Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi không biết bao nhiêu con đường, nhưng lúc này lại cảm thấy không thoải mái giống trước kia, tâm tình lại nặng nề rất nhiều. Minh Triệu thầm nói biến hóa của tâm cảnh đều thay đổi cái nhìn đối với tất cả mọi thứ mãnh liệt như vậy. Nhìn thân ảnh của hai người trên đất bị kéo dài ra, đột nhiên cảm giác luôn xuất hiện cái khe. Lúc này trong lòng Minh Triệu đột nhiên nghĩ đến một từ ngữ: đáng sợ! Giữa cô cùng Hoàng Anh rõ ràng không có gì sửa đổi, nhưng mà lại khiến cho cô cảm giác được càng ngày càng đáng sợ.

Đi đường Hoàng Anh một mực trầm mặc, hắn biết trái tim mình đã ngoại tình rồi, không biết nên đối mặt Minh Triệu thế nào, hoặc là nói, hắn không biết nên cùng Minh Triệu chung sống thế nào. Trong đầu luôn là thỉnh thoảng nhảy ra thân ảnh của Kỳ Duyên. Hắn cũng không biết nên đi xử lý tâm tình này như thế nào. Loạn, nhưng mà Hoàng Anh là đàn ông, đàn ông động lòng đối với một người phụ nữ là điều tự nhiên dễ hiểu. Đàn ông thành công thường thường cân nhắc mình chiếm hữu trong xã hội bao nhiêu, trong đó bao gồm tính chiếm hữu đối với phụ nữ. Phụ nữ chỉ cần có một người đàn ông là đủ rồi, nhưng đàn ông thường thường muốn chiếm hữu nhiều phụ nữ, có dục vọng chinh phục chiếm hữu. Nghĩ như thế, trong lòng Hoàng Anh thăng bằng hơn nhiều.

"Còn chưa nghĩ ra muốn nói với em cái gì sao?"

Thấy Hoàng Anh không dứt khoát một chút nào, Minh Triệu thật lòng thất vọng, nhìn dáng vẻ Hoàng Anh, rõ ràng đã sinh ra tình cảm đối với Kỳ Duyền, cũng không dám thừa nhận, một người đàn ông không có đảm đương, cô cũng hoài nghi trước kia có phải là mình chọn lầm người. Tuy nhiên, cũng không thể một phiếu phủ quyết hoàn toàn, không phải sao? Minh Triệu cho Hoàng Anh cơ hội giải thích.

"Phải nói cái gì đây?"

Hoàng Anh sinh ra tình cảm đối với Kỳ Duyên, nhưng mà hắn cũng không chịu buông Minh Triệu ra, Minh Triệu là vợ hắn, đàn ông bây giờ, người nào ở bên ngoài không có người khác? Chẳng qua là từ lúc yêu nhau đến bây giờ, Hoàng Anh mới có cái xung động này mà thôi. Vợ vẫn sẽ luôn là vợ của mình, trong nhà vợ là duy nhất, cho nên trong lòng Hoàng Anh suy nghĩ, quyết không thể nhận, nếu đã phim giả thành thật, như vậy hắn liền chân chính theo đuổi Kỳ Duyên. Mặc dù Kỳ Duyên là khó khăn theo đuổi, nhưng mà hắn nhìn ra được Kỳ Duyên cũng không ghét hắn như vậy, đây chính là ưu thế của hắn.

"Không có gì"

Minh Triệu thất vọng, vô cùng thất vọng, cô cho là Hoàng Anh sẽ thẳng thắn với mình, nhưng mà lại che dấu. Trong lòng Minh Triệu cười khổ, đây chính là người đàn ông mình chọn, muốn lệ thuộc cả đời, đáng tiếc, cuối cùng không thoát khỏi cửa ải ngoại tình này. Cô cho là Hoàng Anh là người đàn ông tốt duy nhất trên thế giới, không nghĩ tới...

"Đúng rồi, em cùng Nguyễn Cao Kỳ Duyên rất có duyên, em muốn mời cô ấy tới nhà ăn bữa cơm, anh cảm thấy như thế nào?"

Đột nhiên cảm thấy, ở cùng Kỳ Duyên, nếu so với cùng Hoàng Anh lại thoải mái hơn một ít. Có lẽ là bởi vì thân phận của Kỳ Duyên rõ ràng thù địch với cô, hơn nữa, mặc dù Kỳ Duyên thường xuất kỳ bất ý, nhưng mà lại không để cho cô sinh ra thất vọng, ngược lại cảm thấy cuộc sống không khô khan như vậy. Mà bây giờ Hoàng Anh, trong lòng đã cất giấu chuyện, không có thản nhiên như vậy, tâm, liền xa. Hoàng Anh vừa nghe, có chút sửng sốt, tại sao Minh Triệu đột nhiên muốn mời đến nhà ăn cơm? Mục đích là sao? Chẳng lẽ muốn động thủ đối với Kỳ Duyên? Vợ cả mời tình nhân ăn cơm, lại còn ở trong nhà? Hoàng Anh không đoán ra tình huống của Minh Triệu, đột nhiên cảm thấy người vợ chung chăn gối trở nên xa lạ, hắn lại có chút không hiểu Minh Triệu.

"Tại sao đột nhiên nghĩ đến muốn mời cô ấy ăn cơm?"

Hắn nhớ thái độ Minh Triệu đối với Kỳ Duyên thật không tốt đi? Minh Triệu có thể sắp đặt Hồng Môn yến cho Kỳ Duyên hay không? Trong lòng Hoàng Anh sửng sốt, tựa hồ, hắn vẫn chưa từng hiểu Minh Triệu. Biết rất rõ ràng Kỳ Duyên là tình nhân, cũng không nháo không giận, chẳng qua là thái độ lạnh một ít. Hoàng Anh có lúc cũng cảm thấy Minh Triệu không quan tâm hắn, nếu không tình nhân cũng tìm tới cửa, cô lại bình tĩnh như vậy? Điều này làm cho trong lòng Hoàng Anh mơ hồ có chút tức giận, cũng có chút khổ sở, cho dù biết tính tình Minh Triệu lạnh nhạt, nhưng mà lạnh nhạt thành bộ dáng này, hắn là nên thương tâm khổ sở. Nếu thái độ Minh Triệu là như thế, vậy hắn ở bên ngoài có người cũng không có thể nói gì.

"Chính là cảm thấy có duyên cùng cô ấy. Anh cùng cô ấy quen biết như thế nào?"

Minh Triệu nói rất tùy ý, hoàn toàn giống như là đang nói về một người bạn hai người cùng biết.

"Bạn làm ăn"

Hoàng Anh cùng Kỳ Duyên không hề lui tới trên phương diện làm ăn, nhưng mà lại là cùng bạn trên phương diện làm ăn đi qua trung tâm spa của Kỳ Duyên, coi như là bạn trên phương diện làm ăn đi. Hoàng Anh sẽ không nói cho Minh Triệu là hắn đặc biệt đi tìm Kỳ Duyên muốn Kỳ Duyên giúp một tay. Hơn nữa, bản chất chuyện bây giờ cũng đã thay đổi, cũng không cần thiết nói những thứ kia.

"Trung tâm spa?"

Minh Triệu nhàn nhạt cười cười, Hoàng Anh có phải thường đi loại địa phương đó hay không? Kỳ Duyên đã phục vụ cho hắn? Kỳ Duyên khi đi làm quả thật thanh thuần động lòng người, là đàn ông cũng muốn thương tiếc một phen đi. Nghĩ đến Kỳ Duyên đã phục vụ cho mình, trong lòng Minh Triệu dâng lên một cảm giác khác thường. Có chút nhớ nhung thủ pháp của Kỳ Duyên, khiến cho cô rất thoải mái, nếu như không phải là Kỳ Duyên đột nhiên nhiễu loạn tâm tư của mình, đoán chừng cô thật sự sẽ ngủ.

"Cô ấy là đi theo sự nghiệp này"

Hoàng Anh cũng không giấu giếm, Kỳ Duyên vốn chính là làm việc này, chẳng qua là làm được bà chủ. Minh Triệu dĩ nhiên biết Kỳ Duyên là làm việc kia, chẳng qua là thấy khí chất Kỳ Duyên thế nào cũng không giống như là người làm kỹ thuật viên nha, khụ khụ, dĩ nhiên, hôm đó giúp cô phục vụ chính là như vậy. Ừm, Kỳ Duyên có rất nhiều mặt, không thể chỉ từ một mặt mà nói. Kỳ Duyên trừ làm kỹ thuật viên, chắc hẳn còn có cái khác đi? Minh Triệu cảm thấy Kỳ Duyên không giống như là một người sẽ làm một công việc ổn định, nhìn khí chất hôm nay, lại trở thành một người mới, cô thật sự có chút không đoán ra nghề nghiệp của Kỳ Duyên.

Đoán cái gì mà đoán? Trực tiếp đi hỏi không phải là được? Nếu muốn mời cô ấy ăn cơm, hơn nữa còn nhớ tới thủ pháp của cô ấy, chi bằng cứ đi tới công ty của cô ấy một lần gặp cô ấy, tự mình mời cô ấy, không phải là tốt hơn sao? Minh Triệu đột nhiên cảm giác được thế giới hỗn loạn được chiếu sáng, thầm quyết định cứ làm như vậy.

Hoàng Anh thấy Minh Triệu không nói chuyện, cho nên cũng trầm mặc, bọn họ cũng thường cùng nhau đi bộ mà không nói lời nào, nhưng lần này hắn lại cảm thấy có chút không thoải mái. Không muốn tiếp tục đi nữa, chẳng qua là, hắn cũng không dừng lại nửa đường, chỉ có thể tiếp tục theo Minh Triệu đi hết đường, sau đó về nhà.

Minh Triệu là loại người nghĩ gì liền đi làm ngay, ngày hôm sau, sau khi tan việc, cô không lập tức trở về nhà mà là đi tới trung tâm của Kỳ Duyên. Không biết tại sao, cô là có chút nhớ Kỳ Duyên, nhớ cảm giác Kỳ Duyên an tĩnh ở bên cạnh cô, yên tĩnh cùng yên ổn như vậy. Suy nghĩ tay của Kỳ Duyên theo quy luật nhấn ở trên người cô, nghĩ... Minh Triệu đột nhiên bị ý nghĩ của mình hù dọa, cảm giác trên mặt mình có chút nóng. A... Tại sao cảm giác nhịp tim có chút loạn, còn có mặt mũi đỏ đây? Minh Triệu cảm giác mình càng ngày càng không giải thích được.

Đi tới cửa trung tâm, Minh Triệu lại có chút do dự, rốt cuộc muốn vào hay không đây? Rõ ràng không có gì, cô nghĩ muốn đến mời Kỳ Duyên, tại sao lại đột nhiên do dự đây? Minh Triệu có chút không hiểu rõ mình. Nhìn bảng hiệu lớn ở cửa, rất khí phái. Minh Triệu hít sâu một hơi, coi như là tới để được phục vụ, không phải là tới gặp Kỳ Duyên là tốt rồi. Không biết hôm nay Kỳ Duyên có đi làm không? Nếu như không đi làm, không phải là cô tới uổng công một chuyến sao? Nhìn vào trong trung tâm, lễ tân vẫn luôn nhiệt tình tiếp đãi, Minh Triệu nói muốn massage như lần trước, lễ tân liền dẫn cô vào phòng. Không phải là căn phòng lần trước, nhưng mà bài trí bên trong là giống nhau. Lễ tân mở TV ra cho cô, nói cô chờ, lập tức sắp xếp kỹ thuật viên cho cô.

"Xin hỏi, kỹ thuật viên số 0000 có rảnh không? Tôi muốn cô ấy phục vụ"

Lúc lễ tân muốn đi ra ngoài, Minh Triệu đột nhiên hỏi. Nếu như không nhớ lầm, cô nhớ số hiệu của Kỳ Duyên chính là 0000.

"Số 0000?"

Lễ tân lập tức ngây ngốc, cố gắng suy nghĩ ai là số 0000, nhưng mà trong trung tâm dường như không có cái số này đi?

"Tiểu thư, thật sự xin lỗi, chỗ chúng tôi không có số 0000, có phải quý khách nhớ lộn hay không? Quý khách suy nghĩ lại một chút có muốn kỹ thuật viên nào hay không, nếu không tôi có thể an bài một người giúp quý khách, mỗi một kỹ thuật viên chỗ chúng tôi đều là có kỹ thuật tốt nhất, bảo đảm quý khách hài lòng"

Lễ tân lễ phép nói.

"Không có? Lần trước tôi tới chính là cô ấy phục vụ cho tôi, tôi nhớ cô ấy đúng là số 0000, cô ấy là Nguyễn Cao Kỳ Duyên"

Minh Triệu nghe xong cũng có chút buồn bực, tại sao lần trước lừa gạt cô? Số hiệu của cô ấy không phải là số 0000? Được rồi, giấu giếm số hiệu, không giấu được tên, không phải sao?

"Nguyễn Cao Kỳ Duyên? Quý khách xác định là Nguyễn Cao Kỳ Duyên?"

Lễ tân rất muốn đỡ trán, cô bị hù dọa, trong trung tâm này là có một Nguyễn Cao Kỳ Duyên, nhưng mà đó là tổng giám đốc công ty nha, ở trong phòng làm việc trên tầng cao nhất đây. Dám để cho tổng giám đốc của bọn họ phục vụ cô? Lễ tân không khỏi nhìn Minh Triệu mấy lần, vị này là ai? Chỉ đích danh tổng giám đốc? Lễ tân thật không dám tin tưởng tai mình.

"Ừm, là Nguyễn Cao Kỳ Duyên, tôi muốn Nguyễn Cao Kỳ Duyên phục vụ tôi, nếu như bây giờ cô ấy không rảnh, tôi có thể chờ"

Minh Triệu cũng lễ phép trả lời. Xem ra người ở nơi này là biết Kỳ Duyên, cũng nói rõ số hiệu mà Kỳ Duyên nói là giả. Minh Triệu ở trong lòng khinh bỉ Kỳ Duyên, lại lấy số hiệu giả tới trêu cô.

"Xin hỏi quý khách họ gì?"

Lễ tân không biết người trước mặt là nhân vật lớn nào, nhìn khí chất quả thật không như người bình thường, dám gọi tổng giám đốc của mình phục vụ, dĩ nhiên không phải là người bình thường, dĩ nhiên lễ tân là không dám chậm trễ.

"Phạm, Phạm Đình Minh Triệu"

Minh Triệu mỉm cười nói.

"Được, xin quý khách chờ, tôi đi hỏi một chút cho quý khách"

Phạm Đình Minh Triệu? Chưa nghe nói qua, biết tổng giám đốc của bọn họ? Được rồi, cô đi hỏi tổng giám đốc của mình, chẳng phải sẽ biết? Nhìn dáng vẻ Minh Triệu cũng không giống như là nói đùa, hơn nữa còn là người đẹp nói như vậy, lễ tân suy nghĩ hay là đi thông báo tổng giám đốc thì tốt hơn một chút, chớ có đắc tội nhân vật lớn cái gì, nếu không cô chịu không nổi. Lúc này Kỳ Duyên đang ở trong phòng làm việc xử lý báo cáo của các trung tâm nộp lên, đột nhiên có điện thoại nội tuyến gọi tới, Kỳ Duyên hơi cau mày, nhận điện thoại, hỏi.

"Chuyện gì?"

"Tổng giám đốc, có một khách hàng chỉ đích danh ngài phục vụ cho cô ấy"

Bên đầu kia điện thoại truyền tới giọng nói sợ hãi.

"Được nha, cô đi tìm một kỹ thuật viên làm công việc bây giờ của tôi, tôi đi phục vụ khách hàng ngay. Là ai?"

Kỳ Duyên nhịn tức giận trong lòng, thầm mắng lễ tân này ngu ngốc, cô đường đường là tổng giám đốc, có thể dễ dàng đi phục vụ khách hàng sao? Thật không biết lễ tân kia có phải não tàn hay không.

"Cô ấy nói, cô ấy là Phạm Đình Minh Triệu"

Lễ tân kia trong lòng run lên một cái, cho dù không đối mặt tổng giám đốc, nhưng mà cũng cảm giác được áp lực lớn nha.

"Phạm Đình Minh triệu? Được, cô để cho cô ấy chờ, tôi lập tức đi xuống"

Vừa nghe đến là Minh Triệu, Kỳ Duyên sửng sốt một cái, sau đó khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro