Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Huệ Lân trở lại lớp học sau hai ngày vắng mặt, nó phải lo việc ăn nói với giáo viên và những bài tập chồng chất, thế là ngày hôm đó suốt buổi học không thể gặp mặt Hứa Suất Trí... nhưng nó đã khôn ngoan nhờ An Hỷ Nghiên đi hẹn một cuộc hẹn với nàng ở sân sau của Trường khi đã tan học, nó đã suy nghĩ rất nhiều và cũng đưa ra được quyết định cho mình rồi. Hôm nay là ngày chính xác nhất để nói ra tất cả.

.

.

Hứa Suất Trí khoanh tay trước ngực, đã chờ đợi hơn năm phút vẫn không thấy người xuất hiện, nàng là người không có lòng kiên nhẫn, tâm trạng từ tốt cũng chuyển sang xấu...

Tôn Thừa Hoan đứng ngay bên cạnh Hứa Suất Trí, sự xuất hiện của cô cũng được Từ Huệ Lân nhờ vả, không biết là nó muốn làm gì, nhưng vốn dĩ nó rất sợ khi Hứa Suất Trí xuất hiện chung với Tôn Thừa Hoan không phải sao? Sắp xếp như vậy là có ý gì.

Hứa Suất Trí nhìn xung quanh vắng lặng, không có một âm thanh của con người, cảm nhận cái lạnh của những cơn gió lướt qua mặt... đúng là rất khô cằn. Nàng ghét thời tiết như thế này.

"Từ Huệ Lân đâu rồi?!" Nàng lớn giọng hỏi, những con người quen thuộc đứng gần cũng nhún vai cười trừ đáp lại. Tâm trạng Hứa Suất Trí lại thêm một lần nữa bị dìm xuống.

An Hiếu Trân nhích đến gần An Hỷ Nghiên trừng mắt." Từ Huệ Lân ở đâu? Không thấy mặt mũi??"

Phác Chính Hoa cắn miếng kẹo dâu, nhướn mày." Ban nãy thấy cô ấy ôm chồng sách đi đâu đó. Chắc là bận một chút, sẽ đến ngay thôi mà!"

"Chắc là vậy.." An Hỷ Nghiên thở dài.

Từ đằng xa, Hứa Suất Trí thấy bóng dáng Từ chuột nhắt cuối cùng cũng xuất hiện và một lúc một tiến lại gần, nhưng không phải đơn lẻ, con bé đi cùng một tiểu thư tóc màu nắng mà ai cũng biết tên. Mặt nhăn lại, Hứa Suất Trí siết chặt lấy cánh tay mình.

Tôn Thừa Hoan lại gặp lại người đó một lần nữa, người đó nở nụ cười thân thiện với cô, cô cũng chỉ đơn giản cười đáp lại... lần nào cũng vậy, không gian có căn thẳng mức nào thì nữ sinh tóc vàng đó vẫn rất bình thản và điềm đạm, đợi khi cô ấy đến gần, Tôn Thừa Hoan mới có dịp mở lời bắt chuyện." Phác Tú Anh. Lại gặp nhau!"

"Chào, vẫn khỏe đúng không?" Phác Tú Anh bước đến gần Tôn Thừa Hoan, không thèm đếm xỉa đến người ngồi trên ghế đá, cô bắt lấy tay Tôn Thừa Hoan chào hỏi lịch sự.

"Đương nhiên. Cô cũng vậy!"

Phác Tú Anh buông tay ra, cười một cái rồi lùi chân bước vào chỗ của những người không liên quan.

Từ Huệ Lân lấy can đảm bước vào chỗ của những nhân vật chính, nó đối mặt với Tôn Thừa Hoan, Hứa Suất Trí một cách căn thẳng và hoàn toàn mất tự nhiên... lần nào cũng vậy, những cảnh tượng thân thiết của cặp đôi ấy luôn ám ảnh lấy nó, làm nó bị tổn thương.

"Xin lỗi? Từ Huệ Lân, em hẹn chị ra đây là để..." Tôn Thừa Hoan nhướn mày lên cao, hai mắt mở to thêm một chút, thái độ tò mò hướng về người đang đối diện mình.

"Là để... một lần nói chuyện rõ ràng... có cả ba người!" Nó mỉm cười, một nụ cười gượng nhất.

Hứa Suất Trí chéo chân lại, ung dung ngồi giữa hai người, đến giờ vẫn còn im lặng, nàng muốn nghe thấy lời xin lỗi từ ai đó, tuyệt đối không thèm bắn cái nhìn thân thiện cho ai đó cho đến khi nghe được thứ mình muốn nghe.

Chuyện về Từ Huệ Lân, Hứa Suất Trí vẫn còn để bụng và còn chưa nguội đi, đối với người họ Từ là còn một ngọn lửa giận chưa được tắt đi. Đống chuyện còn đang lộn xộn trong đầu của nàng...

"Hứa Suất Trí, chị đợi lâu rồi, em xin lỗi, em phải làm một số việc đ-"

"Vào thẳng vấn đề, đừng dòng do." Đưa tay lên ngăn cản, một giọng lạnh Hứa Suất Trí đâm ngang vào câu chuyện của Từ Huệ Lân.

Lấy can đảm, Từ Huệ Lân hít một hơi vào rồi thả ra nhẹ nhàng, nhắm mắt lại một lúc rồi từ từ mở ra, nó cuối cùng vững vàng, chắc chắn tuyên bố.

"Em đã thua, xin đầu hàng!"

Hứa Suất Trí cười khinh thường." Ô vậy sao? Tưởng đâu còn muốn chịu đựng thêm chứ. Ngay từ lúc đầu em nên ngoan ngoãn như vậy!"

Biết kiểu nào rồi Từ Huệ Lân cũng sẽ chịu thua, nó không cứng rắn đến nỗi chịu đựng vở kịch mà Hứa Suất Trí dựng lên lâu quá được, nàng đã tính toán đúng và giờ thì rất hả dạ, chỉ còn đợi câu xin lỗi từ nó thôi. Nàng sẽ cho mọi thứ trở về như lúc đầu!

"Em phải nói gì tiếp theo nữa, Từ chuột nhắt?"

Nó cười với nàng, đương nhiên rồi, phải còn nữa chứ.

"Em muốn xin lỗi chị!"

Vỗ tay vài cái, Hứa Suất Trí vừa cười hứng thú vừa tỏ thái độ hài lòng, nàng đổi chân chéo lại, hất mặt cao hơn lúc đầu, khen ngợi..." Sáng suốt! Sáng suốt!"

Tôn Thừa Hoan nhíu mày nhìn Hứa Suất Trí đang thỏa mãn cười rồi nhìn nụ cười kín đáo đầy ẩn ý của Từ Huệ Lân, cô lắc đầu liên tục với Hứa Suất Trí, nhắc nhở điều gì đó nhưng Hứa Suất Trí không thèm để tâm đến nên không phát hiện ra..

"Được rồi, tôi đồng ý! Tôi sẽ bỏ qua tất cả! Chuyện xích mích của chúng ta đến đây được bỏ qua. Xem như em đã đồng ý về chuyện vở kịch của tôi vẫn sẽ tiếp tục, em đừng lo, chúng ta sẽ an toàn thôi." Hứa Suất Trí chắc chắn tuyên bố, đứng dậy khỏi chiếc ghế đá rồi bước đến gần Từ Huệ Lân, dang tay trao cho em cái ôm thật nhẹ nhàng và ấm áp...

Từ Huệ Lân nhắm mắt lại đặt lên má Hứa Suất Trí một nụ hôn, nó quàng tay ra sau đáp lại cái ôm từ chị, thái độ rất trân trọng...

Tôn Thừa Hoan trước mắt chứng kiến cảnh một cặp đôi ôm ấp, nhưng sao cứ cảm thấy ngượng không tả được, cô ho khan một cái rồi di chuyển mắt sang hướng khác, lùi ra sau vài bước để né tránh.

An Hiếu Trân nhăn nhó vì thấy cảnh hai người kia dính lấy nhau, cảm thấy không hài lòng. Dù sao cô vẫn có thành kiến với Từ Huệ Lân.

Phác Chính Hoa thì nhảy lên vui mừng, xoay qua xoay lại rít lên với sự hớn hở." Cuối cùng cũng làm lành rồi~"

Phác Tú Anh đưa tay khoác vai em họ, tặc lưỡi lắc đầu như phản đối ý kiến vừa rồi làm cho đứa em mất hứng đi, từ đó chuyển sang lo lắng, nhìn cặp đôi đang trong cái ôm.

An Hỷ Nghiên thở một hơi dài, giả bộ ho một tiếng lớn để đánh thức người bạn của mình dậy.

"Chị à, em chính thức buông tay nhé."

Vừa rồi giọng nói nhỏ của Từ Huệ Lân ghé vào tai Hứa Suất Trí như làm nàng rơi xuống địa ngục, từ từ đẩy em ra, nàng nhăn mặt nhìn em như chưa tin lắm vào thứ mình vừa nghe từ em...

"Em nói lại lần nữa, em buông tay."

Giọng nói con bé nhỏ, nhưng đủ làm những người xung quanh nghe, họ trợn mắt ngỡ ngàng, còn tưởng vừa rồi em chịu làm lành không ngờ lại chuyển sang hướng khác... đặc biệt là Hứa Suất Trí, nàng đơ người ra nhìn em, không nói được lời nào.

"Những trò của chị rất có hiệu quả, những ngày qua em đau đớn đến mức em nghĩ mình đang sống với một cái xác không có hồn, chị giết chết tâm hồn em từng ngày. Em thừa nhận mình yếu đuối và đã bị chị làm cho tổn thương nhiều. Chị thắng cuộc, em đến để xin đầu hàng, đừng bắt em chứng kiến những cảnh đáng sợ ấy thêm nữa, em xin thua."

"..."

"Ngoài ra.." Nó siết chặt lấy bàn tay mình, cố gắng giữ giọng trong rõ nhất để nói, sợ sự nghẹn ngào lại biến nó thành kẻ ngốc trước mặt người khác như lần trước." E...em cũng đã xin lỗi chị, về tất cả. Chị nghĩ em nên xin lỗi chị cái gì, em xin lỗi chị cái đó. Ai đúng ai sai không còn quan trọng! Chị muốn em xin lỗi thì em đáp ứng theo. Đây là.... lần cuối!"

Nàng vừa chấp nhận những lời của nó, tức là chấp nhận giữa cả hai không còn mắc nợ nhau gì nữa ngoài trách nhiệm, không thể tin được là bị một con chuột nhắt lừa, Hứa Suất Trí không còn đủ sức để tức giận, nàng cảm giác giống như đang ở địa ngục, khó thở, khó chịu, mọi cảm xúc cứ thay nhau trộn lẫn, nàng mất tự chủ lúc nào lại không hay, chỉ có thể đứng nghe chứ không trả lời được...

"Chị không thể hiểu được em, chị cần nhiều điều tốt hơn em, chúng ta không có điểm chung nào cả... nên em nghĩ chúng ta không hợp nhau để tiếp tục mối quan hệ yêu đương! Nó khá là sai trái!"

Từ Huệ Lân gật gù, nó lướt qua người Hứa Suất Trí rồi cười thân thiện với Tôn Thừa Hoan, bắt lấy tay của Tôn Thừa Hoan, đôi mắt chân thành hơn bao giờ hết, nước mắt lại bắt đầu xuất hiện và phủ lên mắt cô gái một sự đáng thương, bộ dạng Từ Huệ Lân làm Tôn Thừa Hoan thấy mình tội lỗi vô cùng.

"Em rất tin ở chị, chị rất đặc biệt với Hứa Suất Trí, chị ấy không thường nói về chị cho em nghe, bởi vì khi nói về chị mắt của Suất Trí cảm xúc một cách lạ thường...em biết chị ấy dành cho chị một loại tình cảm nào đó đặc biệt, hai người thật sự rất hợp nhau. Em đang trông chờ ở chị, hãy chăm sóc cho Suất Trí thật tốt, em không phải dặn dò chị phải chăm sóc Suất Trí thế nào... bởi vì em nghĩ, chị hiểu rõ chị ấy còn hơn cả em."

"Huệ Lân, đó không phải đâu. Em bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó mà! Nếu em thấy không thích chuyện chị giúp Hứa Suất Trí, chị sẽ dừng lại. Không phải bỏ rơi Hứa Suất Trí, cô ấy sẽ rất..."

"Buông tay là sự tự do cho đôi bên!"

"..." Tôn Thừa Hoan giật mình, mắt mở to...

"Hứa Suất Trí không nên gò bó vì hẹn hò với một đứa như em." Nó cười tươi." Chị thì xứng đáng hơn rất nhiều, chị giàu có, tài giỏi, xinh đẹp...em tin chị là lựa chọn tốt nhất cho cô ấy."

Tôn Thừa Hoan đập tay lên trán, cô cuối gầm mặt, không biết phải nói gì nữa...

Hứa Suất Trí không đợi Từ Huệ Lân nói mấy thứ nhảm nhí thêm, nàng xoay mặt lại, đôi mắt đỏ hoe, nắm lấy bả vai nó rồi xoay mạnh nó về phải mình tát cho một cái.

"Điên rồi!!!"

"E...em đã nghĩ rất kĩ về chuyện này chị à, đừng níu kéo nữa, chị không hiểu cho em, giữa chúng t không hề hợp nhau!"

"Nhưng còn tôi, em có hiểu cho cảm giác của tôi không?"

Nó cười nhạt... nó biết nàng cũng có dành tình cảm cho nó chứ, cũng đau lòng ở tình huống này chứ, nhưng được gì khi chỉ có mình nó hiểu nàng." Vô nghĩa."

"Tôi cũng có nổi khổ tâm! Em không hiểu được, cái thứ thấp hèn như em làm sao hiểu được cuộc sống của tôi chứ?! Em...e..."

"Phải! Em khác với chị như vậy nên chúng ta chấm dứt đi! Cả hai sẽ không thể hiểu cho nhau đâu!!!"

"Tôi là Hứa Suất Trí!!! Đâu phải chơi xong là đá đi như vậy, em nghĩ tôi rẻ tiền đến vậy à?" Hứa Suất Trí lấy cái điện thoại ra, nàng quẹt sống mũi, giọng nghẹn ngào." Nếu còn xem thường, tôi sẽ chứng minh cho cô thấy, tôi là ai!"

Màn hình điện thoại của nàng được xoay về phía Từ Huệ Lân, trong đó số điện thoại có lưu tên người cha quyền lực của Hứa Suất Trí hiện lên, ngón tay nàng đặt hờ phía trên màn hình để sẵn sàng ấn vào gọi bất cứ lúc nào...

Từ Huệ Lân ngó mắt nhìn Hứa Suất Trí, nhướn mày." Chị muốn làm gì?"

Nàng cười khoái chí với đôi mắt đục ngầu, nụ cười ấy trở nên thê thảm rất nhiều..." Nếu còn xem thường tôi, tôi sẽ gọi cho cha, nói hết sự thật! Chính là cô đã lấy mất đời của tôi, sau đó đá tôi, không chịu nhận trách nhiệm!"

"Gọi đi."

"Cái... cái gì?"

"Em sẽ nhận trách nhiệm trước mặt ông ấy! Chấm dứt thứ chết tiệt còn day dưa giữa chúng ta."

Hứa Suất Trí nhận được sự thách thức, đầu ngón tay run run, đôi mắt cũng run động theo dán chặt vào đôi mắt thản nhiên của Từ Huệ Lân. Quả thực, trách nhiệm là một thứ day dưa giữa nàng và Từ Huệ Lân, mang cả hai dính lấy nhau, nhưng ngoài ra còn có tình cảm, Từ Huệ Lân nói là ' duy nhất ' vậy ý là đối với nàng đã là cạn tình nghĩa sao. Nói dối.

"Tôi sẽ gọi!"

"Gọi đi..."

Tôn Thừa Hoan lắc đầu liên tục, cũng giống những người đang ở xung quanh, phản đối." Hứa lão gia không phải là người để đem ra đùa giỡn được, Suất Trí, đừng dại dột!!"

"Cha của chị đó Suất Trí, Từ Huệ Lân sẽ gặp nguy hiểm đó!"

Phác Tú Anh cũng lo lắng tột độ nhưng không dám mở miệng làm cho không gian ồn ào thêm, cô nhắm mắt lại, nhận ra những lời kêu réo đang trở thành sự thúc giục cho con người ấy, cô nhận ra sự bất lợi, sự bất lành.

Tút.

Tiếng tút đầu tiên vang lên làm cả không gian yên lặng, Hứa Suất Trí đưa chiếc điện thoại đến gần tai, cười ngây dại..." Đã gọi rồi, cô đừng thách thức tôi con chuột nhắt, tôi là Hứa Suất Trí."

"Chị điên rồi!!!" An Hỷ Nghiên quát lên.

Phác Tú Anh thở ra một hơi sắp đến rồi... một người đàn ông đáng sợ.

Phác Chính Hoa, An Hiếu Trân trở nên im lặng bất thường. Cũng giống Tôn Thừa Hoan, đập tay lên trán, bất ngờ thành người câm.

Những tiếng tút cứ vang lên liên tục, Hứa Suất Trí mở loa ngoài thật lớn để ai đó nghe thấy, hy vọng ai đó sẽ run sợ rồi giật lấy cái điện thoại đi, nàng đang cầm một cách lỏng lẻo, cứ chạm tay đến là lấy được ngay mà...tim nàng đập mạnh, cũng muốn cầu nguyện cha không bắt máy.

Từ Huệ Lân thản nhiên hết mực, nó đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống này rồi. Cứ bình tĩnh thôi, chuyện gì đến sẽ đến...

"Ta nghe đây!"

Người đàn ông đó đã bắt máy.

Hứa Suất Trí cười phì, nhướn mày nhìn Từ Huệ Lân, song giọng cũng run rẩy trả lời điện thoại.

"Ch...cha..con là Hứa Suất Trí, con gái của cha đây! C...on có chuyện muốn nói."

"Chuyện gì vậy?"

Chỉ là giọng qua điện thoại đã làm người ta sởn gai óc, mọi người như chết trong sợ hãi và im lặng.

Từ Huệ Lân nghe thấy trái tim bắt đầu đọng mạnh, nó không muốn bị cảm xúc chi phối, nhìn Hứa Suất Trí đâm đâm chờ đợi xem chị ta kể chuyện như thế nào...

Hứa Suất Trí im lặng một hồi lâu nhìn sâu vào đôi mắt Từ Huệ Lân, môi trở nên khô khốc, cổ họng khó chịu, muốn nói mà lại không muốn nói, nội chiến tâm trí trở nên dữ dội, đây là cảm giác mà nàng sắp mang người mình yêu vào chỗ chết đây sao?

"...c..con có chuyện... muốn nói..."

"Ta đang nghe, khẩn trương lên. Có chuyện gì??!"

Mới đó người đàn ông đã mất kiên nhẫn, sợ không nói sẽ làm ông bực mình hơn, Hứa Suất Trí không hiểu sao bản thân lại yếu đuối hơn nữa, không dám mở miệng... nàng thua rồi.

"Cháu là Từ Huệ Lân, là một nữ sinh mới chuyển đến Trường, giữa cháu và Hứa Suất Trí đã n.."

Tút.

Hứa Suất Trí trợn mắt nhìn Từ Huệ Lân, nếu nàng không tắt máy kịp, cái kẻ điên đó đã nói chuyện gì cho cha nàng nghe chứ." CÔ ĐIÊN RỒI!!!"

"Chị muốn kể mà, kể khôn được thì để cho em làm thay. Em có thể nhận trách nhiệm ngay lúc này!" Từ Huệ Lân cười nhạt, nó nghĩ là mình vừa đùa với thần chết... nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ.

Hứa Suất Trí run sợ, con bé vừa khai tên em ra, cha nàng nhất định đã nghe thấy...em tiêu rồi, ông sẽ để mắt đến em. Hướng tốt nhất bây giờ là... là hướng mà nàng không muốn nhất.

"Chấm dứt thì chấm dứt! Chuyện của tôi với cô...n... nếu cô dám... nói ra ngoài tôi sẽ không tha cho cô! H.. hãy cẩn thận cái mạng quèn của cô!!!" Hứa Suất Trí ném nát cái điện thoại xuống đất rồi lập tức bụm miệng bước đi nhanh, cảm xúc của nàng đến đó là đã hết kiềm chế được. Tôn Thừa Hoan nhanh nhẹn cầm cặp cho Hứa Suất Trí rồi cùng An Hiếu Trân, Phác Chính Hoa chạy vội vã theo nàng ấy...

Từ Huệ Lân nhìn bốn phương là bốn mảnh vỡ của chiếc điện thoại, sự đổ vỡ đó đại diện cho cái gì vậy, cho tim nàng hay cho tim nó... nó cảm thấy thật đáng buồn.

Phác Tú Anh, An Hỷ Nghiên một phen đau tim cho trận vừa rồi, thấy người họ Từ đang long lanh mắt sắp khóc, không dám tiến lại gần nữa, đứng im chờ cho đến khi con bé ổn trở lại sẽ cùng nhau trở về...

"Đến đây... là chấm hết...cho một cuộc tình sai trái rồi.. phải không hai người?"

"Có thể."

"Về thôi."

"Cậu không khóc à?"

"Mình cạn nước mắt rồi..."

./////.

Hẹn các cậu ở chương tiếp theo vào chủ nhật nhá 😉


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro