Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Huệ Lân không biết cái gì đang diễn ra, tự dưng vừa bước ra khỏi lớp lại bị những người lạ mặt dẫn đi, nó nghĩ mọi chuyện sẽ không quá nghiêm trọng, khi không gây thù chuốc oán với ai thì cần gì phải sợ a.

Nó được dẫn ra một địa điểm vắng người trong Trường, một nhà kho bỏ hoang ư? Nó chưa từng ghé ngang chỗ này, xem như lần đầu được đưa đến, lúc này tim có hơi đập mạnh, nó khựng chân lại và nhìn những người xung quanh." Đ.. đến chỗ này làm gì vậy?"

Những người ấy không trả lời, đẩy nó vào giữa gian phòng đen tối ấy rồi rời ra, đóng chặt cái cửa bằng sắt đã gỉ lại với lực mạnh làm vang lên một tiếng nghe gai hết cả người.

"Em tập thói quen làm tôi chờ lâu từ bao giờ vậy?"

Trong tầm nhìn khá tối, nó cố gắng nhìn rõ diện mạo của người vừa nói chuyện, đã biết là ai rồi đấy nhưng nó không thể nhìn thấy chị ta rõ ràng nên có chút bực bội." Chị bị cái gì vậy? Sao lại chỗ này, em không thấy gì cả!"

"Riêng tư, nói chuyện riêng. Tôi muốn đảm bảo không ai thấy được."

"Vậy sao? Chuyện gì nữa...?"

Từ Huệ Lân vừa dứt câu hỏi, đã nghe một tiếng ' phặt ' căng thẳng phát ra từ phía Hứa Suất Trí, thanh âm ấy giống như khi chị ta đang giật căng một loại da động vật ra vậy, nghe khá cộc cằn khô khan.

Chưa gì hết, một đòn đánh giáng vào vai nó từ phía bên phải làm nó thét lên một tiếng do chưa phản ứng kịp, tròn mắt mở to, nó hốt hoảng lùi xa cái bóng màu đen trước mắt vài bước." Chơi trò gì nữa vậy??! Chị điên à?!"

Hứa Suất Trí trong bóng tối giật căng sợi thắt lưng bằng da bò chắc một lần nữa, nàng không ngại nếu làm tiếp mấy đòn giống như vừa rồi đâu.

"Em nên xin lỗi trước khi tôi nổi điên thêm."

Nó không biết mình đã làm gì sai, nhưng rồi nhanh trí nghĩ ra được vài thứ, khóe môi cong lên trở thành một nụ cười chế giễu. Có phải là do lần tiếp xúc giữa nó và Phác tiền bối vào giữa giờ ngày hôm nay không? Nó đoán chính là vậy.

Từ Huệ Lân sẽ không xin lỗi, nó không làm sai gì cả.

"Không."

Lãnh thêm một đòn nữa.

Cái đau thấu vào da thịt mới thấy khó thở cỡ nào, Từ Huệ Lân bước lên tiến gần với cái bóng màu đen vừa ra tay đánh mình, nó mò tìm và giữ chặt cái cổ tay ấy với lực vừa đủ.

Hứa Suất Trí phả từng hơi thở ra ở cự li rất gần với Từ Huệ Lân, hình như đang rất xúc động, nhịp thở của chị ta nhanh hơn bình thường.

"Chị muốn đánh tùy chị, chị đang bắt nạt em như trước đó thôi... chuyện này sẽ sớm trở thành thói quen và em không sợ những đòn đánh của chị nữa. Mấy thứ này sẽ trở nên vô nghĩa, không ngăn cản được gì đâu!"

"Em muốn một lúc hưởng thụ hai người, em bắt tôi chịu kiếp dùng chung đồ với Phác Tú Anh?!"

"Chị cũng đã từng ép em vào tình thế đó. Nhưng em không giống chị, em chỉ có một."

"Em nói thử, có phải là em chán tôi hay không?"

"Phải. Rất chán ghét chị! Em đã nói nhiều lần, chị không nghe thấy hay sao?"

"Không cho phép em từ bỏ và thân thiết với bất cứ ai. Em là của tôi! Em phải chịu trách nhiệm!!!"

"Đương nhiên, em làm thì em chịu. Em sẽ đảm nhận trách nhiệm về mọi thứ... nhưng chuyện đó không liên quan đến vấn đề có yêu hay không đâu!"

Nghiến răng ken két, Hứa Suất Trí ném cái thắt lưng đi rồi tiến đến dồn lực lên người Từ Huệ Lân, nàng ấn môi lên gương mặt nó cố gắng di dời tìm môi đối phương, bắt gặp được sự mềm mại khi tiếp xúc liền điên cuồng ấn sâu, hôn lấy cuồng nhiệt.

Từ Huệ Lân hơi nghiên người ra sau vì phải đỡ người của Hứa Suất Trí, nhưng nó vẫn vững thế đứng để đảm bảo thăng bằng cho nàng và cho mình. Mùi vị trên môi người này đã bao lâu rồi không chạm đến, nó cũng rất thèm khát chúng, đã có thời gian nó phải kiềm nén bản thân mình với sự ham muốn được va chạm thế này, Hứa Suất Trí thực sự đã vô tâm không để ý đến cảm xúc của nó, bây giờ cưỡng hôn cuồng nhiệt, chị ta muốn thể hiện điều gì...?!

Bàn tay vô thức trượt ra khỏi cổ tay và chuyển hướng di chuyển trên eo người đối diện, Từ Huệ Lân không biết cách giữ ham muốn của mình ở một chỗ, khi được đáp ứng nó rất vui mừng và hầu như muốn dồn tất cả để có được chị, nó đáp trả nụ hôn và cuồng nhiệt áp đảo chị thay vì phải cự tuyệt và đẩy chị ra. Nó không làm được... thật đáng xấu hổ.

Hứa Suất Trí không còn gì vui hơn chuyện cảm nhận được đối phương, rõ ràng vẫn là cảm giác ấy hỗn lộn dâng lên trong lòng, nàng cá là Từ Huệ Lân cũng giống như nàng, cả hai quả thực vẫn còn cảm giác với nhau... nó chỉ đang giận và cố gắng xa lánh nàng, nói mấy lời khó nghe.

Nàng muốn biết cách làm nó trở lại như lúc trước, khá lâu cả hai đã không hôn nhau, nàng đã vô ý làm lơ với cảm giác tuyệt vời này, khi trải lại thì lại vô cùng yêu thích, nàng chưa một giây chán nản những thứ như thế này, tất cả là một điều kì diệu..

Nghiên đầu chủ động đẩy nụ hôn sâu hơn, Hứa Suất Trí lần mò tay lên cổ đối phương và loạng xạ sờ tay lên vai, cổ nó, nàng trân quý môi nó như một chiếc kẹo ngọt, hôn mút đủ kiểu, nếu như ánh sáng bất ngờ ở đâu đó xuất hiện và mạnh hơn để cho nàng nhìn thấy gương mặt của Từ Huệ Lân nữa thì hay hơn nhiều...

Bàn tay hư hỏng của chuột con hành động, từ eo trượt ra phía trước luồng vào trong áo của nàng sờ mó bên trong, Hứa Suất Trí nghĩ sẽ không hay ho nếu cả hai làm bậy ở nơi như thế này, hơn nữa đây cũng là Trường học, nhưng không sao cả, nếu Từ Huệ Lân muốn vậy thì nàng sẵn sàng đáp ứng.

Thình lình đang lên cao trào, nàng nhận ra nó không đáp trả nữa và đơ người ra. Hứa Suất Trí dừng lại, nhẹ nhàng khoảng cách với môi con bé ở một cự li gần, giọng ngọt ngào thăm dò." Làm sao vậy? Tôi làm gì sai rồi sao?"
"Chị... đã từng hôn Tôn Thừa Hoan như thế này đúng không?"

Hứa Suất Trí cau có nhíu mài, làm gì có chuyện này." Em...em bị điên à?"

Nó hít mấy hơi thật sâu và đẩy nàng ra, hình như là xoay sang chỗ khác vì cảm thấy cổ họng khó chịu. Nó muốn nôn...

"Đã nói là không có! Em làm sao vậy?"

"Đừng, đừng làm vậy lần nào nữa!" Nó xua tay và đưa tay chắn ngang nàng, rõ là không phải cố tình ra vẻ, nó thật sự muốn xa lánh nàng.

"Từ Huệ Lân!" Đùa không vui, Hứa Suất Trí thấy bị xúc phạm, nàng hoàn toàn không hài lòng về chuyện này." Em khinh thường Tôn lắm phải không? Nói cho biết, cái gì người ta cũng hơn em, đừng có tỏ thái độ khó coi như vậy."

"Chị chịu thừa nhận rồi đúng chưa? Cuối cùng cũng so sánh em với cô ấy! Trong mắt chị em luôn thua thiệt người ta."

Nàng thử không lớn tiếng với người này, nhẹ hạ giọng xuống rồi đến gần, nàng quàng tay ra sau lưng ôm lấy Từ Huệ Lân trực tiếp, cố gắng duy trì cuộc giao tiếp một cách nhẹ nhàng...

"Đó là sự thật! Về gia thế em đã không thể sánh với cô ấy, cô ấy cũng tốt hơn em về mọi mặt... nhưng tôi vẫn chọn về với em. Em làm như vậy là đang dồn tôi vào vực, làm mối quan hệ này trở nên tồi tệ hơn..."

"Đó là tại sao em muốn trở về với cuộc sống lúc trước."

"Để bắt đầu với Phác Tú Anh, em muốn đặt chị ấy vào chỗ của tôi phải không?" Nàng phẫn nộ, đẩy nó ra. Đã muốn hòa nhã, nhưng nó thì cứ nói chuyện với giọng điệu khó chịu, cứ khi dễ người ta, nàng không có sức nhẫn nhịn.

Từ Huệ Lân không biết tại sao Hứa Suất Trí thích đem Phác Tú Anh vào để gây chuyện, nó không muốn người ta không làm gì nhưng phải bị Hứa Suất Trí nhắc tên mỗi ngày. Hứa Suất Trí cũng giống như nó, bị ám ảnh mất rồi!

"Chị ấy là người tốt! Đừng lôi chị ấy vào!"

"Em có thể nhắc về Tôn Thừa Hoan liên tục, tại sao tôi không thể nhắc đến Phác Tú Anh?!"

"..." Nó không phải cố tình muốn nhắc đến chị người yêu ảo của Hứa Suất Trí, nhưng những thứ nó thấy về nàng và con người ấy ám ảnh nó, làm nó liên tưởng lung tung... nó không ngăn được mình.

Hứa Suất Trí uất ức tát cho nó một cái. Tâm trạng nó đang không hề tốt, bị ăn đánh bây giờ không được...

"Em muốn rời đi."

"... tôi muốn đánh em một trận có được không?"

"Không."

"Vậy đi đi.."

Thật cảm kích, nó ngoảnh mặt ra chỗ cái cửa và cố đẩy ra để thoát.

Ánh sáng bên ngoài đập vào và rọi chiếu tất cả bên trong, đôi mắt long lanh của Hứa Suất Trí hiện ra và phát sáng, nhưng đáng tiếc Từ Huệ Lân không quay lại nên không thấy, nó lạnh nhạt bỏ đi.... nàng mệt mỏi, ngồi lên một cái ghế gỗ gần đó để đỡ phải tiếp tục giữ thăng bằng trên sàn.

Vốn dĩ muốn đánh nó một trận nhưng lại không làm được, một phần là vì cảm giác lâng la của chiếc hôn còn tồn tại trên môi, một phần là vì không muốn những cái đánh của nàng trở nên thân thuộc với nó sau này, trở nên vô nghĩa mà không ngăn cản được chuyện gì hết. Đáng buồn, nàng nên chấp nhận, có gì đó không ổn ở nó.

- - -

An Hiếu Trân, Phác Chính Hoa đứng trước cổng trường chờ đợi Hứa Suất Trí xuất hiện hơn nửa tiếng sau tan học cuối cùng cũng có thể thấy chị, không biết chuyện gì xảy ra, nhưng gương mặt lạnh ấy không hề như bình thường, có gì đó tuyệt vọng lắm...

"Chị, chiều hôm nay hẹn chị ở chỗ cũ nhé..."

"Chiều nay?"

"Chiều nay, một buổi tiệc sinh nhật."

"... được."

"Thừa Hoan chờ chị ngoài xe kìa. Đi về nhanh."

Hứa Suất Trí ậm ừ với hai cô em nhỏ, nàng thở dài rồi lê từng bước nặng ra khỏi cái cổng lớn tìm chiếc xe quen thuộc đang chờ đợi để mở cửa chui vào.

Tôn Thừa Hoan thấy sắc mặt Hứa Suất Trí không ổn nên cũng đâm ra lo lắng, hỏi hang dồn dập." Em có ổn không vậy? Không khỏe sao? Mặt tái nhợt rồi kìa, có phải là hạ canxi hay không?!!"

Không phải là do bệnh hoạn nên mặt mới tái nhợt đâu, Hứa Suất Trí khi tuyệt vọng là cứ như vậy, tình trạng này hiếm khi diễn ra nên cả Tôn Thừa Hoan cũng không nhận diện được tâm trạng của Hứa tiểu thư hiện giờ, lo lắng là phải.

Hứa Suất Trí lắc đầu, điệu bộ chua xót..." Lại bị cự tuyệt. Thấy hơi buồn phiền thôi."

Phồng má ra, Tôn Thừa Hoan nghiêm ngặt lên tiếng sau đó, hy vọng sẽ chấm dứt tình trạng khó xử này." Dừng lại nhé, em sẽ tệ hơn nữa."

"...em không thể, như vậy người nhà em sẽ lại nghi ngờ và tra khảo có phải không? Chết tiệt, em không muốn quay lại cuộc sống trước đó chút nào!"

"..."

"Về đi. Chiều nay em dự tiệc sinh nhật, hy vọng chị đi theo để vở kịch sinh động hơn!"

"Đồng ý."

.

.

Chiều mát, Từ Huệ Lân cùng An Hỷ Nghiên và cả Phác Tú Anh có mặt tại một bãi cỏ xanh trong công viên, vấn đề chính là về học tập thôi, nó siêng năng đọc sách từ đầu đến cuối, An Hỷ Nghiên và Phác Tú Anh thì cùng nhau trao đổi, bàn luận sôi nổi về đề tài giấy tờ gì đó của họ, nó không mấy quan tâm.

Hôm nay bên cái nhà hàng đối diện công viên có tiệc, hình như là quy mô tổ chức khá lớn, nó cảm giác toàn bộ ba tầng của nhà hàng điều được bao sạch sẽ, xe chạy qua lại ngoài đường cũng bóng loáng và xịn hết chỗ chê, hầu như những chiếc xịn nhất điều rẽ hướng về phía cái nhà hàng đó để đỗ... có thể đó là một bữa tiệc của một người giàu có. Nhà hàng cách chỗ của nó vỏn vẹn một con đường và một cái hàng rào, việc nó có thể quan sát rõ là thường tình thôi.

Là người quen ư? Có nên để An Hỷ Nghiên thấy hay không nhưng nó nghĩ là nó vừa gặp hình dáng của An Hiếu Trân qua tấm kính lớn phủ ngoài trên tầng hai của cái nhà hàng.

"Em họ của chị, nó đang dự tiệc bên kia." Phác Tú Anh đột ngột nói và hướng mắt nhìn qua bữa tiệc sôi nổi bên địa điểm Từ Huệ Lân đang quan sát." Đó là bữa tiệc của một cậu công tử bột trong Trường ta, chị có thư mời nhưng đã không đi, nếu như đi đầy đủ thì chị nghĩ tất cả những nhân vật nổi tiếng trong Trường đều tụ tập bên đó rồi."

Phải rồi, chị vô tình nhắc đến An Hiếu Trân và làm An Hỷ Nghiên phấn khởi, cười khúc khích, tưởng tượng về người nào đó kiêu ngạo, người nào đó xinh đẹp, rù quến với mái tóc vàng chóe rồi tự sướng một mình...

"Nói vậy..An Hiếu Trân cũng ở bên đó. Hí hí..."

Từ Huệ Lân chề môi, nó hoàn toàn cách li bạn mình với An Hiếu Trân rồi, đừng mơ mà tiến lại gần với nhau. Lần nào kẻ thiệt thòi cũng là An Hỷ Nghiên tội nghiệp mà. Đâu thể để họ tiếp tục gần nhau nữa!

Nó biết nếu cứ nhìn sang đó lâu hơn sẽ bắt gặp Hứa Suất Trí, nhưng không hiểu sao vẫn cứ hướng mắt nhìn đến, như thể trong lòng là cố gắng tránh né nhưng ngoài mặt vẫn đang gắng sức tìm kiếm cho được.

Bỏ mất năm phút lia mắt liên tục ba tầng, cái nhà hàng chết tiệt xây bằng cửa kính, để nó dể dàng thấy bên trong hơn... đáng nguyền rủa, nếu được xây kín đáo hơn thì Huệ Lân đã không gặp cảnh gai mắt rồi.

Sao Tôn Thừa Hoan cũng xuất hiện ở đó cùng Hứa Suất Trí nó không biết, cô ta đâu phải học sinh trong Trường, có khả năng Hứa tiểu thư muốn đem ' người yêu ' ra khoe trước đám đông, dựng một màn kịch thật tình cảm.

Mặc kệ có là đóng kịch hay không, nhìn hai cái tay khoác vào nhau từ xa là vô cùng đáng ghét, nó không ngại nếu cứ bắn cho họ cái nhìn ghê tởm từ xa...

Hứa Suất Trí ơi Hứa Suất Trí, vừa sáng đã cãi nhau, nàng vẫn chưa có ý định từ bỏ, nó không hiểu nàng đang nghĩ gì, nhưng rõ ràng là nàng không hề tôn trọng cảm xúc của nó, không muốn ngăn chặn chuyện này lại để nó ngừng thiệt thòi.

Đáng sợ!

Giờ thì nó lại có thêm lý do để thất vọng và ghét Hứa Suất Trí thêm rồi! Vậy mà nó còn vừa nguôi giận nữa...

./////.

Chương thứ hai trong tuần gồi nha :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro