Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chưa bao giờ cảm thấy gượng hơn là lúc này, buổi học Ngoại ngữ riêng hôm nào giờ như ác mộng, Từ Huệ Lân ngồi cạnh một tảng băng và cả hai thì như không quen biết nhau. Nó còn có ý định muốn chuyển chỗ ngồi nữa, nhưng chắc sẽ tiếng nói không thành nên không có ý kiến thêm...

"E hem." Người kia ho khan, bất ngờ tạo âm thanh phá cản đi sự ngột ngạt." Tí nữa học xong rồi có muốn đi ăn... ăn chiều..?"

Từ Huệ Lân không nghĩ mình có được diễm phúc đó, thẳng thừng từ chối ngay." Không."

Hứa Suất Trí hơi nhíu mày, xoay sang nhìn nó. Tự vấn không phải là ai đó muốn chia tay thật đó chứ? Cái gì cũng không muốn, nàng rõ ràng đã nhẫn nhịn rất nhiều từ đầu đến lúc này rồi... cười chữa chuyện thêm một lần nữa, nàng nghĩ mình còn có thể nhẫn nhịn thêm một lần." Vậy thì thôi. Hay là-"

"Hãy đi cùng Tôn Thừa Hoan! Dù sao thì chị ấy và chị cũng rất đẹp đôi khi đi với nhau, chị không thích được tự do xuất hiện trước mọi người thay vì lén lút góc xó nào đó với em à?! Để yên cho em học, cảm ơn!"

"Muốn tôi hẹn hò với người ta thật chứ gì!?!" Nàng muốn nói với nó là nàng không có sức chịu đựng, từ sáng đến giờ đã nhẫn nhịn nó nhiều lắm rồi, nàng ghét cảm giác bị người ta khinh thường, cố ý lạnh nhạt không đếm xỉa đến, xem như không khí trước mắt... những điều ấy quá gây gắt cho lòng tự ái của một người giàu có.

Từ Huệ Lân mím môi lại quay mặt lên bục giảng, cố tình làm lơ đi câu hỏi khó trả lời vừa được đưa ra.

Vô tình làm cho Hứa Suất Trí giận càng giận hơn, nàng bất ngờ đứng thẳng dậy khỏi cái ghế làm chiếc ghế tốt nhất ngã rầm xuống sàn, vị tiểu thư khó chìu ý không lời nào, chỉ thở mạnh một tiếng rồi hầm hầm rời ra khỏi gian phòng trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người có mặt...

Người ta nhìn Huệ Lân như kiểu nó là thủ phạm vừa làm chuyện gì đó tày trời lắm, nghĩ lại thì đúng thật là vậy mà, nó vừa chọc giận Hứa tỷ của họ, giờ chỉ biết lẳng lặng cuối mặt né tránh những cái nhìn thị phi thôi.

"Lại chọc giận Suất Trí rồi..." An Hiếu Trân lắc đầu, cười phì thích thú trước rắc rối của người ta..." Biết ngay là hạnh phúc không được bao lâu mà, nếu ngay từ đầu đá mông cái người họ Từ đó ra khỏi Trường thì đâu có mấy chuyện này. Tội nghiệp quá thể!"

An Hỷ Nghiên ngồi cạnh An Hiếu Trân, nàng ta nói cái gì đều chảy qua lỗ tai hết, cô chớp chớp mắt rồi ngăn cản ngay." Đừng có nói đến chuyện người ta nữa!?"

"Đương nhiên. Không nói thì không nói! Cô lo chép bài cho tôi đi, bà giáo lại viết cái gì đó lên bảng tiếp rồi!!"

"Ừm, sẽ viết mà. Đừng nổi nóng!"

"Bỏ cái tay ra!!"

"Rồi, đã rõ, xin lỗi nhé!"

An Hiếu Trân làm mặt khó chịu, nàng quay sang chỗ khác rồi cầm ly nước có ga lên kề miệng uống công khai cho người ta thấy..An Hỷ Nghiên quen với thái độ đó đến nỗi đó trở thành một chuyện khá bình thường, cô thản nhiên quay lại việc chép bài của mình.

Phác Chính Hoa vừa hóng biến xong, nhanh chóng vò nhỏ tờ giấy rồi ném xuống đánh thức con chuột đang cuối gầm mặt, đến khi nó ngẩn đầu dậy, cô liền khẩn trương phẩy tay để lấy sự chú ý của nó.

Từ Huệ Lân nhún vai với Phác Chính Hoa, bây giờ có muốn làm gì nữa thì cũng vô dụng thôi, người vừa đi rồi.

Đứa trẻ với mái tóc màu vàng nhăn mặt như phản đối ý nghĩ của chuột Từ, Phác Chính Hoa chỉ tay ra ngoài như muốn Từ Huệ Lân bước chân ra đó.

Từ chuột nhắt nhíu mày một cái rồi nhìn sang chỗ của Hứa Suất Trí... thoáng thấy có chút có lỗi, dù sao người ta cũng chỉ muốn làm lành với nó, nó nói với giọng vừa rồi không ổn. Chị ấy đi đâu không biết, chắc rất thất vọng về nó. Những dằn vặt bắt đầu nổi dậy và vấy đi tâm trí của Từ Huệ Lân trong tích tắc. Nó bắt đầu nhắm mắt đấu tranh tâm lí.

Phác Chính Hoa cười gian xảo khi biết mình vừa làm mục tiêu hoảng loạn thành công, cô mím môi rồi cố làm thêm mấy hành động thuyết phục ai đó rời khỏi lớp để đến với Hứa Suất Trí ngoài kia.

"Thưa cô, em muốn đi ra ngoài." Cuối cùng cũng không giữ được lo lắng, Từ Huệ Lân rời khỏi chỗ ngồi và tiến lên chỗ giáo viên xin phép đàng hoàng với giọng điệu dễ nghe.

"Ừ, nhưng đã sắp hết giờ học rồi!"

"Chỉ năm phút thôi!"

"Năm phút. Đồng ý!"

Nó mỉm cười và nhanh chóng chạy ra khỏi lớp tìm người ấy.

Còn đang phân vân không biết phải tìm người ở đâu ở nơi rộng lớn này, nó chỉ vừa bước xuống cầu thang của dãy học và bắt gặp hình ảnh đáng ra không nên thấy.

Tôn Thừa Hoan và Hứa Suất Trí đang không thể gần gũi hơn ở góc cầu thang, giá như nó không vội vã nhảy xuống thì sẽ không phải trực tiếp đối mặt với cảnh này, nó có thể nấp ở một góc và nhìn xuống cũng được mà...

Đáng buồn, nó thấy chân như đóng băng lại, sống mũi cay cuốc vô cùng, trái tim nhói lên như thể có một con dao nhọn trực tiếp ghim vào và lạnh lùng vặn cán đâm vào mỗi lúc mỗi sâu hơn..." Hứa Suất Trí, chỉ vừa mới vài phút thôi mà...." Môi mấp máy nói mấy tiếng trong sự tuyệt vọng, nghẹn ngào, nó không biết phải phản ứng làm sao nữa, quá khó xử.

Quả thực đôi môi ấy đã chạm đến môi của Tôn Thừa Hoan. Ngày hôm qua ai đó đã nói không có chuyện này! Thật là dối trá!

"Bất ngờ chưa? Sao lại mò ra đây?!"

Hứa Suất Trí rời khỏi Tôn Thừa Hoan, không phải thái độ lo lắng, không phải ồ ạt cố giải thích mà là cười nhếch môi khi dễ, hướng mắt nhìn nó một cách thản nhiên nhất, nàng xoay người sang phía nó và bắt đầu cất chất giọng lạnh lẽo lên." Hình như em không hài lòng lắm hả?!"

Chết tiệt. Chị đang cố tình chọc tức nó. Nhưng ông trời đã sắp đặt cho Tôn Thừa Hoan xuất hiện ở đây đúng lúc, quả thực đây là tình thế cho thấy nó bị định mệnh hất hủi đi. Nếu nó không bị những hình ảnh này ám ảnh cho đến khi mất trí nhớ thì đúng là kiệt tác của may mắn.

"Hài... hài lòng lắm." Nó nở nụ cười nhạt nhẽo, mắt long lanh nước xúc động nhìn chị người yêu vừa thẳng tay khắc một vết thương lên tim nó." Mấy trò này hiệu quả lắm."

"Huệ Lân, chuyện này..."

"Ừ, dù sao thì em cũng khá muốn tôi đến với Tôn Thừa Hoan, cho tôi thấy em sản khoái thế nào đi!!" Hứa Suất Trí không cho Tôn Thừa Hoan mở miệng, nàng đưa tay ngăn chặn cô ấy tiến đến hai người rồi mang Từ Huệ Lân vào một góc riêng để mỉa mai.

Nhắm mắt lại, Từ Huệ Lân không nghĩ đây là một quyết định khôn ngoan... nó đã nói chị có thể tự do làm thứ mình muốn, nó không có tư cách cản trong chuyện của chị, vì vậy, nó nở nụ cười thật tươi trước mắt chị lúc này và điều chỉnh giọng điệu trở nên hài hước hơn.

"Chị có thể làm được! Mối quan hệ của chị đang phát triển tốt hơn rồi, em phải chúc mừng mới phải, chỉ là lo sợ chị bỏ đi bậy bạ nên mới ra đây tìm chị, sao em lại quên chị có người yêu chờ đợi mọi lúc nhỉ? Thôi, chị ở lại cũng được, dù sao cũng sắp hết giờ rồi! Chúc... chúc vui vẻ!"

"Thừa... biến đi!"

Nó không kịp ngó mắt nhìn Tôn Thừa Hoan lần nào, bởi vì liếc xong Hứa Suất Trí một cái cuối cùng rồi nó phải mang đôi mắt đỏ hoe của mình đi theo cùng rời khỏi đó. Từ Huệ Lân không chọn đường đi xuống cầu thang đâu, nó quay trở lại lớp học để tiếp tục học, những bài học lúc này sẽ đáng giá hơn tất cả, nó đang tự lãng phí thời gian cho mấy thứ nhảm nhí.

Sao lại bất ngờ trở thành một trò chơi cho người khác?

Hứa Suất Trí không thèm nhìn theo bóng lưng nó, nàng quay sang nhìn Tôn Thừa Hoan rồi quẹt ngón cái lên môi như chùi đi vết tích còn lại, đây chỉ là một hành động thiếu suy nghĩ khi nổi giận." Ra xe đi, về nhà, không học hành gì nữa!"

Tôn Thừa Hoan không nói gì thêm, cô như trở thành kẻ có tội nặng, mặt cuối xuống, lặng lẽ quay lưng đi trước.

Tại cầu thang nối tiếp phía dưới bất ngờ xuất hiện một cô gái tóc vàng đứng với quyển sách cũ trên tay, không biết chị ta đã đứng đó bao lâu, nhưng hình như là chứng kiến tất cả những sự việc vừa diễn ra, mặt đơ như bị cắt mất chuỗi cảm xúc... Tôn Thừa Hoan thấy sự tồn tại của người này, cảm giác ấy lại kéo đến càng khiến cô nổi lòng hơn, lúc này không biết phải làm gì khi đối diện cô gái ấy, đành quay sang với gương mặt hoảng sợ cầu cứu Hứa Suất Trí.

Hứa Suất Trí đang nóng trong người, không nể trên dưới, tranh thủ đang vắng người liền tiến xuống dưới, nói với tiền bối Phác đáng kính bằng chất giọng hâm doạ nhẹ nhàng sát thương cao mà mình có.

"Chúng ta trước giờ mối quan hệ rất tốt với nhau. Nếu chị nói những chuyện chị vừa nghe thấy ra ngoài, em hứa sẽ không để chị yên đâu."

Phác Tú Anh mặt không tí cảm xúc, đặc biệt là không hứng thú với cái lạnh cận kề bên mình, cô nhỏ giọng đáp lại với sự thâm thúy mình vốn có.

" Tốt nhất là vậy, mặt mũi của em sẽ không còn nữa đâu. Không đáng!"

Không đáng? Hứa Suất Trí không hiểu Phác Tú Anh đang nói cái gì nữa.

Người con gái tóc vàng lướt ngang người Hứa Suất Trí mà không thèm chào hỏi gì thêm, kể cả Tôn Thừa Hoan, thứ cả hai nhận được là ánh mắt lạnh nhạt.

Thấy người con gái ấy lên tầng lầu có lớp duy nhất đang trong trạng thái sáng đèn lúc này, Hứa Suất Trí liền quay trở lại với gương mặt khẩn trương, nàng hối hả xoay gót lại." Chưa về được! Em sẽ trở lại lớp học. Chờ một chút nữa!"

"Ơ...ơ.. được..."

Làm sao mà Hứa Suất Trí để yên cho Phác Tú Anh khi chị ta xuất hiện ở đây lúc này chứ? Không phải là cho cọp đến gần thịt dê hay sao.

Ở đâu ra tình huống nàng với Từ Huệ Lân vừa xảy ra chuyện thì lại có người thứ ba xen vào ngay được.

- - -

Tan buổi học, giáo viên vừa ra khỏi lớp Từ Huệ Lân đã vội vã thu đồ dùng vào trong cặp để rời đi nhanh nhất có thể, suốt quá trình là né tránh mọi ánh nhìn hướng về người ngồi cạnh bên.

Những học sinh khác như bắt gặp được gì đó đặc biệt ngoài cửa, nhanh chóng chạy ra với nụ cười tươi và những giọng hò reo, gian phòng to rộng lập tức sau đó trở về với sự vắng vẻ im ắng, khô khốc vô cùng.

Hứa Suất Trí ngó nghiêng ra cửa lớp để tìm kiếm tình địch, cùng lúc là tặng cho Từ Huệ Lân đôi lời ' ngọt ngào ' hỏi thăm." Chị ta lại xuất hiện, hình như hai người hẹn trước với nhau đi đâu đó có phải không?!"

"Không cần chị quan tâm!"

"Em ghen... nếu em chịu nói xin lỗi, đồng ý đi ăn với tôi một bữa ra trò thì tôi sẽ xí xóa tất cả, sẽ không thân mật với Tôn Thừa Hoan như vừa rồi."

Từ Huệ Lân cười nhếch trên đôi môi hồng, ánh mắt lóe lên một ánh khinh bỉ, nó tự giễu cợt chính bản thân như cách mà Hứa Suất Trí đã giễu cợt với nó. Dù sao thì người t cũng không phải trò chơi, muốn sở cũng phải nghe ý của Hứa Suất Trí, mấy chị tiểu thư ngang ngược, khó chìu chuộng đến vậy làm sao mà biết cách chăm sóc.

"Người sai là ai mà bắt em xin lỗi mãi. Em nói là em mệt mỏi, nếu chị cứ lập lại chuyện này thì em sẽ rút khỏi cuộc sống của chị!"

Rầm!

Cái bàn bị đập mạnh làm Từ Huệ Lân giật mình, nó tròn mắt nhìn An tiểu thư." Cái gì vậy?"

"Ăn gan trời mới làm Hứa Suất Trí khó chịu! Cô muốn ăn đập hay không??!"

Lại nữa, giở trò hổ báo học đường nữa đây à? Từ Huệ Lân khi dễ cười vào mặt đối phương một cái rồi tiếp tục thu dọn tập vào balo.

"Thôi, đừng gây chuyện mà!" Phác Chính Hoa xin giản hoà, ai trong bầu không khí cũng đáng sợ, cô thật ra không thích lắm.

Hứa Suất Trí khoanh tay lại, hất mặt về phía cái cửa lớp, thăm dò." Phác Tú Anh ở ngoài đó phải không?"

An Hiếu Trân bậm môi gật đầu xác thực.

"Chị họ của em?!" Phác Chính Hoa ngỡ ngàng." Thật sao? Thảo nào bọn người kia lại phát cuồng chạy ra."

"Về thôi, Huệ Lân. Xin lỗi, không thể đưa em về được, An Hiếu Trân, tôi không được cho phép!" An Hỷ Nghiên tham gia vào cuộc đối thoại của mọi người, lên giọng nói chuyện.

Hứa Suất Trí khoanh tay lại, ngồi dậy khỏi ghế, trừng mắt nhìn Từ Huệ Lân." Tốt nhất là nên về nhà và đừng nên la cà đâu đó với người tôi không thích em tiếp cận!"

"Em phải nghe lời chị sao?" Từ Huệ Lân nghiên nhẹ đầu quan sát đối phương, nhướn một bên mày lên cao.

Hứa Suất Trí không giữ yên khoảng cách, có nhích lên một chút để cự li giữa hai mặt thu hẹp, nàng cho cùng chỉ muốn nói những thứ riêng tư nhưng không ngờ chỉ vừa tiến đến một chút người kia đã sợ hãi lùi ra, mang cặp lên vai và bước về phía An Hỷ Nghiên.

Cảm giác như mình trong mắt ai kia chỉ đáng làm trò đùa... Hứa Suất Trí tức đến đỏ mặt. Nàng đưa tay nắm áo Từ Huệ Lân, mạnh bạo kéo về phía mình, An Hỷ Nghiên còn không kịp giữ con bé lại, cô hoảng sợ nhìn đứa bạn vừa bị thâu tóm." Lân! Nè, Suất Trí, chị mà dám bạo lực với cô ấy thì tôi sẽ...!!!"

An Hiếu Trân đẩy mạnh An Hỷ Nghiên ra chỗ khác, nàng trừng mắt hâm doạ để bịt miệng người ta lại. Cô ấy xoắn tay áo lên như thể sắp đánh An Hỷ Nghiên...

Phác Chính Hoa như đang mắc kẹt giữa hai tình thế khó khăn, không biết cứu ai trước nữa nên cứ xoay tới xoay lui, cuối cùng chuyện đôi bên đều không được xen vào giải quyết.

"Được rồi, Từ Huệ Lân...cái này là em chọn lựa! Em muốn xem vở kịch của tôi đến mức đó thì tôi sẽ đáp ứng em đến cùng!"

"Chị không hiểu cảm giác của em, nên cứ làm những thứ chị thích đi. Em không phải loại người thích hành động như chị, em sẽ không cố tình thân thiết với ai để làm chị khó chịu đâu. Xin thất lễ vì lần này vở kịch của chị không đáng để em phải bận tâm!"

"Thật sao? Em ghen ra mặt. Nếu lần sau tôi cũng hôn Tôn Thừa Hoan thì thế nào..? Tôi mong chờ khi em đến tìm tôi và cầu xin tôi dừng lại, xin lỗi tôi hậu hĩnh!"

"Không có chuyện đó đâu. Xin chị, đừng gây chuyện tiếp tục!"

"Tôi thích làm vậy, em không có quyền ra lệnh cho tôi phải làm gì đâu!!"

Bàn tay Hứa Suất Trí mạnh bạo siết lấy cổ tay Từ Huệ Lân. Cả hai nhìn nhau rực lửa.

Không khí trong phòng bị đốt cháy trong nháy mắt do trận đấu mắt giữa đôi bên, không ai dám xen vào trận chiến ấy... không ai hiểu vì sao giữa hai người yêu nhau tha thiết lại dẫn đến tình trạng khó xử đến như vậy, là sự trừng phạt của ông trời vì họ dám bẻ gãy sự cố gắng của đôi bên hay sao?

Phác Tú Anh tựa người vào cửa lớp, âm thầm đưa mắt đến tình cảnh nảy lửa bên trong và dõi theo, cô có thể kiên nhẫn chờ đợi Từ Huệ Lân thêm vài phút, nếu An Hỷ Nghiên không thể mang nó trở ra thì cô sẽ vào đó cứu nó, đương nhiên sẽ làm những thứ có thể đưa nó ra khỏi trận gây nhau với Hứa Suất Trí.

Ai đúng ai sai thì cô đã rõ, vì vậy cô sẽ nghiên về phía người mà mình chọn...

May mắn là sau đó Huệ Lân và Hỷ Nghiên đã trở ra, trong lớp học còn lại là ba cô tiểu thư, Phác Tú Anh đã không cần ra tay xen vào chuyện. Tuy là vậy, đây chỉ mới là một trong những lần gây sự của họ, Phác Tú Anh không dám chắc lần nào cũng sẽ để yên như lần này.

./////.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro