Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đến rồi"

Cùng nhau trầm mặc, rất nhanh xe đã đến đầu đường Kỳ Duyên nói, nhìn Kỳ Duyên còn đắm chìm ở trong thế giới của mình, Minh Triệu lên tiếng nhắc nhở. Kỳ Duyên lúc an tĩnh, thu lại rất nhiều đẹp đẽ trên người, mơ hồ còn lộ ra một loại hơi thở trầm tĩnh, Kỳ Duyên như thế, để cho người ta có cảm giác áy náy động tâm. Minh Triệu thầm giật mình, rõ ràng cô là một người phụ nữ, làm sao sẽ có cảm giác như thế đối với Kỳ Duyên đây? Nhất định là ngoại hình Kỳ Duyên quá mức quyến rũ! Minh Triệu kiếm cớ cho mình, nhưng mà tầm mắt còn là không nhịn được liếc hướng trên người Kỳ Duyên. Kỳ Duyên lúc này, cho cô cảm giác thật rất tốt, thoải mái. Không biết tại sao, thời điểm Minh Triệu đối mặt Kỳ Duyên luôn không cảm giác được Kỳ Duyên chính là tình nhân, Kỳ Duyên là người rất hấp dẫn, nhưng mà Minh Triệu nghĩ như thế nào cũng cảm thấy Kỳ Duyên không thể nào là tình nhân, đến bây giờ cô còn không biết mục đích của Kỳ Duyên.

"Nhanh như vậy đã đến nha..."

Không gian chỉ có hai người, cô cùng Minh Triệu, cảm giác vô cùng tốt, nhưng mà Minh Triệu nhắc nhở để cho Kỳ Duyên phải rút ra. Trong lòng có chút không thôi, nhanh như vậy đã đến. Nhưng lúc nhìn thấy Minh Triệu sững sờ nhìn mình, trong lòng Kỳ Duyên các loại vui thích, xem ra mình cái túi da này, vẫn có thể hấp dẫn Minh Triệu. Kỳ Duyên không nhịn được nhạo báng:

"Thế nào? Có phải phát hiện tôi rất đẹp hay không?"

Minh Triệu bị lời của Kỳ Duyên làm cho có chút lúng túng, quả thật cô có chút bị Kỳ Duyên làm cho mê mẩn. Cô đã gặp được rất nhiều người đẹp, mình cũng coi như là một trong số đó, nhưng mà thế nào lại cảm thấy Kỳ Duyên đặc biệt hấp dẫn người đây? Rõ ràng là tình địch của mình, tại sao vào lúc này cũng là không ghét được đây? Minh Triệu rất muốn hung hăng đánh mình một cái, thật không biết tại sao mình sẽ có loại tâm lý này.

"Quả thật cô rất đẹp"

Minh Triệu không keo kiệt khen ngợi, cho dù trong lòng của mình gợn sóng lớn bao nhiêu, mặt ngoài cô cũng vẫn luôn không nói nhiều.

"Cám ơn"

Kỳ Duyên nghiêm túc nói cám ơn. Số người khen cô xinh đẹp không đếm được, nhưng mà cô lại cảm thấy câu này của Minh Triệu, chân thành nhất. Kỳ Duyên đột nhiên cởi dây an toàn của mình ra, sau đó đứng dậy áp người hướng sang Minh Triệu, khi cái trán sắp đụng phải cái trán của Minh Triệu liền ngừng lại, cười nói.

"Minh Triệu tôi phát hiện... Tôi đã..."

Tôi đã yêu chị. Nhưng mà một câu phía sau kia, Kỳ Duyên không nói ra cũng đã lui thân thể của mình về, mở cửa xuống xe, đóng cửa, động tác làm liền một mạch. Kỳ Duyên không chờ Minh Triệu lái xe đi, liền tự mình ưu nhã rời đi. Cô thật đúng là sợ mình không khống chế được liền làm gì Minh Triệu, làm xe chấn cái gì cũng rất kích thích. Tuy nhiên, như vậy đoán chừng sẽ hù Minh Triệu sợ. Kỳ Duyên cũng không dám đường đột như vậy.

Ngày sau còn dài, cô cũng không phải loại người miễn cưỡng ép buộc, đến lúc đó, còn sợ Minh Triệu chạy ra khỏi lòng bàn tay cô? Nhìn Kỳ Duyên lấn người tới, Minh Triệu đột nhiên cảm thấy hô hấp của mình nhất thời dừng lại, hơi thở ấm áp của Kỳ Duyên phả trên mặt cô để cho trong lòng cô sinh ra cảm giác không khỏi xao động. Mùi thơm trên người Kỳ Duyên xông vào mũi để cho cô cảm giác mình vùi lấp sâu vào trong bụi hoa, cô không biết Kỳ Duyên dùng nước hoa gì, nhưng mà giờ phút này, lại cảm thấy đặc biệt dễ chịu. Chẳng qua là, chờ cô phản ứng kịp, Kỳ Duyên đã xuống xe rời đi.

"Tôi phát hiện... Tôi đã..."

Phát hiện cái gì? Đã cái gì? Lời của Kỳ Duyên để cho trong lòng Minh Triệu có chút không giải thích được. Kỳ Duyên rời đi, chỗ bên cạnh đột nhiên trống không, Minh Triệu không hiểu vì sao có chút mất mác. Hai người an tĩnh ở cùng một chỗ, cái gì cũng không nói, Minh Triệu không thể không thừa nhận cô rất thích cái loại cảm giác vi diệu đó. Mấy năm nay, có lẽ là bởi vì quan hệ gia đình và công việc, cũng là nguyên nhân cô rất ít cùng Hoàng Anh tĩnh ở cùng một chỗ như vậy. Thật ra thì, cô thật sự là không có bạn bè gì đặc biệt tốt. Nếu như Kỳ Duyên không khiêu khích, có lẽ, các cô sẽ trở thành bạn rất thân. Nói thật ra, cô thật sự không ghét Kỳ Duyên.

"Đúng rồi, mới vừa rồi quên hỏi cô, cô có biết cái kế hôm nay tên gì không?"

Minh Triệu mới vừa trở lại công ty, liền nhận được tin nhắn của Kỳ Duyên, nhìn điện thoại di động, khóe miệng Minh Triệu không khỏi nhẹ nhàng nâng lên. Trong lòng thầm nói, Kỳ Duyên này, thật đúng là ham chơi! Tâm tình không khỏi vui vẻ.

"Chiêu tấn công bất ngờ lúc người chưa phòng bị này của cô đúng là dùng đến vui vẻ"

Tâm tình Minh Triệu tốt liền trả lời. Cô cảm thấy Kỳ Duyên thích chơi loại sự kiện đột kích này, tấn công bất ngờ lúc người chưa phòng bị, quả thật làm cho người ta khó lòng phòng bị. Lúc này Minh Triệu quên mất tình cảnh thấy Kỳ Duyên cùng Hoàng Anh ở nhà hàng, trong lòng hiện lên chính là gương mặt an tĩnh của Kỳ Duyên khi ở trên xe. Trong lòng còn không hờn trách một câu ''Người phụ nữ này thật đúng là nhiều mặt''

"Haha, bị cô đoán trúng rồi. Cô nói xem, tiếp theo phải dùng kế gì đây? Binh pháp Tôn Tử hay ba mươi sáu kế, có thật là nhiều mưu kế nha, cũng làm cho tôi có chút hoa cả mắt, cô nói một chút, tiếp theo chúng ta chơi kế gì?"

Tin nhắn của Kỳ Duyên lại nhắn tới đây, Minh Triệu cũng không biết tại sao Kỳ Duyên rảnh rỗi như vậy, chẳng lẽ cô ấy không cần đi làm sao?

"Tương kế tựu kế"

Đã có chút hy vọng mình đối xử với cô ấy như là tình nhân, như vậy cô sẽ dùng tương kế tựu kế.

"Kế hay nha"

Kỳ Duyên trả lời.

"Tôi chống mắt mà đợi"

Kỳ Duyên nhắn xong một cái tin lại tới một cái nữa.

"Được"

Minh Triệu đơn giản trả lời. Kỳ Duyên... Kỳ Duyên là một người như thế nào đây? Kỳ Duyên thật sự sẽ là như thế nào đây? Mục đích của Kỳ Duyên đến gần mình là cái gì đây? Nguyễn Cao Kỳ Duyên, Nguyễn Cao Kỳ Duyên... Minh Triệu không biết tại sao bây giờ đầy đầu đều là cái tên Nguyễn Cao Kỳ Duyên này, còn có chủ nhân cái tên này. Minh Triệu lắc lắc đầu của mình, tại sao lúc làm việc còn nhớ tới người kia đây? Mình thật là càng ngày càng không giải thích được, trong lòng Minh Triệu thầm nói. Hít sâu một hơi, dùng tất cả tinh lực vùi đầu vào trong công việc, cô không phải là một người để cho tâm tình cá nhân ảnh hưởng công tác, thời điểm công tác nên thật tốt làm việc.

Đến lúc tan việc, Minh Triệu cũng đúng giờ ra về, sau đó đi siêu thị mua thức ăn, về nhà nấu cơm, đây là việc mỗi ngày cô vẫn làm, chẳng qua là, lúc mua thức ăn, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng Hoàng Anh cùng Kỳ Duyên ở cùng một chỗ. Tay chọn món ăn dừng một chút, cô tận tâm tận lực duy trì gia đình như thế, chẳng lẽ thật sự sẽ bị phá hư sao? Hồi tưởng lại ánh mắt Hoàng Anh nhìn Kỳ Duyên, ánh mắt Minh Triệu không khỏi trầm xuống. Trong lòng đã sôi trào mãnh liệt, nhưng mà mặt ngoài Minh Triệu vẫn không chút gợn sóng.

Khi cô về đến nhà, Hoàng Anh vẫn chưa về, Minh Triệu đột nhiên cảm thấy không khí cái nhà này có chút thay đổi, mơ hồ để cho cô cảm thấy có chút xa lạ, rõ ràng là nơi mình sinh sống nhiều năm, thế nào đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ đây? Minh Triệu cười thầm, chuyện cô không muốn thừa nhận, đã dần dần lấp đầy lòng của cô. Tựa hồ, cô không muốn thừa nhận, cũng không được. Minh Triệu nấu cơm như bình thường, liền nghe đến trong phòng khách truyền tới thanh âm của Hoàng Anh.

"Vợ, anh đã về"

Minh Triệu nghe tiếng không khỏi sửng sốt, trước kia mỗi ngày chính là mong đợi cái thời điểm này, mình làm cơm, sau đó chờ chồng về nhà. Nhưng mà hôm nay, trong lòng lại có chút cảm giác khác thường, Minh Triệu hít sâu một cái, nhìn xem là bị Kỳ Duyên ảnh hưởng quá lớn. Quả nhiên là có chút tự loạn trận chiến, Minh Triệu không khỏi tự giễu ở trong lòng. Cơm lên bàn, hai người an tĩnh ăn, nếu như là bình thường, hẳn đều là nói một ít chuyện ở bên ngoài hoặc là tin tức mới trên ti vi, nhưng mà, lúc này hai người mang tâm sự riêng ăn cơm. Còn là Hoàng Anh không nhịn được trước, hắn biết tính tình Minh Triệu rất yên tĩnh, trên căn bản lúc an tĩnh sẽ không chủ động đánh vỡ yên lặng.

"Vợ, em không có lời gì muốn hỏi anh sao?"

Trong lòng Hoàng Anh có chút thấp thỏm.

"Anh có cái gì cần em hỏi sao? Hay là nói, anh có gì cần nói cho em biết?"

Minh Triệu mỉm cười trả lời. Cô biết Hoàng Anh đang rối rắm chuyện hôm nay giấu cô gặp Kỳ Duyên, nếu như muốn giữ vững mặt ngoài bình tĩnh, rất nhiều chuyện, biết là tốt rồi, không cần thiết xé rách nói ra, không phải sao? Nhưng mà, Hoàng Anh còn là phá vỡ tầng vải mỏng này, hắn thật sự là động tâm với Kỳ Duyên. Chẳng qua là, trong lòng Minh Triệu rõ ràng, Hoàng Anh cùng Kỳ Duyên, không thích hợp.

"Không có...không có gì"

Hoàng Anh đang cảm thấy ảo não vì mình có cảm giác đối với Kỳ Duyên, rõ ràng mình có một người vợ hoàn hảo như thế, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, không thể bắt bẻ, tại sao sẽ còn động tâm vì Kỳ Duyên đây? Hoàng Anh hận không thể gõ đầu của mình mấy cái, xem một chút bên trong có phải là bị nước vào hay không.

"Ừm, vậy thì ăn cơm đi, lúc ăn không nói, haha..."

Minh Triệu còn là duy trì nụ cười, chẳng qua là, lần này cô lại cảm giác nụ cười của mình để cho mình rất mệt mỏi. Là tâm mệt sao? Trong lòng Minh Triệu mơ hồ khổ sở . Cô biết Hoàng Anh muốn nói với cô cái gì, nhưng mà Hoàng Anh do do dự dự vẫn không nói ra, không dám đối mặt không dám đảm đương như thế, Minh Triệu cảm thấy có chút thất vọng, Hoàng Anh như thế, đã không còn là chồng của mình lúc ban đầu nữa. Minh Triệu đột nhiên buồn cười, thật là trêu người. Cô không nghĩ tới hôn nhân của mình cũng sẽ có một ngày như thế, chồng ngoại tình, đối mặt tình nhân? Có lẽ sẽ có tình nhân, nhưng mà hẳn không phải là Kỳ Duyên, cảm giác Kỳ Duyên mang cho cô, không phải là một tình nhân. Ăn xong cơm tối, Minh Triệu dọn dẹp xong, hướng về phía Hoàng Anh nói.

"Còn muốn ra ngoài đi một chút hay không?"

Sau khi Hoàng Anh trở về, chính là muốn nói lại thôi đối với cô, điều này làm cho Minh Triệu rất không thoải mái, nếu như phản bội chính là phản bội, bởi vì đối phương là người phụ nữ như Kỳ Duyên, cô sẽ không trách Hoàng Anh, nhiều nhất là cùng nhau thảo luận ly hôn. Nếu như Hoàng Anh cùng Kỳ Duyên không có gì, vậy cần gì muốn nói lại thôi, do do dự dự như thế đây? Trong tình yêu cũng như hôn nhân, không thể có hạt cát, có hạt cát, sẽ khiến cuộc sống đau khổ. Hoàng Anh muốn đi, lại có chút không muốn đi, muốn cùng Minh Triệu đi một chút, có lẽ liền có thể đánh đi hình ảnh Kỳ Duyên trong trái tim, nhưng mà cảm thấy hổ thẹn với Minh Triệu. Hắn không biết tại sao mình lại như ma nhập, trước kia cũng không phải chưa từng gặp qua Kỳ Duyên, khi đó thế nào cũng chưa có cảm giác mãnh liệt như bây giờ đây? Hoàng Anh biết mình điên rồi, loại điên này để cho hắn cảm thấy rất luống cuống. Hắn đối với Minh Triệu cũng không có cảm giác như thế, thời gian trong nháy mắt mà thôi, cảm giác đối với Kỳ Duyên liền khẩn trương.

"Được"

Hoàng Anh còn là đáp ứng, không biết kế tiếp phải đối mặt với cái gì, cái trò chơi này, tựa hồ hắn đã không hề nắm trong tay nữa, hắn đánh giá quá cao tình cảm của mình đối với Minh Triệu, không nghĩ tới mình sẽ còn động tâm đối với người phụ nữ khác ngoài Minh Triệu. Hoàng Anh cười khổ, hắn không thể không thừa nhận, hắn động tâm đối với người phụ nữ khác ngoài Minh Triệu. Cái thừa nhận này, vậy mà để cho trong lòng hắn còn dễ chịu hơn rất nhiều. Đàn ông, động tâm liền động tâm, cũng không có cái gì là lạ.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro