah, chết tiệt. Muốn giết người sao? Đúng là con mèo khi giận sẽ hoá thành con hổ cơ.

"Này, có giận thì về nhà nói chuyện chứ"

Sặc mùi mờ ám, về nhà nói chuyện??? Lee Seung Son tròn mắt ngạc nhiên, bọn họ tự nhiên đến mức đó rồi sao? Ớ, cô còn đang đứng đây mà, đâu phải vô hình. Bọn họ như thể xem mọi người không lọt vào mắt.

"Không về, chị đi mà về một mình"

"Yahhhh, đừng có tính bỏ nhà đi bụi nha?"

Càng nghe càng choáng, Lee Seung Son cảm thấy mình không thể chen vào cuộc cãi nhau của bọn họ, mà đứng đây thì giống như một trò hề. Không biết làm sao, lưỡng lự cả ngày trời cũng mặc nhiên câm nín xoay người đi một hơi không quay lại. Chết tiệt, hai người đợi đấy!

Chỉ là cô muốn đùa một chút nên nhây mãi không nhả mà Jennie lại đang giận thật sự, nàng ghét nhất bị khi dễ, nhất là đối với đám "vợ bé" của Kim* Jisoo. Jennie cảm thấy mình nhỏ bé khi đứng trước bọn họ nên lúc nào cũng xù lông lên bảo vệ chính mình, có ai hiểu nàng rất muốn được ai đó che chở.

Jennie bực dọc nhảy khỏi ghế, nàng có chút câm tức. Cảm thấy bị kích thích ghê gớm, cho nên bỏ mặt tên đần thối ấy lại đi. Hôm nay nàng sẽ đến thăm mẹ và ở đó luôn. KHÔNG THÈM VỀ NHÀ ĐÂU.

"Jennie?"

"Jennie?"

Có hai tiếng gọi vang lên cùng một lúc, Jisoo khự lại, cô nhìn qua thấy một cô gái nhỏ mặc blu trắng đứng đối diện. Hiển nhiên người này không ai xa lạ, Kim Taeyeon.

"Cô?"

"Chị..."

Jennie cũng bất ngờ không kém, nàng quả nhiên còn giật mình hoảng sợ không ít. Cơn gió nào mang cô gái này đến đây? Đã lâu lắm rồi nàng không có gặp qua, cho dù có đến bệnh viện này rất rất nhiều lần, cũng không hề biết Taeyeon ở đây.

"Vẫn khoẻ chứ?"

Taeyeon mỉm cười hiền hoà, biểu cảm của Jennie vẫn là thu vào mắt, cô miễn cưỡng tươi cười dù là có chút bất đắc dĩ. Đứa nhỏ này, thật là đã lâu lắm không gặp.

"Chị"

Nàng nhào lên ôm Taeyeon vào lòng, còn siết chặt khiến cô muốn nghẹt thở, không ngừng gọi tên cô rỉ rả.

Chớp mắt,

Ghen tuông,

Có ánh mắt ai đó se lại, đăm đăm nhìn phía trước, đã thấy trong lòng dâng lên một cảm giác muốn...nghẹn. Kim* Jisoo âm trầm bước lại, nén luôn cái vị giấm chua trong cổ. Cô rất kiêu hãnh và ngạo kiều, không cần phải mất mặt ah.

Đối diện ánh mắt với cô, chính là khuôn mặt đang vén một nụ cười trêu chọc, Taeyeon nhìn ra cái người đang ghen tỵ đến chua chét kia.

"Em không biết chị làm ở đây"

Rời khỏi cái ôm thiếu chút thành máy ép, Jennie đã không giấu được niềm vui trong đôi mắt sáng lấp lánh kia.

Cho dù quen biết không lâu đi, nhưng những mối quan hệ của Jennie rất ít, thậm chí còn không có. Bạn bè không có, người thân chỉ có một. Thật không ngờ, Taeyeon lại là người dễ dàng được nàng ôm rất tự nhiên, rất tự nguyện. Điều mà cô chưa thể làm được. Vậy ra, người đáng tin cậy nhất lại là người còn chẳng ở bên cạnh. Bị ngốc hay sao.

"Không có, hôm nay có hội thảo. Chị chỉ đến dự"

"Em nhớ chị"

"Ừm..."

Mùi vị giấm chua này càng lúc càng nặng nhỉ?

Thậm chí còn bỏ quên mất Kim* Jisoo vẫn đang đứng kiều ngạo ở đây. Kiều ngạo cái gì chứ, không bằng một hạt bụi nữa. Ức chế, ức chế...

"Taeyeon-ssi, lâu không gặp"

Đành xuống nước hạ giọng, giả nai, diễn trò...mặc dù cô không thích vị bác sĩ tâm lý này cho lắm. Giống như là sẽ bị họ đọc thấu suy nghĩ của mình vậy, chưa kể là sẽ bị họ nắm thót. Tóm lại, không thích là khôngg thích thôi.

"Chào cô, Kim* Jisoo"

Bằng cách nào đấy, Taeyeon cố gắng không bật cười trước khuôn mặt khắc vẻ lạnh lùng nhưng rõ ràng là bị ngâm giấm này. Càng không thích thì cô càng muốn làm, để xem Kim* Jisoo kia có mấy phần thật lòng.

"Chúng tôi định về nhà..."

"Không phải"

Lườm...

Nàng muốn về nhà khi nào? Viễn vong, tiểu tử thối nhà chị tự đi về một mình đi.

Oách, sao em giận dai vậy. Có Kim Taeyeon ở đây mà cứ thích chống đối, không nể mặt mũi nhau sao? Huh? Đồ ngốc.

"Dù sao chị cũng dự hội thảo xong rồi, có muốn đi ăn không?" Taeyeon nhẹ nhàng đưa ra ý tưởng

"Tôi cũng muốn đi" Còn Kim* Jisoo như nhảy vào mồm người ta vậy.

Lại gì nữa? Nàng nguýt, nên nhớ là nàng đang giận, đang giận nha. Tính làm cái trò mèo gì nữa?

"Sao bảo chị về nhà?"

"Soo phải bảo vệ bảo bối của mình chứ"

Nói rồi, đẹp trai không bằng chai mặt. Cô còn không thể chạm vào Jennie, há chi một Kim Taeyeon nhỏ bé kia được nàng chủ động. Lại tự nhiên xuất hiện, là muốn "cảnh báo" sao, không...cô không chấp nhận thua cuộc. Một lần là quá đủ, không có lần hai đâu.

"Hợm hĩnh" Nàng mắng.

"Được rồi, đi thôi. Hôm nay Kim* Jisoo khao mà"

"Cái gì?"

Ahh...tự nhiên cô thấy đau cổ quá, hai người này quá đáng.

Bọn họ còn vui vẻ nắm tay nhau bước đi, trò chuyện vui vẻ lắm. Để Jisoo kiều ngạo lẻo đẻo theo sau, cái này có quá mất mặt không Soo?

Kim* Jisoo trả lời "Kệ tui"

---

Trong nhà hàng gần đó, một bàn ba người ngồi chung. Tới lúc lật menu gọi món thì mới xảy ra chuyện đáng nói.

"Jennie, em thích canh giá đổ. Chị gọi nhé?"

Huh? Có gì đó sai sai, từ khi nào Jennie thích ăn canh giá đổ vậy? Cô nhìn sang người kia, nghĩ rằng sẽ từ chối nhưng không, nàng chỉ gật nhẹ đầu. Cái gì? Jisoo càng lúc càng hoang man, không những canh giá đổ mà còn vô số món ăn chưa bao giờ thấy Jennie nấu qua.

Hoặc là Jennie không biết nấu, hoặc là cô ấy chỉ thật sự là chính mình khi ở với những người tin tưởng.

"Jisoo, cô cũng gọi đi. Tôi xong rồi"

Thật sự thì cô vừa nhìn thấy một nụ cười đầy bí ẩn của Taeyeon, Jisoo nén lại nghi ngờ, cô không toả ra vội vàng hay chất vấn, chỉ thấy vô cùng khó chịu.

Vẫn là những món ăn cô thích, nhưng đặc biệt...Jisoo vẫn gọi món thường ăn với Jennie. Tất nhiên, vẫn là phải có canh rong biển.

Quan sát một bàn ăn đầy các món ăn, Jennie chấp niệm cầm đũa lên, nàng tự nhiên gấp món ăn của Taeyeon trước. Điều đó làm Jisoo bị nghẹn đến run người.

"Soo không biết em thích ăn cá sốt"

"Mấy năm rồi không có ăn"

"Nếu thích sao không kêu bác Han làm?"

"Vốn dĩ rất ghét"

Huh?

Trong lúc Jisoo không biết vừa phải hiểu theo kiểu gì thì bác sĩ tâm lý kia đã đặt đũa xuống cười cười. Ngay cả lúc xuất hiện cô đã là cố ý, mời đi ăn vẫn là cố ý, và bây giờ cả gọi món cũng là cố ý đi.

"Nên học cách từ chối, chị không phải ân nhân của em"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jensoo