Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CMT đầu tặng chap sau

mn cmt cho xôm tụ đi. im v mèo buồn lắm á


=====================


"Jungbaby, tối nay Unnie có việc, không về ngủ đâu"

"Unnie đi đâu vậy?"

"Đi thăm một người bạn. Unnie đi nhé"

Nói xong Jiyeon chạy nhanh ra gara, lấy xe phóng ra đường. Từ Seoul đến Gwangju lái xe mất khoảng hơn sáu tiếng, với tài lái xe của Jiyeon thì chỉ cần năm tiếng. Như vậy cả đi và về chỉ cần mười tiếng, thêm một tiếng chọn lê tổng cộng là mười một tiếng. Bây giờ là 7pm, vậy 6am sáng mai sẽ có mặt ở nhà, vẫn đủ thời gian chuẩn bị đi làm. Bài toán về thời gian đã lên chặt chẽ. Bật nhạc, hạ cửa kính xe, trong đầu Jiyeon chỉ còn một việc, hái lê vàng cho Đại tiểu thư.

Sáng hôm sau, trên xe Limo

"Sao nhìn mặt em xanh vậy, tối qua ngủ không ngon ah?"

"Dạ không sao ạ, em vẫn khỏe"

Hyomin vẫn tiếp tục quan sát sắc mặt của Jiyeon. 'Cơn mưa chết tiệt đêm qua' Jiyeon thầm rủa. Người tính không bằng trời tính. Đến Gwangju đúng theo kế hoạch lúc 1h sáng, chủ vườn do được báo trước đã để cửa cho Jiyeon tự thân hái lê. Đang leo lên cây với sự trợ giúp của chiếc đèn pin để chọn những trái lê ngon nhất thì bất chợt trời mưa lớn. Không mang áo mưa, cô đành dầm mình trong mưa. Sau hơn tiếng đồng hồ dưới mưa, gửi lại tiền ở khe cửa cho chủ vườn, cuối cùng cô cũng rất hạnh phúc ôm theo bịch lê chui vào xe, lái về Seoul trong bộ quần áo ướt như chuột. Hậu quả là sáng nay khi về đến nơi, tắm xong, Jiyeon liền thấy mình mẩy ê ẩm, đầu óc choáng váng. Biết chắc là mình đã bị cảm nhưng mặc kệ, thay bộ đồ đi làm và ăn sáng, cô chạy vội đến cổng chính biệt viện.

Trước khi bước vào văn phòng, Hyomin chợt thấy có ai đó kéo nhẹ tay mình, Jiyeon đang đưa cho cô một túi giấy. Không biết đó là gì nhưng cô vẫn nhận và đi vào trong. Hôm nay có rất nhiều cuộc họp quan trọng đang chờ cô xử lý. Mở túi giấy ra, lê vàng ư, tại sao Jiyeon lại đưa cho cô lê vàng, Hyomin lắc đầu không tìm ra câu trả lời. Có tiếng gõ cửa và Taeyeon bước vào, trên tay là ly cà phê. "Em đọc hết tài liệu chưa Hyomin, hôm nay nếu xử lý tốt các cuộc họp này, vị trí của em sẽ vững như bàn thạch, không ai dám nghi ngờ năng lực của em nữa đâu".

"Unnie yên tâm, em sẽ làm cho mọi người phải tâm phục khẩu phục".

"Gì đây, lê vàng ah, Unnie nhớ em đâu có thích ăn lê?" Taeyeon đặt câu hỏi nhưng trong lòng cô đang nhảy cẫng lên vì vui sướng, cô đã có câu trả lời 'Mày quả thật là thiên tài Kim Taeyeon, con khủng long ngây thơ đó cuối cùng đã lộ ra tình cảm của mình'

"Em không biết nữa, Jiyeon đưa cho em, chắc ai biếu cô ấy. Unnie thích ăn lê mà, cầm về ăn đi".

"Unnie không ăn đâu, em giữ lại ăn, đừng phụ TẤM LÒNG người ta" Taeyeon đã cố tình nhấn mạnh hai chữ tấm lòng nhưng có lẽ Hyomin quá tập trung vào đống hồ sơ trước mặt nên cô không hề nghe thấy câu nói cuối của Taeyeon.

Cuộc họp đầu tiên trôi qua trong bình yên. Hyoyeon cầm xấp hồ sơ vào xin chữ kí của Hyomin.

"Hyo, ở đây có lê vàng, cô cầm ra cho mọi người ăn, chuẩn bị tinh thần thật tốt cho cuộc họp tiếp theo"

"Dạ, Chủ tịch"

Hyoyeon cầm theo túi lê vàng bước ra khỏi phòng. Cô lấy dao gọt lê và gọi "Sunny, JungHwa, Key, Jiyeon; đến đây ăn lê đi, Chủ tịch mới cho đấy".

Jiyeon cảm thấy dường như lồng ngực bị ai bóp nghẹt lại, cảm giác thất vọng tràn trề. Đây chính là lê cô mua về mà, sao Đại tiểu thư lại có thể đem nó chia cho cho mọi người được, chẳng phải tiểu thư đang thèm ăn lê lắm sao, hay là lê này không đúng tiêu chuẩn của người. Ý nghĩ tiêu cực cứ đeo bám Jiyeon suốt ngày hôm đó.

***

Sau một ngày làm việc rất dài Hyomin cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi ngắm nhìn con khủng long nhỏ trước mặt mình. Hôm nay bận rộn đến mức cô không có thời gian bước ra ngoài, cơm trưa cũng do Hyoyeon mang vào tận phòng. Hyomin cũng quên bẵng đi chuyện túi lê.

"Em vẫn chưa khỏe ah? Có khó chịu ở đâu không?"

'Ở tim em' "Dạ em chỉ hơi mệt chút, tối về nghỉ ngơi sẽ khỏe. Tiểu thư... tiểu thư ăn lê chưa ạ?"

"Tôi không thích ăn lê lắm, thích ăn táo hơn. Mà túi lê đó có ai biếu em ah. Tôi đã đưa nó cho Hyoyeon chia cho mọi người ăn rồi. Em không ngại chứ?"

"Dạ, không sao ạ".

***

10pm, đang làm việc tại nhà, Hyomin nhận được điện thoại của Taeyeon."Em xem hồ sơ Unnie mới gửi chưa?"

"Em xem rồi, mọi người làm tốt lắm, chắc chắn Jessica sẽ mang được hợp đồng này về"

"Hihi, con khủng long ngơ ngác của em đâu rồi, tội nghiệp con bé, chắc hôm nay nó rất mệt"

"Unnie nói Jiyeon à, có chuyện ǵ?"

"Thì chuyện lê vàng đó"

Flash back

Jiyeon bước đến bồn rửa mặt thì gặp Taeyeon đang đứng lẩm bẩm một mình "Làm sao kiếm ra cho Chủ tịch, làm sao bây giờ". Nghe được hai từ Chủ tịch là khiến cho năm giác quan của Jiyeon căng lên, notron thần kinh vận động hết cỡ để tiếp thu tin tức

"Cô Kim, có chuyện gì mà căng thẳng thế ạ?"

"Jiyeon đó ah, tôi đang nghĩ việc cho Chủ tịch"

"Có gì em có thể giúp không, nếu là việc bí mật của công ty thì thôi ạ" Jiyeon hỏi với âm điệu dịu dàng hết sức có thể.

"Cũng không có gì bí mật đâu. Chủ tịch muốn ăn lê vàng mà mùa này kiếm đâu ra. Hơn nữa Chủ tịch chỉ thích ăn lê tại một vườn nhất định ở Gwangju, vườn này có lê quanh năm. Từ Seoul đến đó xa quá. Đành để Chủ tịch nhịn ăn vậy"

"Có thể cho em địa chỉ cụ thể không ạ"

"Em cần địa chỉ làm gì?" Taeyeon nhìn Jiyeon với ánh mắt rất gian nhưng làm sao Jiyeon nhận ra được.

"Dạ, em...em có một người bạn ở đó. Khi nào bạn em lên Seoul chơi em sẽ nhờ bạn em mua lê vàng cho Chủ tịch" Jiyeon nghĩ ra lời bào chữa hợp lý.

"Oh, vậy thì tốt quá, khỏi mất công tôi cứ phải nhờ người mua. Địa chỉ vườn đó đây"

"Cám ơn cô Kim."

"Chào em". Taeyeon nở một nụ cười rất ngọt ngào với Jiyeon trước khi quay đi 'Hyomin ah, ngày mai sẽ biết nàng công chúa của em có tình cảm gì với em không nhé'

End Flashback

"Bạn Unnie nói tối đó mưa rất to, con bé dầm mưa lên cây hái lê, rồi chắc là mặc bộ đồ ướt lái xe về nên bị cảm. Hôm nay thấy sắc mặt nó kém lắm, nhưng bận quá không hỏi thăm được. Nó có sao không em?"

Taeyeon nghe một tiếng gầm trong điện thoại, nếu là đối diện trực tiếp chắc cô phải ngất xỉu vì sợ rồi "Kim Taeyeon, sao Unnie không nói sớm, trời ơi, ngày mai Unnie chết với em".

Điện thoại cúp, Taeyeon toát hết mồ hôi, lên giường nằm ôm Tiffany cho bớt sợ.

Lúc này, Hyomin đang đi vòng vòng trong phòng, tay cầm điện thoại áp vào tai, tay kia vò vò mái tóc "Nhấc điện thoại lên, nhấc điện thoại lên Jiyeon, nhấc điện thoại lên Jiyeon, graaaa...."

Nhét điện thoại vô túi, chụp lấy áo khoác, Hyomin chạy ra cửa sau, hướng về phía hậu viện. Tuy chưa từng một lần đặt chân vào đại bản doanh của bang hội P&J nhưng Hyomin vẫn biết mơ hồ rằng khu phòng ngủ được chia làm hai khu nam và nữ, trên mỗi phòng sẽ có tên người. May mắn thay giờ này các thành viên đa phần đã ra ngoài đi làm tại các sòng bài, club....nên suốt quãng đường từ sảnh, hành lang đến phòng sinh hoạt chung Hyomin không gặp ai. Đứng loay hoay một hồi trước ngã ba, không biết đi đâu, Hyomin đành đánh bạo hỏi một cô trung niên đang cầm báo vừa đi vừa đọc "Cô ơi cho cháu hỏi khu vực phòng ngủ nữ ở đâu ạ?".

Không ngẩng lên, người phụ nữ chỉ tay về phía bên trái "Cám ơn cô ạ". Khi ngẩng lên, người phụ nữ chỉ thấy bóng lưng của Hyomin 'sao giống lưng Đại tiểu thư thế nhỉ, chả phải, Đại tiểu thư cả đời làm gì bước chân đến đây. Đi chuẩn bị nguyên liệu mai nấu ăn cho bọn nhóc thôi'

Hyomin dừng lại trước căn phòng có đề biển "Seohyun + Jiyeon + Eunjung". 'Jiyeon ở chung với hai người nữa sao'. Hyomin thầm nghĩ, không biết hai người kia có ở trong phòng không. Sau vài lần gõ cửa không ai mở, Hyomin đẩy cửa bước vào. Căn phòng với ba chiếc giường đơn, ba chiếc tủ quần áo nhỏ, một bàn làm việc, Tivi, nhà vệ sinh, đơn giản và ngăn nắp. Giờ đây, cái thu hút sự chú ý của Hyomin là con người đang nằm cuộn trong chăn trên chiếc giường nơi góc phòng.

Hyomin ngồi lên mép giường, khẽ gọi "Jiyeon, Jiyeon". Không có phản ứng. Hyomin đặt tay lên trán Jiyeon, nóng quá, Jiyeon đang sốt rất cao nhưng lại rên lên vì lạnh. Hyomin ngay lập tức bước vào nhà vệ sinh, lấy một cái khăn trên giá và chậu nước đem đến bên giường Jiyeon. "Ngốc, sao em lại có thể tin lời Tae Unnie như vậy chứ". Hyomin nhúng khăn vào nước, vắt khô rồi nhẹ nhàng lau người cho Jiyeon để lấy bớt nhiệt. Tuy là một thiên kim tiểu thư từ bé không phải đụng tay chân vào việc gì nhưng không phải vì thế mà Hyomin không biết cách chăm sóc người bệnh. Sau khi lau xong, cô đi quanh phòng tìm thuốc, chắc chắn sẽ có thuốc vì theo quy định phòng nào cũng phải có sẵn hộp y tế. Tìm được thuốc giảm sốt rồi nhưng giờ đây lại là khó khăn mới, lay cỡ nào Jiyeon cũng ko chịu dậy uống thuốc.

Một ý tưởng nảy ra trong đầu Hyomin. Ngậm viên thuốc giảm sốt vào miệng, tay cầm sẵn ly nước, cô đến sát bên Jiyeon, khẽ nâng cằm Jiyeon lên và áp sát môi mình vào môi Jiyeon, lấy sức mạnh của lưỡi tách môi Jiyeon ra, đẩy viên thuốc sang phía bên kia. Sau đó Hyomin hớp một ngụm nước và lặp lại trình tự như vậy. Jiyeon đã uống thuốc thành công. Hyomin luyến tiếc không nỡ để môi mình rời đôi môi kia, dù môi Jiyeon đang rất khô nhưng cô vẫn cảm nhận được sự mềm mại và mùi thơm dịu nhẹ. 'Không được lợi dụng người bệnh' Hyomin tự răn đe mình, cô khẽ liếm lên hai cánh môi để cung cấp độ ẩm cần thiết trước khi tách mình ra, ấn nhẹ trán mình lên trán Jiyeon.

Hyomin thấy Jiyeon trong cơn nửa mê nửa tỉnh đang nắm vạt áo cô rất chặt và ních sâu vào người cô tìm hơi ấm. Cô nằm xuống, cẩn thận ôm Jiyeon vào lòng, kéo chăn phủ kín cả hai, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cô không thèm quan tâm hai người bạn chung phòng của Jiyeon tối nay có về không. Đối với cô, được ôm Jiyeon như vậy thì không cần biết đến gì khác trên đời.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro