Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vì hôm nay là 20/11 nên mình ra sớm 1 ngày ^^

mọi người đọc vui vẻ

CMT đầu tặng chap sau



====================


"Chào buổi sáng Appa, Omma" Hyomin ôm và hôn lên má bà Jung. Ông Jung thấy vậy liền nói "Sao con không hôn Appa" Hyomin cười "Má Appa con để Omma hôn"

Tiếng chạy rần rần xuống cầu thang "Appa, Omma, Unnie".

"Chào buổi sáng Rambbo, con có thể chạy trong yên lặng chút không, con gái gì mà..."

"Omma...." Boram vùng vằng.

"Em còn chạy thêm một lần vậy nữa là Unnie cắt việc đi club của em" Jessica vật vờ bước xuống. Nhìn Jessica khi vừa ngủ dậy là điều thi vị với cả nhà họ Jung. Hyomin đã nói Jessica là con zombie xinh đẹp nhất trong lịch sử loài người vào buổi sáng.

Vẫn như mọi ngày, ai lên xe đó, ai làm việc đó, chỉ có người đọc báo giấy hôm nay không đọc báo, mà lại đang bận rộn ngắm nhìn con khủng long có đôi mắt bồ câu. (khó hiểu)

***

Trước khi bước vào phòng Chủ tịch làm nhiệm vụ quen thuộc, Taeyeon mỉm cười thật tươi với Jiyeon "Jiyeon ah, chút nữa cho tôi số điện thoại của em nhé, đề phòng trường hợp Chủ tịch cần gì khẩn cấp, tôi sẽ liên lạc"

"Dạ".

"Có việc gì khẩn cấp thì Unnie luôn gọi Jonghyun mà, hỏi số điện thoại của Jiyeon làm gì?" Hyomin nhìn thẳng vào Taeyeon khi Taeyeon đã ngồi trước mắt cô. Taeyeon cảm thấy lạnh sống lưng vì cái nhìn đó. Khác với sự lạnh lùng kiêu ngạo khó gần kiểu công chúa đỏng đảnh của Jessica hay kiểu bất cần đời nhưng lại áp đặt người khác của Boram, Hyomin làm cho người ta sợ bởi một sức mạnh vô hình sinh ra từ trong xương tủy. Một cái nhìn, một câu nói, một bước đi của Hyomin có thể làm mọi người toát mồ hôi. Hyomin có tố chất lãnh đạo bẩm sinh, thu hút người đối diện nhưng cũng làm cho họ phải sợ hãi. Đó chính là lư do vì sao dù còn rất trẻ nhưng Hyomin lại không gặp phải ý kiến phản đối nào từ phía cổ đông khi ngồi lên chức Chủ tịch. Tất cả mọi người khi tiếp xúc với Hyomin một lần đều hiểu rằng đây chính là người lãnh đạo tốt nhất mà họ sẽ có.

"Ah, Unnie...Unnie chỉ đề phòng trường hợp không liên lạc được với Jonghyun thôi mà" Taeyeon giả lả.

"Okie, để em nói Jiyeon cho Unnie số điện thoại. Tiện thể em cũng sẽ kể với Fany Unnie về chuyện này".

Nghe nhắc đến Tiffany là bao nhiêu can đảm của Taeyeon bay đi đâu hết "Đừng, đừng làm vậy, Unnie không muốn ra sofa ngủ đâu. Unnie không chạm đến Jiyeon của em nữa được chưa!"

"Unnie nói gì vậy, cô ấy đâu phải của em. Em làm vậy là chỉ muốn không có chuyện rắc rối với Fany Unnie. Dù sao Fany Unnie cũng là thư kí của Jessi".

"Em suy nghĩ thật chu đáo Hyomin. Cám ơn em. Unnie hứa sẽ không làm gì quá đáng đâu. Em làm việc đi" Taeyeon thầm nghĩ 'Hyomin ah, em còn ngoan cố đến chừng nào, hay là em vẫn chưa nhận ra tình cảm của bản thân mình hả. Unnie sẽ giúp em vậy'. Hài lòng với suy nghĩ ấy, Taeyeon quay về phòng làm việc, bắt đầu ngày mới với núi công việc đang chờ tại P&J.

***

Ngày trôi qua ngày, vẫn là những hoạt động thường xuyên không thay đổi, vẫn là trên xe có một người ngắm nhìn một người. Nhưng hôm nay sẽ khác với mọi ngày, vì Park đại tiểu thư đã bắt đầu phá tan bầu không khí im lặng trong xe bằng một câu hỏi không gì vô duyên hơn nhưng lại là câu hỏi phổ biến nhất trong lịch sử giao tiếp loài người. Phổ biến nhất vì người người, nhà nhà trên thế giới, bất kể ngôn ngữ, quốc tịch, màu da đều dùng nó khi họ không biết phải nói gì khác. Và vô duyên nhất vì nó là câu hỏi đóng, đóng chặt mọi cánh cửa cho sự tiếp diễn của cuội hội thoại đáng nên có

"Hôm nay trời đẹp nhỉ"

"Dạ"

Cuộc nói chuyện của hai con người chính thức chấm dứt.

Trụ sở P&J, 6pm, nhân viên chuẩn bị ra về

"Tối nay thứ sáu , đi Soshi chơi đi Unnie"

"Không đi đâu, Unnie hơi mệt, tối về ngủ sớm"

"Haiz, Rambbo hẹn với bạn nó rồi, vậy em phải đi một mình sao, không vui gì hết".

"Vậy nhé, bye em, Unnie về đây"

Không đợi Jessica trả lời, Hyomin vội cúp điện thoại. Làm sao cô có thể đến Soshi tối nay khi trong đầu cô đang có kế hoạch khác thú vị hơn. Kế hoạch mà cô đã phải suy nghĩ cả buổi chiều để bù đắp lại cái giây phút vô duyên của cuộc hội thoại ban sáng.

"Tối nay tôi muốn đi dạo ở vườn"

"Dạ, để em báo với Jonghyun Oppa"

"Không cần, đi dạo trong vườn nhà không cần mang theo nhiều người như vậy, để họ nghỉ ngơi, cô đi với tôi là được"

"Dạ"

"Đưa điện thoại của cô cho tôi"

Jiyeon ngần ngừ đưa điện thoại của mình cho Hyomin 'Tiểu thư định làm gì thế nhỉ'. Hyomin bấm bấm vào điện thoại Jiyeon "Tôi có số của cô rồi, tối nay đợi tin nhắn của tôi".

Jiyeon bẽn lẽn nhận lại điện thoại, Hyomin cũng đã kịp nhìn thấy giây phút ngắn ngủi má Jiyeon ửng hồng và cũng chính lúc đó trái tim của Park Hyomin dường như đã bị đánh cắp.

Biệt viện, 8pm

Hyomin xoay vòng trước gương suốt nửa tiếng nhưng vẫn chưa chọn được cho mình bộ trang phục thích hợp. Chỉ là đi dạo trong vườn nhà, không thể mặc quá cầu kì, cũng không thể quá xuề xà, cô sợ không gây ấn tượng được với Jiyeon. Mà tại sao phải gây ấn tượng chứ, vệ sĩ hộ tống cô đi dạo là trách nhiệm mà. Nhưng nếu không gây ấn tượng thì lại không yên tâm. Bao nhiêu suy nghĩ chạy qua trong đầu Hyomin.

"Unnie nói mệt mà sao lại chọn đồ đi đâu vậy" Hyomin giật nảy người vì sự xuất hiện bất ngờ ở cửa phòng của Jessica, người đang mặc một chiếc váy đỏ rực rỡ chuẩn bị cho cuộc vui tối nay.

"Unnie hơi nhức đầu, định đi dạo trong vườn cho khuây khỏa rồi về ngủ"

"Có báo người đi theo Unnie chưa?"

"Sẽ có người theo mà, em yên tâm. Mà Unnie nên mặc gì đây?"

"Đi dạo trong nhà mà cũng chú ý trang phục vậy sao?" Jessica nheo mắt nghi ngờ nhưng cô vẫn bước tới phòng quần áo của Hyomin, lấy ra chiếc váy trắng hai dây nhẹ nhàng và cái áo khoác len màu xanh da trời nhạt. Gu thời trang của Jessica không chê vào đâu được. Cô được mệnh danh là fashion icon của Harvard. Hyomin đơn giản trong cách ăn mặc hơn Jessica rất nhiều. Ngoài khi đi làm cần những bộ trang phục nghiêm túc ra, Hyomin thích ăn mặc thoải mái. Cô cũng ít khi đi shopping hàng giờ đồng hồ như Jessica. Stylish riêng sẽ đặt trang phục và gửi đến cho cô. Khoác lên mình bộ cánh Jessica vừa chọn. Hyomin hài lòng ngắm mình trong gương. "Tối nay anh vệ sĩ nào may mắn hộ tống Unnie sẽ mất ngủ nguyên đêm cho coi" nói xong Jessica liền rời bước ra khỏi phỏng. 'nếu là CÔ vệ sĩ thì sao nhỉ?'

Hậu viện, 8pm

Jiyeon đang đánh vật với đống đồ trên giường, không biết chọn cái nào. Gọi là đống cho sang vậy chứ thật ra chỉ là vài cái quần, vài cái áo t shirt, semi và vài cái áo khoác. Trước giờ quần áo chưa bao giờ là ưu tiên hàng đầu của ba chị em cô. Jungbaby đã phải ra ngoài, bí mật theo Tam tiểu thư nên Jiyeon đành phải tự mình quyết định xem mặc cái gì. Thử tới thử lui vài lần cuối cùng cũng xong. Quần jean xanh, áo len mỏng xanh đậm có hình khủng long, sneaker trắng, tóc không cột cao đuôi ngựa nữa mà xơa ngang vai, nhìn Jiyeon trẻ trung như cô nữ sinh cấp ba. Sau khi xong hết, Jiyeon ngồi trên giường, tay nắm chặt, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, dường như sợ dù chỉ một giây không nhìn thì chiếc điện thoại kia sẽ biến mất

8h15 pm

From: Cute Minnie

Cổng sau

Jiyeon không tin vào mắt mình khi nick name ấy hiện ra trong điện thoại của cô. Đại tiểu thư cao cao tại thượng lại có thể tự lưu tên mình một cách đáng yêu vậy sao. Nhưng cái tin nhắn với hai từ đơn giản đó đã làm Jiyeon không thể nghĩ gì nhiều hơn mà nhanh chóng chạy như bay ra khỏi hậu viện, hướng đến cổng sau của biệt viện. Lần đầu tiên nhìn thấy Hyomin không phải trong những bộ vest công sở oai nghiêm, chững chạc mà như một nàng công chúa thanh khiết bước ra từ cổ tích, chân mang giày búp bê trắng, mái tóc thẳng dài bay nhẹ trong gió, tay nghịch vài cái lá của cành cây bên cạnh; Jiyeon đứng sững lại trong vài giây trước khi có thể lên tiếng "Đại...đại tiểu thư".

Hyomin ngước nhìn lên và cũng mất vài giây sững sờ vì sự dễ thương của Jiyeon. Trong giây lát hai người đột nhiên lúng túng, chỉ biết đứng im. Hyomin chợt cảm thấy buồn cười khi thấy mình cứ như đang hẹn hò với mối tình đầu vậy. Trông thấy Hyomin đang mỉm cười một mình, Jiyeon nghiêng nghiêng đầu trong vô thức mỉm cười theo Hyomin.

"Eh hèm, mình đi được chưa?"

"Dạ".

Trên con đường đất nhỏ trong vườn, có người con gái đi trước, một người con gái theo sau. Người theo sau này luôn đi lên trên những bước chân để lại trên đất mịn của người đi trước với dáng vẻ thích thú tột cùng. Đột nhiên người đi trước dừng bước quay lại, người đi sau đang mải mê với trò chơi của mình nên khi ngẩng nhìn lên thì thấy khuôn mặt mình chỉ cách mặt người đi trước chưa đến gang tay. Sức nóng không biết tỏa ra từ đâu, nó làm hai khuôn mặt nóng bừng, hai đôi g̣ò má ửng đỏ. Trong khi Hyomin vẫn còn đứng ngây ngốc ra đó, Jiyeon đã thoát khỏi cơn mê, nhảy về sau một bước, giữ khoảng cách an toàn "Xin lỗi Đại tiểu thư"

"Không có gì, em đi ngang hàng với tôi đi, đi sau tôi thấy như không có bạn đồng hành"

'Bạn???? Đại tiểu thư xem mình là bạn ư' Jiyeon bỗng thấy một bàn tay mềm mại nắm lấy tay mình, kéo lên phía trước. Tay Jiyeon ngoan ngoãn nằm yên trong tay Hyomin, Jiyeon cũng ngoan ngoãn bước đi bên cạnh Hyomin trên con đường đất, hai bên là hai hàng trúc xanh tốt, được chiếu sáng bởi ánh sáng vừa đủ khiến người ta có thể nh́n thấy rơ mặt của nhau trong đêm tối.

***

Sau hai tiếng đi dạo trong im lặng, chỉ đơn giản là nắm tay và nhìn vào mắt nhau, cuối cùng hai chiếc giường ở hai nơi khác nhau cũng hân hoan chào đón chủ nhân của ḿnh.

From: Cute Minnie

Ngủ ngon Jiyeon

From: Baby dino

Ngủ ngon Đại tiểu thư.

Hai tin nhắn cũng đơn giản vô cùng nhưng lại khiến hai kẻ nở nụ cười thỏa mãn chìm sâu vào giấc ngủ



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro