C25: Dạy Bắn Cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưu tính hồi lâu, Tương Vương cũng đã tìm được cách có thể khiến Lạp Lệ Sa nhanh chóng để ý đến mình.

Tưởng tượng dáng vẻ kinh hỉ của đối phương, hắn liền cảm thấy mình thật thông minh, cách như vậy cũng có thể nghĩ ra.

Vào ngày thứ tư Lạp Lệ Sa không để ý đến mình, Tương Vương trước khi Lạp Lệ Sa thức dậy đã giãy dụa ngồi dậy từ trên giường. Sau đó lén lút gọi Tống hộ vệ đến, đưa lệnh bài của mình cho đối phương, sau khi dặn dò kĩ lưỡng một phen thì mới về giường, dự định nhân lúc Lạp Lệ Sa còn chưa để dậy ngủ bù một chút.

Giờ Mão một khắc, Lạp Lệ Sa liền bò dậy khỏi giường của mình, thay Hồ phục thuận tiện cho việc cưỡi ngựa bắn cung, mang bao tên lên lưng, cầm cung tên liền đi về phía sân tập sau núi.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Lạp Lệ Sa có chút buồn bực nhìn về phía Tương Vương phủ đằng sau, hôm nay ngoại công làm sao vậy, thường ngày không phải giờ này đã đến nhìn nàng luyện tập rồi sao? Hay là hắn bị bệnh?

Lạp Lệ Sa vẫn còn đang suy nghĩ nguyên nhân vì sao Tương Vương còn chưa đến nên hơi mất tập trung, hai mũi tên bắn ra đều rơi xuống giữa chừng. Thầm nghĩ tâm tình như vậy cũng không có cách nào bình tĩnh luyện bắn tên, đơn giản vứt cung xuống, dáng vẻ soái ca nhảy lên tuấn mã bên cạnh, buồn bực ngán ngẩm chậm rãi kị mã đi lại trên sân cỏ.
Cứ như thế chậm rãi cưỡi ngựa, lúc sắp đi được năm vòng thì rốt cuộc hướng hậu viện Tương Vương phủ cũng có người xuất hiện.

Lạp Lệ Sa thấy thế, tâm trạng bất an cũng biến mất, lại tự mình nhảy xuống ngựa, cầm lấy cung tên bị mình vứt bỏ, lần này liền một mạch bắn trúng bia tên cách trăm bước, hơn nữa còn trúng hồng tâm.

"Không ngờ tài bắn cung của Thế tử tinh chuẩn như vậy, bản cung coi như được lĩnh giáo rồi".

Lạp Lệ Sa vốn lường trước sẽ có người đến thế nhưng nàng vẫn một mặt khiếp sợ quay đầu lại, nhân tiện mở miệng hỏi: "Công chúa, sao nàng lại đến đây?".

Mà Thái Anh nhận được câu hỏi này cũng dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lạp Lệ Sa, sau đó chỉ Tương Vương đứng sau lưng nàng trăm bước, nét mặt già nua cười như hoa cúc, nói: "Ồ, không phải là Hoàng thúc nói Thế tử ngươi muốn cùng ta bàn luận kĩ thuật bắn cung, đặc biệt để Tống hộ vệ vừa sáng sớm đã đến Như Nguyệt trai mời bản cung sao?". Nói đến đây, Thái Anh cũng một mặt khổ não, "Xem ra Hoàng thúc là muốn tạo cho chúng ta cơ hội bồi dưỡng tình cảm đây. Nhưng mà, bản cung thấy Thế tử kinh ngạc như vậy, vừa nhìn thấy bản cung thì đã dùng ngữ khí như vậy để hỏi, một bên là hảo ý của Hoàng thúc, một bên là Thế tử ngươi không tình nguyện, điều này khiến bản cung rất khó lựa chọn a".

Lạp Lệ Sa cau mày, có chút không vui cãi lại: "Vi thần cũng không có gì không tình nguyện, kính xin Công chúa không cần phải....", không cần phải tự ti như vậy. Nói được một nửa, Lạp Lệ Sa đem nửa câu sau nuốt xuống, lời như vậy vẫn không nên nói ra lúc này.

Thái Anh vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lạp Lệ Sa, "Không cần phải cái gì cơ? Nói chuyện chỉ nói một nửa không phải thói quen tốt đâu, Tương Vương Thế tử điện hạ".

"Cái này..... kia.....", Lạp Lệ Sa lẩm bẩm suy nghĩ phải dời đề tài như thế nào, sau đó ánh mắt tùy ý lướt qua người Thái Anh, đột nhiên phát hiện hôm nay Thái Anh không mặc cung trang, cũng mặc một bộ Hồ phục giống như nàng. Điểm duy nhất không giống chính là của nàng là nam trang, mà Thái Anh lại là nữ trang.

Đúng rồi, vừa nãy Thái Anh có nói là ngoại công mời nàng đến để cùng mình bàn luận, nói như vậy thì.... Lạp Lệ Sa giật mình hỏi: "Chẳng lẽ Công chúa cũng am hiểu sâu xa việc cưỡi ngựa bắn cung sao?".

Thái Anh nghe vậy thì gật đầu, "Đó là đương nhiên, thân là Công chúa vương triều Thanh Lam nếu ngay cả cưỡi ngựa bắn cung cũng không biết, nếu bị truyền đi đến nước khác thì sẽ bị cười nhạo. Có điều cũng chỉ là thông thạo thôi, không tính là am hiểu sâu xa".

"Vậy sao....", Lạp Lệ Sa hơi nghi hoặc nhìn về phía Thái Anh. Lúc trước Thái Anh mặc cung trang rườm rà đúng là không phát hiện ra, bây giờ mới ý thức được vóc người lộ ra dưới xiêm y người Hồ. Mặc dù tuổi đối phương còn nhỏ, thế nhưng thân thể đã đủ thành thục, ngoại trừ hơi gầy ra thì vóc người của Thái Anh không hề kém nàng. Thái Anh giờ khắc này trong mắt nàng đã thoát khỏi định nghĩa ban đầu của nàng - nhỏ xinh. Thế nhưng vẫn không có cách nào lật đổ một định nghĩa khác mà nàng dành cho nàng ấy - nhu nhược.

Thái Anh nhìn thế nào cũng giống thiếu nữ yếu đuối tay trói gà không chặt, cả ngày bị lời đồn đại cùng ánh mắt xung quanh ức hiếp, thế nhưng bây giờ lại nói cho nàng biết đối phương am hiểu thuật cưỡi ngựa bắn cung, chuyện này nàng nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thể a.

"Mặc dù nói trình độ cưỡi ngựa bắn cung của bản cung không thể sánh bằng Tương Vương đã rong ruổi trên sa trường nhiều năm, thế nhưng Thế tử vẫn không nên coi thường bản cung mới tốt".

Nói rồi, Thái Anh liền nhấc cung tên mình mang theo bên người, gài tên, nhắm ngay một bầy chim nhạn vừa bay ngang qua bầu trời, mũi tên lấy tốc độ cực nhanh lao đi. Sau đó, Lạp Lệ Sa có chút xấu hổ phát hiện Thái Anh một phát đã bắn trúng một con chim nhạn trong bầy.

Phải biết rằng đối với mục tiêu di động mà ở khoảng cách xa thì ngày thường nàng đều phải thất bại hai lần, sau đó rút kinh nghiệm từ thất bại mới có thể bắn trúng mục tiêu. Nhưng vừa nãy nhìn động tác thuần thục của Thái Anh, không chút do dự bắn mũi tên đi, nếu không trải qua mấy năm khổ luyện thì không thể đạt tới trình độ này.

Nói thế nào bây giờ, đối phương thật sự cho nàng một xung kích thị giác mãnh liệt, rõ ràng là hành động trái ngược với bề ngoài như thế nhưng Lạp Lệ Sa lại cảm thấy vô cùng tự nhiên, phảng phất như đây mới chính là bộ mặt chân thực nhất của Thái Anh.

Thái Anh công chúa có thể tự tin bắn trúng con mồi kia đúng là người phải gánh trên vai quá nhiều nặng nề, luôn cần người khác phải che chở đó sao? Đáp án thế nào thì tự trong lòng nàng hiểu rõ.

"Không nhìn ra tài bắn cung của Công chúa lại cao siêu như vậy, vi thần lĩnh giáo. Nói gì mà bàn luận đều là ngoại công khoa trương mà thôi, lấy chút trình độ của vi thần thì còn phải cần Công chúa chỉ giáo một phen", Lạp Lệ Sa than thở từ đáy lòng.

Thái Anh lắc đầu, khiêm tốn nói: "Bản cung nghe Hoàng thúc nói Thế tử mới luyện trong nửa tháng ngắn ngủi mà đã có thể bách phát bách trúng, thiên phú cỡ này nếu qua một thời gian nữa, bản cung có cưỡi ngựa đuổi theo cũng không kịp".

"Này là ngoại công nói khoác thôi", Lạp Lệ Sa biểu thị vô cùng e ngại, sau đó ánh mắt vượt qua người Thái Anh, nhìn về phía Tương Vương đứng cách hai nàng không xa. Ngoại công luôn thích cho nàng vấn đề khó, chút trình độ này của nàng làm sao có thể qua mặt Thái Anh được cơ chứ?

Cảm nhận được Lạp Lệ Sa cách đó không xa đang quăng tầm mắt "cực nóng" về phía mình, trong lòng Tương Vương rất là vui vẻ. Quả nhiên gọi Thái Anh đến đây không sai a, nếu không làm sao suốt ba ngày bị làm lơ, vậy mà Thái Anh vừa đến không bao lâu thì Lạp Lệ Sa liền nhìn hắn rồi.

Ừ, được rồi, cứ tiếp tục như vậy là được rồi, rất nhanh thôi hắn có thể nói chuyện với ngoại tôn của hắn, có thể thân cận như ban đầu rồi.

Nghe được lời nói không đủ tự tin của Lạp Lệ Sa, Thái Anh chỉ cười cười, không tiếp tục vấn đề này. Hai người ngươi tới ta lui khoa trương lẫn nhau cũng không có ý nghĩa gì.

"Cái kia, Công chúa có thể truyền thụ một chút tâm đắc về cách luyện cưỡi ngựa bắn cung không? Chỉ còn ba ngày nữa sẽ đến xuân săn hoàng gia, vi thần không muốn thua quá khó coi, làm mất Tương Vương..... làm mất đi mặt mũi hoàng gia".

Lạp Lệ Sa có chút ngượng ngùng gãi đầu, chỉ cần nhìn thấy công chúa nhu nhược này có thể tùy tiện bắn trúng chim nhạn thì chút bản lĩnh đó của nàng chắc là đứng cuối rồi đi.

"Thế tử rất để ý chuyện thắng thua như vậy sao? Ý nghĩa của xuân săn vốn là để chúc mừng và cầu phúc, thi đấu chỉ là một phần trong đó mà thôi, Thế tử không cần phải lưu ý thứ hạng như vậy. Đến lúc đó thả lỏng một chút là được, không cần phải tự làm mình khẩn trương như thế".

Thái Anh ôn nhu khuyên nhủ, hoàn toàn không giống một thiếu nữ nhỏ hơn đối phương ba tuổi, mà càng giống như đại tỷ lớn tuổi hơn đối phương.

Thuật cưỡi ngựa bắn cung này không phải luyện ngày một ngày hai là có thể thành, trong thời gian ngắn như vậy mà Lạp Lệ Sa có thể có thành tựu như bây giờ đã tốt lắm rồi, còn muốn tiến bộ hơn nữa thì đúng là cưỡng cầu có chút quá phận.

Đối với lời này của Thái Anh, Lạp Lệ Sa cũng không đồng tình lắm, "Vi thần cũng không phải là người hiếu thắng, nhưng cũng không phải hạng người qua loa cho xong chuyện. Nếu đã quyết định làm chuyện gì thì tất nhiên sẽ nghĩ tất cả biện pháp để hoàn thành tốt nhất. Cũng giống như bây giờ, rõ ràng có thể tiến bộ vậy thì nhất định phải nỗ lực đề cao bản thân, không thể vì lười biếng mà không công bỏ mất cơ hội hoàn thiện chính mình. Ta nghĩ câu nói biển học vô bờ này đặt trên bất cứ chuyện gì đều rất đúng, đọc sách cũng vậy, cưỡi ngựa bắn cung cũng thế, nếu như có thể trở nên càng tốt hơn thì có chút khổ chút mệt cũng đáng giá".

Lời này của Lạp Lệ Sa khiến Thái Anh rất là tán thưởng. Quả nhiên đối phương có cha mẹ rất tốt, có thể dạy dỗ hài tử của mình thành dáng vẻ như vậy cũng không đơn giản. Rõ ràng sống cuộc sống bách tính suốt mười tám năm nhưng không có tư tưởng an phận một góc của tiểu dân. Muốn không ngừng lớn mạnh, hoàn thiện chính mình sao? Đã như vậy thì nàng liền trợ giúp một phần đi.

"Kì thực bí quyết liên quan đến phương diện cưỡi ngựa bắn cung Thế tử vẫn nên đi hỏi Hoàng thúc thì tốt hơn, dù sao đây cũng là cao thủ số một số hai của vương triều Thanh Lam".

Chỉ dẫn Lạp Lệ Sa đứng thẳng tư thế xong, Thái Anh vẫn không nhịn được mà nói ra kiến nghị tốt nhất lúc này. Nói thật, nàng không biết cách dạy người khác, mà Tương Vương thì không giống vậy, đây là Đại nguyên soái thao luyện thiên quân vạn mã, dạy một người cưỡi ngựa bắn cung vẫn dư sức a.

"Không cần nhắc đến lão già không đứng đắn kia. Công chúa, nàng xem ta như vậy đã đúng chưa".

"Ừ, ta xem một chút, bả vai cần phải ổn định, ừm, thân dưới cũng phải vững chắc. Đúng rồi, sau đó chú ý tập trung, xuân săn được diễn ra trong rừng rậm tự nhiên, chúng ta trở thành thợ săn cũng đồng thời trở thành con mồi của một ít mãnh thú, vào lúc này cần phải có sự quan sát nhạy bén".

Kì thực mình dạy cũng không tệ lắm, nhìn Lạp Lệ Sa kéo căng dây cung, bắn trúng một con thỏ rừng thì Thái Anh có chút tự hào nghĩ.

Hừ, cho dù không có ngoại công hỗ trợ thì nàng cũng có thể học tốt, ngược lại nàng cảm thấy Thái Anh dạy không tồi, so với người kia cũng không kém chút nào. Quan trọng nhất chính là Thái Anh sẽ không nói ra những lời không đứng đắn, đúng, đây mới là trọng điểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro