Chap 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Minh Triệu tỉnh lại lần nữa, nhìn thấy không phải là Kỳ Duyên, mà lại là một người phụ nữ có mấy phần tương tự Kỳ Duyên. Vì sao nói như thế? Đó là bởi vì người phụ nữ này là người ngoại trừ Kỳ Duyên khiến Minh Triệu cảm thấy đẹp mắt nhất. Hơn nữa, quả thật gương mặt có mấy phần tương tự Kỳ Duyên. Dung mạo xinh đẹp không kém Kỳ Duyên nửa phần, Kỳ Duyên dáng dấp yêu nghiệt, mà người phụ nữ này, cho người ta cảm giác chính là một chữ mị hoặc. Người phụ nữ kia đang cầm một quyển sách nhìn chăm chú, hoàn toàn không chú ý tới cô đã tỉnh.

Minh Triệu không nhớ rõ cô biết nhân vật số nào như vậy, có liên quan cùng Kỳ Duyên? Kỳ Duyên đâu? Không phải Kỳ Duyên nói coi chừng cô sao? Kỳ Duyên đi nơi nào? Minh Triệu không khỏi cau mày, tỉnh lại thấy mép giường của mình có một người xa lạ ngồi, nếu như người kia bất chính đối với mình, cô tin tưởng lúc này cô đã đến chỗ Diêm vương trình diện. Tuy nhiên, nhìn người phụ nữ xinh đẹp này, cũng không giống như người xấu, có thể là vì có chút tương tự cùng Kỳ Duyên đi, Minh Triệu nhìn lại có mấy phần cảm giác thân thiết. Có thể thật sự có quan hệ gì cùng Kỳ Duyên. Người phụ nữ này mặc dù mị hoặc một chút, nhưng mà cho người ta cảm giác cũng là tương đối đơn thuần vô hại. Không giống Kỳ Duyên, để cho người ta vừa nhìn cũng biết là yêu nghiệt.

Minh Triệu không biết vì sao luôn so sánh người phụ nữ trước mặt này cùng Kỳ Duyên, đều do Kỳ Duyên, nói canh giữ ở bên người cô nhưng mà bây giờ ngay cả cái bóng đều không có. Minh Triệu không khỏi tức giận trong lòng, bất quá ở trước mặt người khác, cô cũng không biểu hiện ra, mà là kéo một mỉm cười nhàn nhạt, hướng về phía phụ nữ kia hỏi:

"Xin hỏi cô là? Nguyễn Cao Kỳ Duyên đâu?"

"Huh? Chị dâu, chị đã tỉnh?"

Ngọc Hân vốn là đang nhìn sách, đột nhiên nghe được thanh âm của Minh Triệu, không khỏi sợ hết hồn, nhưng mà thấy Minh Triệu tỉnh, không khỏi rất hưng phấn. Cô là tạm thời bị chị cô kéo qua trực, nhưng bây giờ cô cũng tò mò là ai có thể để cho chị cô khẩn trương thành bộ dáng kia. Tới đây vừa nhìn, mặc dù đầu Minh Triệu bị băng bó, nhưng mà gương mặt tương đối thanh đạm không bị che kín. Khó trách có thể để cho chị cô khẩn trương thành như vậy. Ngọc Hân thầm nói trong lòng, ánh mắt chị cô quả nhiên rất tốt, người như vậy cũng không phải là tùy ý có thể gặp được.

"Chào chị dâu, em tên là Nguyễn Ngọc Hân, là em gái của Nguyễn Cao Kỳ Duyên, cái đó, chị em tạm thời có chuyện, một hồi sẽ trở lại. Chị dâu, chị khát không? Có muốn uống nước hay không? Hoặc là đói bụng, muốn em gọt táo cho chị sao?"

Thật ra thì trong lòng Ngọc Hân đổ mồ hôi, cô cũng chưa có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân, cũng không biết nên chăm sóc bệnh nhân thế nào, chỉ có thể tự mình mở miệng hỏi bệnh nhân nghĩ muốn cái gì.

Chị dâu? Khi nào cô có cái này xưng hô này? Trong lòng Minh Triệu cũng đổ mồ hôi, Ngọc Hân này thật đúng là tự nhiên, gọi cô chị dâu rất thuận miệng. Kỳ Duyên cho phép, hay là chủ ý của Kỳ Duyên? Cái này... Ngọc Hân biết Kỳ Duyên thích phụ nữ, một chút phản ứng cũng không có? Còn sốt sắng cùng cô như vậy? Minh Triệu bắt đầu hoài nghi người nhà Kỳ Duyên đều là loại người gì. Dáng dấp hai chị em Kỳ Duyên cũng không phải là người bình thường có thể so được nha, thả ra ngoài như vậy cũng là một gieo họa, cô cũng không dám suy nghĩ cha mẹ của Kỳ Duyên là nên tuấn mỹ tới mức độ nào. Minh Triệu biết Kỳ Duyên cũng chỉ có một em gái, nhưng mà hôm nay đúng là lần đầu tiên gặp.

"Ack, không cần, cám ơn. Cái đó... Ngọc Hân, chị tên là Phạm Đình Minh Triệu. Em có thể... đừng gọi chị là 'chị dâu' hay không nha"

Cô cùng Kỳ Duyên đều là phụ nữ, cách gọi chị dâu này, để cho cô cảm thấy có chút không được tự nhiên, để cho Ngọc Hân đừng gọi là tốt.

"Ack... là chị em để cho em gọi như vậy. Chị ấy nói với em, bây giờ chị dâu của em ở bệnh viện cần phải có người chăm sóc, công ty xuất hiện một ít chuyện, cho em hai cái lựa chọn, một là em đi công ty, hai là, đi bệnh viện. Chị ấy nói 'chị dâu của em', cũng chính là chị dâu em, cho nên, em chỉ có thể gọi chị là chị dâu"

Ngọc Hân cố làm nhớ lại nói. Bây giờ tất cả chuyện kinh doanh của Nguyễn gia cũng giao tới trên tay Ngọc Hân, cha mẹ các cô đã sớm tiêu dao sung sướng đi. Kỳ Duyên một mực không ép cô đi làm cái gì, chính là mặc cho cô chơi. Nguyễn gia có Kỳ Duyên, còn chưa tới phiên Ngọc Hân cô đi đánh liều, Kỳ Duyên xử lý đều thành thạo, cô cũng giống như cha mẹ các cô một dạng, vui vẻ tiêu dao.

Hôm nay cô đột nhiên nhận được điện thoại của Kỳ Duyên, nói những lời mới vừa rồi cô cùng Minh Triệu nói, mặc dù cô không biết chăm sóc bệnh nhân thế nào, nhưng mà cô còn là không chút do dự liền lựa chọn đến bệnh viện. Thứ nhất, cô ngu cô mới đi công ty, cô đối với chuyện này lại chưa quen thuộc hơn nữa không có hứng thú, để cho cô đi xử lý không phải là muốn mạng của cô sao? Thứ hai, cô nghe Kỳ Duyên nói qua cô có một chị dâu, nhưng mà một mực không có cơ hội gặp mặt, vừa đúng lần này tới quen biết một chút thành viên mới nhà các cô. Ngọc Hân đối với tên của Minh Triệu là như sấm bên tai, dù sao Phạm Đình Minh Triệu là người đầu tiên có thể hạ bệ Kỳ Duyên. Ở Nguyễn gia, ai dám cùng Kỳ Duyên nói một chữ không? Những chú bác anh em họ mặc dù đều là đàn ông, nhưng mà ai không sợ Kỳ Duyên mấy phần? Kỳ Duyên chính là một phụ nữ để cho tất cả đàn ông cũng phải sợ. Ack, có lẽ là bởi vì như vậy, Minh Triệu thân là phụ nữ mới có thể bắt sống Kỳ Duyên. Trong lòng Ngọc Hân âm thầm may mắn, chị cô rốt cục bước vào nhà tù rồi.

Ack... Minh Triệu vừa nghe lời của Ngọc Hân, nhất thời không nói. Lại thật là Kỳ Duyên để cho Ngọc Hân gọi như vậy, thật không được tự nhiên...

"Chị dâu, em còn là gọt táo cho chị đi, em phải phục vụ chị ăn uống tốt, nếu không chị em trở về thấy em không chăm sóc chị thật tốt, sẽ bổ em ra"

Ngọc Hân cầm lên một trái táo liền gọt vỏ. Cô nhớ lời Kỳ Duyên từng nói với cô.

"Em chăm sóc người ta tốt cho chị, nếu mà chị dâu em có cái gì sơ xuất, thiếu một cọng tóc, em hãy chờ đi công ty ngồi vị trí của chị đi"

Ngọc Hân bây giờ vừa nghĩ tới cũng có chút kinh hãi run sợ, trời mới biết cô không hề thích đi quản lý công ty của gia tộc. Cô chỉ làm Nhị tiểu thư Nguyễn gia tiêu tiêu dao dao của cô, cô mới không cần đi làm đây. Coi như là đi làm, cũng sẽ không đi theo Kỳ Duyên ngồi một vị trí, cô tình nguyện chạy đi công ty nhà khác đi làm, cũng không muốn tới công ty nhà mình.

Thấy Ngọc Hân đã bắt đầu gọt, Minh Triệu cũng không tiện cự tuyệt, chẳng qua là quan sát Ngọc Hân, Ngọc Hân rất sợ Kỳ Duyên? Nhưng mà, tình cảm giữa Kỳ Duyên cùng Ngọc Hân nhất định rất tốt. Kỳ Duyên quan tâm cô, yêu thương cô, cô biết, Ngọc Hân phải là người Kỳ Duyên rất tín nhiệm, nếu không sẽ không để cho Ngọc Hân tới đây chăm sóc cô. Minh Triệu có chút ngạc nhiên, Kỳ Duyên là chung đụng cùng người nhà thế nào. Bởi vì cho tới nay, Kỳ Duyên đều là độc lai độc vãng, dĩ nhiên, trừ lúc cùng cô chung một chỗ.

Ngọc Hân rất nhanh liền gọt xong một trái táo, sau đó đưa cho Minh Triệu, cười nói:

"Chị dâu, ăn đi, ăn nhiều một chút, thân thể tốt nhanh một chút"

"Ngọc Hân quan hệ của chị với chị em, em không cảm thấy kỳ quái sao?"

Ngọc Hân từng tiếng gọi chị dâu, là phát ra từ nội tâm, Minh Triệu có thể cảm giác được. Chẳng qua là tình cảm của cô cùng Kỳ Duyên, là không được xã hội chứa chấp, rất nhiều người cũng sẽ không hiểu, nhưng mà hình như từ lúc cô mở mắt ra đến bây giờ, Ngọc Hân không ra vẻ bài xích một chút xíu nào.

"Kỳ quái cái gì? Kỳ quái chị làm thế nào để cho người chị yêu nghiệt của em thu tâm? Hay là kỳ quái vì sao chị em lo lắng cho chị như vậy? Haha, chị dâu, chị nói xem em nên kỳ quái chút gì?"

Ngọc Hân cười nói. Mặc dù cô một mực không biết người nào thích hợp Kỳ Duyên, bởi vì cho tới nay mặc dù dáng dấp Kỳ Duyên rất yêu nghiệt, nhưng mà tựa hồ cùng tất cả mọi người có một tầng khoảng cách, mang theo một loại khoảng cách tự nhiên. Cho nên cô một mực đang đợi, cô muốn biết rốt cuộc Kỳ Duyên sẽ thích hạng người gì. Kỳ Duyên thích phụ nữ, mặc dù có chút ngoài dự liệu của cô, nhưng mà tựa hồ lại là hợp tình hợp lý. Có lẽ phụ nữ, có thể thích hợp Kỳ Duyên hơn so với đàn ông. Ngọc Hân không cảm thấy Kỳ Duyên thích phụ nữ có cái gì lỗi, cho nên không kỳ quái một ít gì, dù sao, cô so Kỳ Duyên còn phải rõ ràng tính hướng của mình. Bản thân cô, cũng là một người phụ nữ thích phụ nữ, càng thêm sẽ không đi kỳ quái hay ngại cái gì. Chỉ là như vậy sợ là thật sự sẽ khiến cha mẹ các cô thương tâm, Nguyễn gia chính thống cũng chỉ có Kỳ Duyên cùng cô hai cái mầm mống, kết quả, đều không thích đàn ông, lại thích phụ nữ đi, Ngọc Hân rất không tốt nghĩ, nếu cha mẹ các cô biết hai cô cũng thích phụ nữ, có thể nổi điên hay không?

Ack... Minh Triệu lại một lần nữa cảm giác được không nói nên lời, cô không nghĩ tới Ngọc Hân sẽ nói như vậy. Có lẽ, cái nhìn của người bình thường không có nghĩa là cái nhìn của Ngọc Hân, cô tựa hồ suy nghĩ phương diện này quá nặng. Có lẽ Ngọc Hân là người nhà Kỳ Duyên, cho nên cô mới có hơi để ý Ngọc Hân thấy thế nào. Nếu như là người ngoài, có lẽ cô cũng sẽ không hỏi.

"Ngọc Hân tình cảm giữa em cùng Kỳ Duyên rất tốt?"

Minh Triệu tùy ý hỏi một chút. Thật ra thì cô suy nghĩ tìm hiểu một ít chuyện của Kỳ Duyên, chuyện của Kỳ Duyên cùng người trong nhà.

"Nói như thế nào đây? Hẳn coi là tốt. Chị ấy rất thương em, rất cưng chìu em, nhưng cũng thường phúc hắc chỉnh em. Uhm, chị dâu, em cho chị biết nha, chị em nha chính là một người xấu bụng, chị cùng chị ấy chung một chỗ cũng nên cẩn thận"

Ngọc Hân sống dưới sự uy hiếp của Kỳ Duyên lâu dài tựa hồ thấy được cứu tinh một loại hướng Minh Triệu tố cáo. Bây giờ là thời kỳ tốt để tố cáo, cơ hội không thể mất, mất rồi sẽ không trở lại. Khó có được một người có thể trị Kỳ Duyên, cô phải dựa một chút, sau này cũng dựa dẫm được.

Minh Triệu vừa nghe, khóe miệng không khỏi rút rút ra, Kỳ Duyên lại có em gái như vậy? Kỳ Duyên bình thường là chung đụng cùng Ngọc Hân thế nào? Nhìn dáng dấp Ngọc Hân đối với Kỳ Duyên là vừa kính vừa yêu vừa hận nha.

"Haha, phải không? Tại sao chị không phát hiện?"

Nói đến phúc hắc, Kỳ Duyên đúng là một người phúc hắc. Nhưng thỉnh thoảng cũng là đối với cô đùa bỡn chút phúc hắc vô hại mà thôi.

"Ai nha, chị dâu, đó là bởi vì chị là chị dâu em, chị ấy là không nỡ đối với chị như vậy. Chị không biết, nhà chúng ta, ngay cả cha mẹ em đều có chút sợ chị ấy, chớ nói chi là những thân thích đi làm ở TD, đó là chị em nói một không người nào dám nói hai. Nhưng mà đây, chị em rất thương em, công ty của gia tộc một mình chị ấy cũng gánh vác, ba mẹ em buông tay mặc kệ, trói buộc cho hai bọn em mà tiêu dao, nhưng chị em biết em không thích đi làm, cho nên chỉ một mình gánh vác, cuộc sống trước kia của chị ấy trừ công việc chính là công việc"

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Ngọc Hân cũng có chút xuống thấp. Sản nghiệp gia tộc là càng lúc càng lớn, nhưng mà Kỳ Duyên không hề nghĩ tới muốn cô giúp hay chia sẻ, chỉ là để cô muốn học cái gì học cái đó, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó. Ngọc Hân biết, Kỳ Duyên thương yêu cô, giống như ba mẹ thương yêu cô, không muốn cho cô cái gánh nặng gì. Đây là Kỳ Duyên, như vậy lại làm cho Ngọc Hân cảm thấy đau lòng.

"Ừm, hừ, Ngọc Hân hình như chị nghe thấy tế bào bên trong cơ thể em đang la hét tịch mịch, nói muốn để cho em ngày mai đi làm"

Không biết khi nào Kỳ Duyên xuất hiện ở cửa phòng bệnh, mang theo nụ cười vô hại nhìn Ngọc Hân.

Ngọc Hân vừa nghe đến thanh âm của Kỳ Duyên, cả người cùng tóc gáy dựng đứng tập thể, vội vàng đứng lên, chân chó nghênh đón, nói:

"Chị, chị trở lại? Haha, em không tịch mịch, em đang bên cạnh chị dâu đây, không tịch mịch..."

Vừa nói, Ngọc Hân âm thầm rút khăn giấy lau mồ hôi trong lòng bàn tay.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro