10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, tay làm sao thế?" Đám bạn học của Jisoo đến lớp nhìn thấy Jisoo đang thẫn thờ nhìn ra bên ngoài, muốn tiến đến trêu chọc một chút nhưng lại nhìn thấy vết thương trên tay của Jisoo, lập tức hỏi han.

Jisoo muốn che giấu đi vết thương còn chưa xử lý tốt của mình, tay phải đưa đến che đi tay trái có vết thương bị rách da, đám bạn học của cô lại há hốc miệng khi nhìn thấy tay còn lại của Jisoo chằng chịt vết tích bị đánh, tuy không rách da nhưng cũng rất nghiêm trọng.

"Aaaaa sao thế!?"

"Bị sao vậy? Ai đánh cậu?"

"Nói với tụi tớ, tụi tớ xử cho cậu."

"Lớp nào? Trai hay gái? Bao nhiêu đứa? Anh em lo được cho cậu."

"Mau nói nhanh lên!"

Đám bạn học ồn ào của mình cứ ríu rít bên tai làm Jisoo bất giác mà bật cười thành tiếng, cô nói: "Mấy cậu ồn thế, không sao đâu, cái này... Ừm... Là tớ tự làm."

"Cái gì mà tự làm?"

Jisoo lại ấp úng nói: "Ừm thì... Các cậu biết đó, học hành áp lực quá, đây chỉ là cách để tớ thư giãn thôi. Sau này có thấy cũng đừng lo cuống cuồng lên thế này, xem nó là chuyện bình thường đi."

"Vậy là cậu có xu hướng ngược đãi bản thân khi áp lực sao?"

Jisoo chớp chớp mắt, tỏ ra vô cùng thành thật mà gật gật đầu liên tục.

"Vậy cũng không nên đâu! Cậu đi chữa bệnh đi!"

"Đúng đúng! Điều này thật sự không tốt!"

Jisoo cố gắng nở ra một nụ cười tươi nhất có thể, cô nói: "Tớ biết tớ biết, khi trước tớ bị nặng lắm, bây giờ đỡ rồi, thỉnh thoảng mới như thế, năm ba tháng một lần thôi."

"Chứ không lẽ tuần nào tháng nào cũng như thế? Thế thì còn gì là cơ thể con người nữa!? Cái vết này bị rách như thế chắc chắn sẽ để lại sẹo đó!"

"Lo mà mua thuốc bôi vào đi!"

"Vết thương cậu ấy còn chưa xử lý tốt, cậu bảo cậu ấy mua thuốc bôi cái gì?"

"Vậy mau mau đi xuống phòng y tế!"

"Thôi thôi, không đi."

Jisoo bất lực mà từ chối nhưng lại bị một đám người đẩy cô ra khỏi chỗ ngồi, sau đó một nam sinh xung phong cõng cô trên lưng, đám bạn học ở phía sau đỡ lấy cô, sau đó nhóm người hơn mười người kéo nhau hộ tống cô đi đến phòng y tế của trường.

Jisoo nhăn mặt vì vết thương trên cơ thể bị tác động liên tục, khẽ rít lên một tiếng, vô lực vùng vẫy: "Không đi không đi mà!"

"Im mau, không thì tụi tớ sẽ quăng cậu xuống lầu."

Jisoo nghe vậy thì liền mím môi im bặt, đám bạn cô thích thú mà đồng loạt cười phá lên.

Đám người ồn ào thu hút sự chú ý của học sinh các lớp, Irene ở trong lớp nghe thấy ồn ào cũng chạy ra ngoài xem, thấy Jisoo được bạn học cõng trên lưng thì lập tức chạy đến hỏi một người trong đám bạn của Jisoo: "Gì thế? Cậu ấy sao thế?"

Nữ sinh ấy đáp: "Cậu làm người yêu kiểu gì đấy? Cậu ấy bị self-harming mà không biết à?"

Irene nghe vậy thì chớp chớp mắt tỏ vẻ không hiểu, cũng chạy theo đám bạn của Jisoo để đi đến phòng y tế cùng họ.

Phòng y tế nằm ở toà giữa của trường học, chính là toà dành cho học sinh khối mười một.

"Ê ê ê! Gì thế?"

"Chuyện gì?"

"Chị Jisoo hay sao ấy?"

Jennie ở trong lớp đang buồn chán buôn chuyện cùng với Chaeyoung, nghe thấy cái tên "Jisoo" thì lập tức đứng dậy chạy ra ngoài xem có chuyện gì.

Tất nhiên Lisa cũng không là ngoại lệ, cô nghe thấy ồn ào bên ngoài thì liền hóng hớt với đám bạn, thấy chị gái mình được cõng trên lưng một nam sinh, không suy nghĩ nhiều mà chạy theo Jisoo vào phòng y tế.

Jisoo được đưa vào phòng y tế, chỉ có Irene, nam sinh cõng Jisoo và một nữ sinh nữa được vào trong phòng, Lisa lập tức lao vào, gương mặt tái xanh vì sợ Jisoo có chuyện mà chạy đến, gọi: "Chị!"

Jisoo xoa xoa cái đầu đau nhức, cô nhìn Lisa, tay bị thương bất giác giấu ra sau lưng, giống như vừa làm điều gì đó sai trái nhưng không muốn bị Lisa phát hiện, khẽ nói: "Sao không học? Đến đây làm gì thế?"

"Chị bị sao thế? Tay chị lại chảy máu à? Hay là chị bị mệt?" Lisa hơn ai hết là người biết rõ đêm qua Jisoo bị gì, cô vô cùng lo lắng mà hỏi.

"Mấy đứa tránh ra một chút, còn em đưa tay cho cô kiểm tra." Cô y tá làm việc cho phòng y tế cảm thấy đám nhóc này quá ồn ào, trong lòng muốn đuổi cổ họ đi ra ngoài hết nhưng lại không nỡ.

Jisoo đưa mắt nhìn Lisa, cô đưa tay ra cho cô y tá kiểm tra, lập tức nghe tiếng rít một hơi từ cô y tá, Jisoo đã căn bản đoán được chuyện gì sắp đến rồi.

"Em làm cái gì vậy!? Sao lại nặng như thế này!? Vết thương còn không cẩn thận xử lý, em chỉ rửa bằng nước thôi có đúng không!?" Âm thanh quãng tám của cô y tá vang lên lồng lộng trong căn phòng y tế nhỏ bé, những người bên cạnh trong vô thức mà bịt tai lại, Jisoo chỉ biết thở dài ngán ngẩm.

Lisa nheo mắt lại nhìn Jisoo.

Thú thật Jisoo chỉ rửa qua bằng nước, còn những thứ khác đều không động đến.

Jennie không vào bên trong, nàng chỉ đứng bên ngoài thông qua chiếc cửa sổ kính lớn mà nhìn vào bên trong phòng, đám bạn Jisoo ở bên ngoài bàn tán với nhau về chuyện của cô ấy, Jennie lắng tai nghe lỏm.

"Từ trước đến giờ cậu ấy như vậy mà không biết sao?"

"Chắc bình thường cậu ấy giấu được, hôm nay lại bị chúng ta phát hiện."

"Jisoo là đồ ngốc sao?"

"Thông cảm đi, đó cũng là bệnh về thần kinh đó, phải trông nom cậu ấy nhiều."

"Cũng phải thôi, gần đây học tập áp lực quá rồi."

"Chúng ta nên để ý cậu ấy nhiều hơn, lần này may mắn chúng ta phát hiện, bằng không vết thương cậu ấy không lành được mất."

"Hay là chúng ta thay phiên nhau về nhà cậu ấy ngủ với cậu ấy đi?"

"Cậu điên sao?"

"Mà này, Irene với cô bé lần trước đến tìm cậu ấy đều ở trong đó, các cậu nói xem mối quan hệ của cô bé đó với Jisoo là gì?"

"Chắc không phải người yêu, nếu là người yêu thì Irene sẽ giết cả hai cậu ấy đó. Em gái ruột hay em gái mưa hay họ hàng gì đó của cậu ấy không chừng."

"Có lẽ là họ hàng, mấy hôm trước thấy hai người họ chở nhau đi học."

"Ồ ồ vậy Jisoo là người tốt, chung thuỷ không có cắm sừng Irene."

"Nhưng mà Irene không biết Jisoo bị self-harming cơ."

"Không biết á? Tại sao lại không?"

"Ai mà biết! Khi nãy tớ nghe Irene hỏi Baeky đó, cậu ấy hỏi Jisoo bị làm sao vậy."

"Có lẽ là Jisoo che giấu quá giỏi đó."

Jennie nghe xong lập tức khó hiểu, bỏ qua câu chuyện Irene và em gái gì đó của Jisoo thì... Jisoo mắc chứng Self-Harming sao? Từ trước đến giờ nàng chưa từng nghe qua chuyện này.

Nhưng cũng phải thôi, đến cả bạn chung lớp của chị ấy và cả Irene còn không biết thì ai mà biết được chị ấy bị như vậy chứ?

Jisoo tội nghiệp của nàng...

Tiếng chuông của trường reo lên ba hồi liên tiếp báo hiệu cho đám học sinh ồn ào rằng đã đến giờ vào lớp, tuy là vẫn còn rất hóng hớt không biết có chuyện gì nhưng vẫn phải nhanh chân chạy vào lớp để bắt đầu một buổi học mới, Jennie cũng không là ngoại lệ, nàng không có lý do gì để nán lại đây xem xét tình hình của Jisoo, đành ngậm ngùi quay về lớp học.

Trong phòng y tế chỉ còn một mình Jisoo và cô y tá, sau khi rửa vết thương và bôi thuốc cho Jisoo thì Jisoo cũng trở về lớp học.

Buổi trưa ăn cơm, Irene hậm hực mà nhìn Jisoo, lớn giọng nói: "Con mụ già đó, tớ sẽ báo công an còng đầu bà ta!"

"Cậu nghĩ thế nào mà để bà ta đánh cậu tàn nhẫn như thế? Tớ biết là 'mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng' nhưng mà bà ta có phải là thú tính quá không vậy? Tàn nhẫn như vậy mà xem được à!?"

"Cậu còn không xử lý vết thương cẩn thận, nhỡ đâu nhiễm trùng rồi bị nặng, thậm chí là hoại tử thì phải làm sao?"

Jisoo thở dài một hơi, cô buồn cười mà nói: "Thì cắt bỏ thôi chứ làm sao bây giờ?"

"Cậu...!"

Jisoo đã quá chán nản với tiếng mắng chửi ồn ào này, buổi tối chắc chắn sẽ lại bị Lisa mắng tiếp, cô bất lực lấy cái bánh bao nhét vào miệng của Irene, nhỏ giọng: "Ăn đi, đừng chửi nữa, ồn chết đi được."

Irene cắn lấy chiếc bánh bao, sau đó lại nói: "Bà ta phát điên cái gì vậy? Con mụ già đó phải nên đưa vào bệnh viện tâm thần đi, điên như thế ai mà chịu nổi."

Jisoo khẽ lắc đầu, cô không rõ Yeong Wol đêm qua phát tiết cái gì mà lại mạnh tay như thế, bất quá cô cũng không muốn để ý nữa, mệt mỏi rồi.

"Hay là về nhà tớ ở đi." Irene thành thật mà nói với Jisoo.

Jisoo nghĩ đến cảnh cô không có ở nhà thì Lisa sẽ là người chịu những trận đòn kinh khủng thế này, bất giác nhớ về ánh mắt đau khổ của Lisa khi nãy, trái tim Jisoo khẽ nhói lên một nhịp.

Cô lại nhìn lên cánh tay đã được xử lý vết thương của mình và vết thương đã được bôi thuốc chống nhiễm khuẩn kia, cô chán chường thở dài một cái, sau đó lắc đầu từ chối ý tốt của Irene.

Cô phải bảo vệ Lisa thật tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro