27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị là chị của em, không phải ân nhân"

Jennie trả lời lại, quá khứ thì đã trải qua rồi, nàng không muốn nhắc tới. Nhưng thói quen của Taeyeon thì vẫn còn nhớ rõ, Taeyeon có khẩu vị khác nàng, biết chứ nhưng chỉ cần là người này thì dù không thích Jennie vẫn chấp nhận. Sở thích của Taeyeon chính là sở thích của mình đi.

"Thì ra em thích ăn canh rong biển, sanwich, cơm cuộn..."

Dù là rất khó hiểu cuộc trò chuyện của họ nhưng chỉ cần vài thông tin nhỏ Jisoo cũng ngờ ngợ ra lý do. Mặc dù cô cười miễn hoặc trong lòng, cái kia không phải là ngay cả sở thích của Jennie cũng không biết sao, chỉ là Jennie cứ mặc định cái gì Taeyeon thích thì mình cũng thích. Ừ, chỉ vậy, cho dù vẫn là Taeyeon vô cùng quan trọng trong tâm trí của người yêu cô mà thôi.

"Ăn những gì em muốn đi"

Cô không muốn là người ngoài cuộc, cũng không muốn xen vào chuyện. Jisoo chỉ muốn Jennie đừng đẩy cô ra một bên như kẻ vô hình giữa hai người họ. Cảm giác đó sẽ rất khó chịu, như là kẻ thua cuộc, tình trường của cô thê thảm vậy sao.

Đối với thời gian này mà nói, cho dù có thích nhưng đến giờ cô đã thành động tâm, cái gì nhỏ nhặt nhất cũng chỉ muốn chia sẻ với nàng, đó không phải là thói quen. Đó thực sự là thương, sao khi xác nhận được tình cảm khó hiểu đó, cô quyết định lập mưu tấn công vào trái tim nai nhỏ. Quyết đem người này cột ở bên, không thể để chạy mất như Irene được.

Một lần sai lầm thì sẽ khiến cho người ta bị thương tổn, cho nên...không biết là sai hay đúng cô cũng có thể rất cực đoan.

"A..."

-_-...

"A..."

Chỉ là cô muốn đút cuộn kimbap cho Jennie, nên cái tay cầm một lát, cái miệng đã cong lên nói "A" một tiếng, giống...giống mẹ chăm sóc con vậy.

Chẳng hiểu sao Jennie lại cảm thấy điều này thật điên rồ, giữa nhà hàng sang trọng lại làm ra cái hành động thật ấu trĩ nha. Người người nhìn nàng, nhà nhà nhìn nàng. Mắt to trừng mắt nhỏ nhưng cái tay vẫn kê ngay miệng không để xuống.

"Ăn"

Bấm bụng há miệng ngậm kimbap, nhai nhai nhai trong nhẫn nhịn, lườm lườm không dứt. Một miếng khác lại đưa tới miệng, quả thật muốn trêu tức Kim Taeyeon cho nên cứ thích thế đấy. Dám không ăn sao?

Mùi vị này...còn hơn cả giấm chua.

Taeyeon muốn phá ra cười kinh khủng, xác thực là cô muốn thử Kim* Jisoo nhưng không nghĩ cái người này mặt mũi đến cuối cùng cũng không cần, một mực muốn trêu ngươi mình. Là ghen sao? Ghen cách Jennie đối với cô, cách đứa nhỏ này đặt cô lên đầu. Ghen đi, bởi vì cô sẽ khiến Jisoo phải bận tâm dài dài, ai bảo cô không thể không nhúng tay vào.

Kim Jennie là ai, vốn dĩ đã quên rồi. Bỗng nhiên lại có người đến hỏi, thực sự làm cô ngạc nhiên, bỗng nhớ ra một đứa nhỏ năm xưa cô từng chữa trị. Liền không kiềm được cảm xúc mà tìm hiểu mấy năm nay Jennie sống thế nào, thông qua Kim* Jisoo, cô biết không ít đi.

Vết thương lòng đó, vẫn còn nguyên. Bởi vậy, rất muốn thử xem Jisoo có phải là yêu thực sự. Đến khi cần thiết nếu cục Mandoo kia vẫn còn chạy, cô cũng có thể giúp được Kim* Jisoo trói buộc lại.

Nhưng mà...người này đang xem cô là địch nhân.

Rất thú vị nha!

---

"Có thể...mượn Jennie một hôm không?"

Mình đang nói cái gì vậy chứ, Taeyeon đảo liên hồi tầm mắt, cách cư xử này quả thật khác xa cô của hiện tại. Hôm nay Taeyeon ăn nói rất khách sáo, còn bày mưu tính kế người ta, nếu mà thành đôi không nói gì, lỡ mà...oày, nói xui rồi. Đang giúp mà, có phải kì đà đâu, Jisoo không giết cô đâu mà sợ. Chặc!

"........"

Muốn cắn chết cái người này, hỏi tui làm gì? Trả lời không được, không trả lời cũng không được. Jennie không phải vật sở hữu của cô, nhưng cô cũng không muốn đưa trứng cho ác. Quái, ăn xong rồi, thì mạnh ai nấy về đi, còn bày trò.

"Em với Taeyeon nói chuyện một chút, Soo về trước đi"

Thật biết cách đuổi khéo, Jisoo nhìn nhìn Jennie, không muốn đi chút nào. Nhưng không đi thì làm sao? Mặt dày ngồi đây sao? Liếm liếm môi do dự, cuối cùng cũng chịu đứng dậy, không nói một lời xoay lưng bước đi.

Giận sao?

Chặc, xíu chút nữa là nàng muốn bật cười. Đồ ngốc, babo, babo. Ghen cũng đáng yêu nữa.

"Động tâm nhiều như vậy sao?"

Cô đâu có bị mù, tương tác giữa bọn họ rõ ràng rành mạch thế mà. Còn ghen tuông kì cục nữa, cặp này không yêu nhau đúng là phí phạm.

"Động tâm thì sao?"

"Em cứ thế thì sẽ mất Jisoo đấy"

Chẳng ai yêu mãi người không yêu mình đâu, àh...không phải. Trường hợp này câu trên không đúng lắm, mối quan hệ không rõ ràng mới chính xác. Dây dưa mãi chả ra làm sao. Tiến không tiến, lùi không lùi.

Jennie đưa tay vuốt mặt thở dài, ai mà chẳng biết điều đó, nhiều lúc nàng nghĩ mình quá khắc khe với bản thân. Cần một lần dũng cảm đối mặt với cảm xúc thật, cần một lần đứng trước Jisoo nói rằng "Em yêu chị", cần một lần nói với Jisoo rằng bản thân mình đã bị vấy bẩn, đã bị kẻ khác xâm phạm qua, chị có thể chấp nhận một người như vậy không. Nhưng nàng sợ lắm, nàng sợ mất Jisoo, nếu Jisoo ghê tỏm mình, có phải sẽ vĩnh viễn mất chị không.

Chỉ là Jennie hài lòng với cuộc sống bây giờ, dù là mối quan hệ không rõ ràng, nhưng mỗi ngày sẽ được Jisoo chăm sóc, sẽ được chị ấy nấu một món ngon, chị đưa đi làm, chị đón về nhà. Được nghe lời yêu thương, được mè nheo ấm áp.

Như vậy, chẳng phải rất hạnh phúc. Càng muốn kéo dài, thì càng sợ hãi đối mặt.

"Chưa thử làm sao biết được?"

Ra sức "dụ dỗ", Taeyeon cũng biết điều mà Jennie lo sợ. Nhưng cho dù thế nào cũng nên cho nhau một lối đi, một lựa chọn đi tiếp. Nếu con bé vẫn ươn bướng, mất Jisoo...mới là điều tổn thương nhất.

"Em cũng biết là không thể như thế này kéo dài được, bằng không sẽ nhận kết quả không mong muốn"

"Như vậy đã là hạnh phúc rồi, em không muốn chị ấy phải xấu mặt với người khác,

Người như Jisoo, thực sự em không xứng"

Nghiến răng,

Taeyeon thật muốn tức điên lên, đứa nhỏ này quá cứng đầu, trước cũng vậy, sau cũng vậy. Nghĩ quá nhiều cho người khác rồi, một lần nghĩ cho bản thân mình thì chết sao.

"Đã thấy không xứng thì sao không từ bỏ ngay lúc này đi.

Em ích kỷ cũng vừa thôi, phí phạm thời gian của Jisoo không thấy mình quá đáng sao.

Còn cái gì mà nghĩ cho người khác, em thực chất chỉ nghĩ cho chính mình.

Thời gian không chờ một ai đâu, đã không thể thì sao cứ làm khổ cô ấy vậy.

Nhìn lại bản thân mình thử xem, ngu ngốc"

Mắng xả một tràn, Kim Taeyeon không chào mà đi. Cô đi thẳng không ngoái đầu lại nhìn đến một lần, Taeyeon có chút tức giận nhưng nhiều hơn vẫn là thương. Thương một người bản thân xem là em gái, thương một đứa nhỏ không biết cách giữ hạnh phúc, thương một cuộc đời mà chúa tạo ra rất chớ trêu.

Không cha, không mẹ, một người thân. Nghèo hèn dưới đấy xã hội, lại còn bị vấy bẩn. Có ai không bất lực, có ai không tìm đến cái chết, có ai sống không bi quan. Thật sự, nghe thôi đã không thở được.

Mà đứa nhỏ kia, rất kiên cường đi.

Cô là ai mà có quyền phán xét chứ.

Taeyeon tức giận, tức giận mình vô năng.

Cô băng qua đường, tiến gần đến chiếc xe đậu một bên. Cầm túi xách của mình phang thẳng vào kính xe.

"Ra đây, Kim* Jisoo"

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jensoo