Chap 11: Sợ em xảy ra chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối tan sở trở về nhà. Joohyun vừa vào phòng khách đã thấy một thân ảnh nằm lăn lóc trên sofa ngủ ngon lành, "hừ" lạnh một tiếng rồi đi lướt qua người kia vậy mà người nằm trên ghế vẫn không hề hay biết gì. Mãi đến lúc sau, khi cô tắm xong trở ra vẫn chưa thấy người kia có dấu hiệu tỉnh dậy bèn đi đến dùng chân đá mạnh vào thành ghế hòng gọi con sâu ngủ thức giấc, thiết nghĩ tâm tư của cô thì đang rối bời vì chị ta vậy mà chị ta chẳng một chút để tâm lại thoải mái, thẳng cẳng ngủ như chết...

"Yahh, Kang Seulgi..."

"ưm..." – Seulgi ngái ngủ đáp

"Dậy đi, có biết đã mấy giờ rồi k?"

"Hửm? Joohyunie...em về khi nào vậy?"

Giọng nhai nhái cất lên, tay dụi dụi mắt, tóc bù xù, mặt ngây ngốc...nhìn hình tượng lúc này của Seulgi khiến ai nhìn vào cũng muốn bật cười thành tiếng nhưng cô là đang giận người kia nên phải cố bấm bụng nhịn cười cho qua rồi trưng ra bộ mặt không mảy may quan tâm hỏi...

"Cơm tối đã xong chưa?"

"Ây chết...Unnie ngủ quên, vốn là ngồi đợi em về nhưng lại ngủ lúc nào không hay cho nên..."

Seulgi bỏ lửng câu nói giữa chừng, dương đôi mắt long lanh nhìn về phía Jiyeon ra vẻ tội nghiệp. Thấy điệu bộ như cún con đáng thương ấy là Joohyun thừa biết người này đang dùng chiêu trò hòng lấy lòng cô, nhưng nhất quyết kì này cô sẽ không mềm lòng nữa, sẽ làm tới nơi tới chốn cho chị ta biết cô k phải là người dễ dàng có thể xem nhẹ mọi việc đc...

"Cho nên unnie vẫn chưa làm cơm tối?" – Joohyun khoanh tay trước ngực, giọng không cao không thấp hỏi

Seulgi mặt tiu nghĩu cúi gằm xuống đất, đầu theo đó cũng gật gật mấy cái. Nhận đc cái gật đầu thừa nhận từ Seulgi, Joohyun không nói thêm lời nào chỉ thở dài một tiếng rồi lẵng lặng lấy áo khoác bỏ ra ngoài. Seulgi thấy vậy nghĩ rằng cô gái kia đang tức giận liền vội vã chạy theo, chân bước nhanh để đuổi kịp Joohyun, miệng không ngừng giải bày biện minh cho lỗi lầm của chính mình...

"Joohyunie, em giận unnie sao?"

"...."

"Joohyunie...unnie trước giờ không phải là người bỏ bê công việc, lần này là ngoài ý muốn."

"...."

"Joohyunie a~, unnie biết sai rồi. Em đừng im lặng như vậy vs unnie có được hay không?"

Joohyun không nói không rằng vẫn bước chân hướng về phía siêu thị bên kia đường, cô thực sự đang rất giận Seulgi. Không phải giận vì chị chưa làm cơm tối, không phải giận vì chị ngủ quên mà cô giận vì chị ngốc nghếch không hiểu đc lòng cô, ngay cả cô giận về việc gì chị ta cũng không hay biết lại cứ đi xin lỗi vào những chuyện không đâu vào đâu và nói những lời vô nghĩa khiến cô chán ghét chẳng muốn nghe.

<< Bin...bin>>

Tiếng còi xe reo lên inh ỏi, Joohyun vừa bước sang đường liền một lúc từ phía xa chiếc xe tải phóng nhanh hướng đến. Đang hằn hộc nổi giận vs Seulgi nên cô không để ý đến mọi thứ xung quanh, nhất thời thấy chiếc xe đang băng băng gia tốc tiến thẳng về phía mình nhưng lại quá bất ngờ còn chưa kịp định thần cho nên cô sững sờ đứng ngây tại chỗ, Seulgi ở phía sau thấy vậy lập tức không nghĩ ngợi, gấp gáp chạy nhào đến nắm lấy tay kéo Joohyun quay ngược vào lòng mình...

"Joohyun!!!"

Seulgi gào lên, tay siết chặt cô gái trong lòng cơ hồ sợ người kia sẽ bay biến mất. Vừa rồi không hiểu tại sao tim đập nhanh đến loạn nhịp, cô thật sự rất sợ, sợ rằng Joohyun sẽ xảy ra chuyện không hay...nghĩ đến nếu vừa nãy chính mình không kịp nắm tay em kéo ra thì mọi việc sẽ đi đến đâu cơ chứ.

"Em có sao không?" – Seulgi ôm chặt Jiyeon trong lòng ôn nhu hỏi

"Không...không sao."

Thu gọn trong vòng tay của Seulgi dường như khiến Joohyun k kiểm soát đc cảm xúc chính mình, tim cô khẽ rung động khônb phải vì cảm giác vừa thoát chết trong gang tấc mà vì cảm nhận đc bàn tay ấm áp của chị nắm lấy tay cô rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Cúi cùng thì điều cô mong muốn cũng đã thành sự thật, có thể đc chị ôm như thế này cho dù xảy ra chuyện gì cô cũng mặc kệ, chỉ cần sau đó có chị ở bên cạnh cô hết thảy cô đều có thể chấp nhận.

"...unnie xin lỗi."

Seulgi ngập ngừng, tiếp tục nói...

"Em không để ý tới unnie cũng đc nhưng đừng có không để ý tới chính mình đc hay không? Unnie thật sự rất lo cho em. Tại sao em lúc nào cũng k cẩn thận như vậy chứ?!"

"..."

"Vừa rồi unnie đã rất sợ, unnie sợ em xảy ra chuyện không hay..."

"K phải bây giờ em đang đứng ở đây sao?"

"Uhm. Nhưng mà unnie vẫn rất lo."

Joohyun bỗng chốc im lặng, cô chỉ đưa mắt nhìn lên khuôn mặt tái nhạt của chị, có thể vừa rồi cô đã làm chị hoảng sợ nên sắc mặt chị mới như vậy chăng... Chị bảo chị rất lo cho cô, sự lo lắng này k biết là chị sợ cô bị thương tổn nên mới như vậy hay chị lo lắng là vì sợ cô làm liên lụy đến chị...

Đang mãi mê thả hồn vào những suy tư riêng, bỗng đẩy nhẹ Joohyun ra khiến cô giật mình có chút hụt hẫng nhưng rồi chị lại mĩm cười nắm lấy tay cô bước sang đường. Một mặc hướng thẳng đến siêu thị vừa đi vừa nói...

"Joohyunie, chúng ta cùng đi nha! Như thế này unnie mới an tâm bảo toàn cho em"

Im lặng đưa mắt chậm rãi nhìn xuống từng ngón tay của chị đang xen kẽ vào khoảng trống của từng ngón tay cô khiến tim phút chốc nhộn nhịp, cảm giác thích thú vô cùng. Giờ phút này cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay chị truyền đến tay cô, lan tỏa và quyện vào sâu trong lòng khiến cô cảm thấy ấm áp rất nhiều. Người ta nói bản chất con người vốn rất tham lam, quả thật đúng là như vậy. Trước khi chưa đc nắm bàn tay này, chưa đc ở trong vòng tay này cô trong lòng chỉ ước ao có thể một lần đc đáp ứng như những gì mình mong muốn nhưng khi đã nắm đc, đã đc đáp ứng tất cả ý nguyện lại muốn đc nhiều hơn thế nữa, chí ít là hiện tại cô mong muốn thời gian có thể ngừng trôi để cô có thể lưu giữ phút giây tươi đẹp này hoặc là xin một lần nữa chị cùng cô nắm lấy tay nhau mãi như hiện tại, đừng bao giờ buông. Có phải hay k vị trí của người kia trong lòng cô đã vốn thay đổi, có phải hay k cô đã tự mình phải lòng người kia để rồi bây giờ một lòng một dạ hướng về người kia. Nếu đúng như tất cả những gì cô nghĩ thì phải làm sao đây, làm sao cô có thể đem lòng yêu thích một người con gái cũng như mình mà người đó đã có người yêu rồi cơ chứ...

[...]

"Joohyunie, đến rồi."

"...."

"Yaaa, Joohyunie. Em sao thế?" - Seulgi hươ hươ cánh tay trước mặt Joohyun, trong lòng tự hỏi k biết em ấy đang nghĩ gì lại thất thần như vậy...

"Không...không gì."

Joohyunn giật mình kéo suy nghĩ về hiện tại, cùng lúc đó cô cũng rút tay mình rời khỏi bàn tay của Seulgi. Lại nhớ đến cái màn ôm ấp tỉ tê của chị ta và Jimin vào ban chiều khiến cô bực dọc không thôi, nhất quyết vùng vẫy khỏi cái nắm tay của người kia là vì cô cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến bàn tay đang nắm tay mình đã từng để người khác nắm qua và còn ôm siết trong lòng. Cô không sao chịu đc, hình ảnh đó cứ bám lấy cô từng giây từng phút không rời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro