21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Chorong không phải lần đầu tiên ăn cơm nhà, nhưng mà cơm ngon như thế này lại là lần đầu được thưởng thức, hận không thể đem đầu lưỡi cũng nuốt vào trong.

Jung Eunji nhìn Park Chorong cặm cụi ăn cơm do chính tay mình nấu, không biết vì cái gì trong lòng cảm thấy hạnh phúc cùng thỏa mãn, trong không khí man mác tản ra hương vị gia đình sưởi ấm cả gian phòng. Từ sau khi bà nội mất, cậu dường như trở thành một kẻ không nhà không cửa, căn nhà này nói khó nghe cũng chỉ là nơi để ngủ. Một mình trong một căn nhà, có bao nhiêu tĩnh mịch, có bao nhiêu cô đơn, chắc cũng là do cảm giác này cho nên Park Chorong tình nguyện ăn cơm hộp ở công ty cũng không muốn trở về.

- Đầu gỗ! Tài nấu ăn của em thật là đỉnh, ai cưới được em thật có phúc. -Park Chorong ngốc nghếch nói ra một câu, bỗng nhiên nhận ra có gì đó sai sai, liền há mồm sửa lại.- Ai gả cho em cũng sẽ có phúc!

Nói 'cưới' thì xem như gom cả đàn ông vào, nói 'gả' thì chính là ra hiệu cho phụ nữ. Park Chorong nói câu này cũng chính là mở đường cho chính bản thân cô. Chorong thầm nghĩ ngợi, Jung Eunji biết nấu ăn, biết đua xe, biết chơi đàn piano, lớn lên khí chất cao quý, duy mỹ, toát lên vẻ anh khí, giống như người bước ra từ bức tranh. Người yêu tốt như vậy, đào ở đâu ra ?? Mà Jung Eunji là người rất thích hợp để sống cùng nhau, nếu có thể đem Eunji về nhà, vậy thì mỗi ngày cô sẽ vui đến chết mất.

Jung Eunji đối với tay nghề bếp núc của mình tuyệt đối tự tin.

- Tổ tiên bên nhà bà nội từng là đầu bếp trong cung, đời đời gia truyền, truyền đến đời của bà nội, bà nội liền truyền lại cho em. Bà từng nói, là con gái phải biết nấu ăn, con đường ngắn nhất đi đến trái tim là thông qua dạ dạy. Bà chính là dùng cách này mới bắt được ông nội.

Trải qua chuyện vừa rồi, bà nội cũng không còn là nỗi thống khổ trong lòng Jung Eunji nữa, ngược lại đã biến thành những ký ức tốt đẹp. Cho dù hiện tại có nhắc đến, cũng đã thôi không thấy đau lòng.

Ánh mắt Park Chorong nhìn Jung Eunji sáng ngời, giống như phát hiện được một viên ngọc quý, tuy rằng Park Chorong đã từng gặp qua không ít món ngon của lạ, nhưng thời điểm nhìn thấy tài nghệ của Jung Eunji, không khỏi sửng sốt một lát. Quả nhiên, bắt cóc Jung Eunji mang về là hành động chính xác nhất. Bà nội đúng là dạy dỗ thật khéo, ngay cả dạ dày của cô cũng để cho cậu nắm bắt được. Park Chorong hận không thể đem toàn bộ gia tài cùng bản thân cô đến bám đít nhà Eunji, cùng nhau chung sống.

- Yêu tinh, chị ăn xong nhớ rửa chén đó. -Eunji đem chén không đặt trên bàn sau đó đứng dậy đi về phòng của mình.- Em đi thay quần áo, cũng sắp đến giờ rồi.

Jung Eunji ít nấu cơm, chung quy cũng là do cậu không thích công việc rửa chén, ăn xong còn phải dọn dẹp, dầu mỡ nhớp nháp rất đáng ghét, cho nên cậu thà ở bên ngoài ăn hoặc đặt người ta ship đến.

- Được thôi. -Chorong trong lòng vui vẻ, xem ra Eunji không xem cô là người ngoài.- À đúng rồi, đầu gỗ, lấy cho chị một bộ quần áo đi, chị cũng không muốn vác đồ công sở để đi hẹn hò đâu.

- Em biết rồi.

Chiều cao của hai người cũng không sai biệt lắm, dáng người cũng không khác nhau mấy, nếu so sánh kỹ hơn thì Park Chorong là đầy đặn, chỗ nào cần to thì to, chỗ nào cần nhỏ thì nhỏ, còn Jung Eunji thuộc dạng cằn cõi, hạn hán.

Park Chorong rửa chén xong đi ra liền nhìn thấy Eunji mặc áo phông ngắn tay màu đen, trên mặt áo còn có dòng chữ 'Tôi chỉ nấu cơm, không rửa chén!', phía dưới còn có hình mặt cười, mặc ở trên người Eunji trông rất đáng yêu.

- Áo trắng này được không ? Em cũng chưa mặc qua lần nào, nếu thấy được thì chị vào phòng em thay đi.

Jung Eunji giơ chiếc áo thun ngắn tay màu trắng, kiểu dáng giống với áo cậu đang mặc, mặt trên in rõ ràng dòng chữ 'Tôi chỉ rửa chén, không nấu cơm!', vừa nhìn đã biết đây chính là áo đôi. Lúc Eunji mua áo, liền cảm thấy hai câu này thật dễ thương nên một lần mua cả cặp một trắng một đen nhưng sau đó là không có mặc đến bởi vì một người tự mặc áo đôi thì có vẻ hơi thảm, cho nên cậu luôn để trong góc tủ không có đụng đến. Hôm nay Park Chorong là do cậu dẫn về, vậy thì lấy ra mặc đi dạo cũng tốt. Dù sao cùng Park Chorong một chỗ, lời ra tiếng vào cũng chỉ là gió thoảng qua tai.

Park Chorong nhìn áo trong tay Jung Eunji, chỉ cảm thấy hơi ... không nói nên lời, dù sao cô cũng đường đường là tổng giám đốc của Park Group, cậu lại đưa cái áo đầy cảm xúc này để mặc đi ra ngoài. Nhưng mà nhìn thấy Eunji mặc vào, Park Chorong cảm thấy thực đáng yêu, có thể thay đổi phong cách một hôm, mặc thôi mặc thôi, dù sao cũng là áo đôi nha. Park Chorong cầm lấy áo cái áo tao nhã xoay người đi vào phòng.

Cửa phòng chỉ khép hờ không có khoá, Jung Eunji đứng tựa vào vách tường bên ngoài, tựa hồ nghe được âm thanh sột soạt thay quần áo. Trong đầu không tự chủ tưởng tượng ra Park Chorong...e hèm.., hình ảnh này có lẽ sẽ khiến người khác nổi lên tính cầm thú cũng không chừng.

Jung Eunji ở bên ngoài đầu óc tưởng tượng phong phú, Park Chorong ở bên trong thay quần áo, đồng thời đánh giá phòng ngủ của Eunji. Căn phòng bố trí gọn gàng, sạch sẽ không hề bừa bộn. Eunji quả nhiên là kiểu người ngăn nắp. Thay xong quần áo, Park Chorong kéo cửa đi ra lại nhìn thấy Eunji đứng dựa vào tường, trên mặt phảng phất nụ cười, giống như đang suy nghĩ cái gì đó đen tối.

Jung Eunji vừa nhìn thấy cửa mở ra liền khôi phục dáng vẻ trầm tĩnh hằng ngày nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Park Chorong, hít thở cũng trở nên khó khăn.

Áo thun ngắn tay tôn lên dáng người của cô, tuy là cùng một kiểu với nhau nhưng mặc ở trên người Jung Eunji toát lên soái khí, còn mặc ở trên người Park Chorong liền cảm thấy xinh đẹp năng động. Lúc trước không để ý, bây giờ mới phát hiện Park Chorong sở hữu cái loại 'vũ khí tấn công' làm cho người khác kinh sợ. Jung Eunji nhịn không được thở dài một hơi:

- Chị quả nhiên là yêu tinh chuyển kiếp.

Ngay cả cậu là kiểu thanh tâm quả dục, tư tưởng trong sáng cũng bị cô kéo vào ma đạo, thử hỏi người bên ngoài sẽ như thế nào ???

Park Chorong bị Eunji nhìn chằm chằm, trong lòng nhộn nhạo ngoài mặt lại vui vẻ, đi đến ôm lấy cánh tay của Jung Eunji:

- Đầu gỗ như em cũng biết thưởng thức sao ?

Jung Eunji không chút giấu diếm điểm tán thưởng trong ánh mắt, mà Park Chorong dần dần bộc lộ bản tính, nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều:

- Chị như vậy có đẹp không ? -Cô vừa nói vừa xoay tới xoay lùi vài vòng trước mặt Eunji, dáng vẻ giống như một cô gái 17 tuổi.

Jung Eunji thực sự rất thích Park Chorong như thế này, đem gánh nặng trong lòng cùng khoảng cách bỏ qua một bên, cả hai nhất định sẽ vui vẻ hơn rất nhiều. Park Chorong thoải mái, chính bản thân cậu cũng buông xuống phòng bị.

- Rất xứng đôi với em. -Eunji không chút xấu hổ chỉ vào mình- Chúng ta là trời sinh một cặp đó.

- Ba hoa. -Park Chorong phì cười đánh bả vai của Eunji.- Đi thôi. Sắp trễ giờ rồi.

- Biết rồi, còn không phải là đợi chị sao. -Jung Eunji nhún vai, theo sau lưng Park Chorong, sau đó xoay người khoá cửa cùng rời đi.

15 phút sau, cả hai đến rạp chiếu phim.

Eunji nhận trách nhiệm đi mua bắp rang và nước ngọt, mấy cặp đôi yêu nhau đi xem phim đương nhiên không thể thiếu những món này. Trước kia đều là một mình đi xem phim, thê thảm vô cùng, nên đừng nói bắp rang, ngay cả nước khoáng cậu cũng không buồn mua, bởi vì không có tâm trạng. Jung Eunji là người nhạy cảm, có hôm mưa dầm kéo dài, Eunji tâm tình dâng trào quyết định đi ra ngoài uống cà phê, ngồi ngẩn ngơ một mình nhìn qua ô cửa kính ngắm mưa rơi, một lần như vậy chính là hai tiếng đồng hồ.

Park Chorong ôm túi bắp rang, Eunji cầm hai ly nước ngọt đi vào phòng chiếu tìm vị trí chỗ ngồi của mình. Phòng chiếu này là dạng phòng cỡ trung, có thể chứa được 100 khách, mà hiện tại cũng đã có khoảng hơn 20 người vào chờ.

Vẻ ngoài của Jung Eunji cùng Park Chorong cũng khá nổi bật mà hai người lại mặc đồ đôi, hơn nữa khuôn mặt Eunji mang nét đẹp trung tính, làm cho không ít người quay lại nhìn. Có mấy cô gái mắt diều hâu cũng đã sớm phát hiện Jung Eunji là nữ, bởi vì cậu cũng không có ý định giấu diếm, tuy là vòng một có cũng như không nhưng nói chung là nhìn qua vẫn thấy, cho nên người tinh ý lập tức có thể nhận ra. Thỉnh thoảng có người nhìn về phía cả hai rồi lại thầm thì to nhỏ, đa số bọn họ đều là tò mò. Thậm chí có cô gái kia kích động kéo tay người bạn của mình không biết nói cái gì mà hai mắt sáng bừng bừng, hưng phấn tràn đầy mặt.

Jung Eunji đối với sự việc xung quanh làm như không thấy không nghe, tiếp tục bình tĩnh uống nước ngọt. Từ sau khi xác định từ nay về sau cùng một chỗ với Park Chorong, cậu cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý.

- Eunji, chị thật ghen tị với em. -Park Chorong nhìn xung quanh khán phòng, hơn 80% phái nữ ở đây đều nhìn Jung Eunji. Trong lòng cô pha chút ê ẩm, chua xót nhưng cũng có chút kiêu ngạo.

- Làm sao ??? -Chorong bất thình lình nói như vậy làm cho Eunji hoảng hốt, không hiểu chuyện gì.

- Em nhìn đi! Mấy cô gái này đều là đang lén nhìn em đó. -Chorong dẫu môi, đối với sức hấp dẫn của Eunji rất không hài lòng.- Chị ghen tị!.

Jung Eunji nhìn quanh bốn phía, được rồi, đúng là mọi người đều đang nhìn cậu, Eunji gật gật đầu quay sang nói với Chorong:

- Yêu tinh, chị nên tập quen với việc đó đi.

Park Chorong vốn tưởng là Eunji sẽ phản bác, không nghĩ tới lại thiếu chút nữa bị lời nói này của cậu làm tức hộc máu. Chorong trong lòng thầm mắng Eunji không hiểu phong tình, một lần nữa quét mắt nhìn quanh khán phòng, đột nhiên trong lòng nổi lên vài ý niệm gian tà.

- Đầu gỗ ~~~~~~

Chorong kéo dài giọng mũi làm cho Jung Eunji suýt chút nữa phun luôn ngụm nước ngọt trong miệng, cậu khẽ rùng mình một cái.

Không đợi Eunji phản ứng, Park Chorong đã vòng tay ôm lấy cổ Eunji kéo đến gần mình, nửa người đều dán trên người cậu, sau đó đem đôi môi anh đào ấn lên môi của Eunji. Hôn sâu đến độ làm cho người ta đỏ mặt tim đập nhanh, khiến những người nhìn trộm trợn to mắt há hốc mồm.

Đáng thương Jung Eunji còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra đã bị Park Chorong đè trên ghế phi lễ.

Dù sao cũng là ở nơi công cộng, cô cũng không muốn làm lố quá. Đương nhiên, nếu để cảnh cáo những ánh mắt luôn nhìn Eunji thì cô làm lố một chút cũng không sao. Chorong nhẹ tách ra, mị hoặc liếm liếm môi nhìn Jung Eunji đầu óc choáng váng một nửa, trong lòng vạn phần đắc ý. Trước giờ luôn là Eunji nhỉnh hơn, hôm nay xem như tỷ số đã hòa.

- Đầu gỗ, chị rất thích vị nước ngọt này. -Sờ sờ đôi môi ướt át, Park Chorong cười cười ngồi thẳng dậy, quay đầu chờ phim chiếu, để lại một mình Jung Eunji vẫn còn chưa hoàn hồn.

Cái này...cái này..., cậu lại bị Park Chorong đùa giỡn trắng trợn như vậy ?

Trong nháy mắt, Eunji liền hóa đá. Ở nơi cộng cộng mà có thể hành động thân mật như vậy, cậu chưa làm qua, cũng không thể làm aaa. Lại không nghĩ tới chính cậu cứ như vậy mà bị uy hiếp, còn bị Park Chorong đánh lén, làm sao cậu chịu nỗi đây ???

Jung Eunji vừa mới bước chân vào vòng xoáy tình yêu, mà Park yêu tinh hiển nhiên đã trở thành lão làng trong chuyện này, cho nên cậu làm sao mà không sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro