Chap 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày ở bệnh viện, rốt cuộc Minh Triệu biết lời của Kỳ Duyên là thật, cuộc sống trước kia của Kỳ Duyên thật sự là trừ công việc còn là công việc. Mấy ngày nay ở bệnh viện, ở cùng cô nhiều nhất là Ngọc Hân, mà không phải Kỳ Duyên. Mặc dù mỗi ngày, đến giờ tan việc Kỳ Duyên cũng sẽ đến bệnh viện cùng cô, nhưng mà mỗi khi cô tỉnh ngủ cũng sẽ thấy Kỳ Duyên đang hướng về phía máy vi tính gõ gõ làm việc, điều này làm cho Minh Triệu không khỏi đau lòng. Buổi tối Kỳ Duyên ở bệnh viện cùng cô, nhưng mà lại cũng mang công việc tới bệnh viện, thật là không muốn lãng phí một phần thời gian.

"Ngọc Hân trước kia chị em đều là liều mạng làm việc như vậy sao?"

Minh Triệu hỏi Ngọc Hân. Bây giờ trong phòng bệnh chỉ có hai người là cô cùng Ngọc Hân. Lúc Kỳ Duyên đang làm việc tựa hồ không dùng hết tinh lực, nhưng cô có thể cảm thụ được Kỳ Duyên mỏi mệt, bởi vì bây giờ Kỳ Duyên không chỉ có công việc, còn phải chăm sóc cô. Thật ra thì cô đã khỏe rồi, chưa tới hai ngày liền có thể ra viện, cô không muốn Kỳ Duyên khổ cực như vậy. Nhưng Kỳ Duyên thật sự là coi cô như bảo bối, rõ ràng đã khỏe rồi, cũng không cần Ngọc Hân chăm sóc, nhưng mà Kỳ Duyên vẫn để cho Ngọc Hân mỗi ngày đến bệnh viện cùng cô.

"Chị em luôn đặt tất cả tinh lực ở trên công việc, trước kia trừ công việc, em chưa từng thấy qua chị ấy đối với cái gì có cảm giác hứng thú. Nhưng kể từ khi có chị dâu, em mới cảm giác chị ấy là một người có linh hồn, mà không phải một người cuồng công việc. Chị dâu, có hứng thú nói một chút chuyện của chị cùng chị em hay không?"

Ngọc Hân cười nói. Kể từ khi Kỳ Duyên tiến vào công ty nhà mình, liền đặt toàn bộ tinh lực ở trên công việc, toàn bộ Nguyễn gia, vẫn luôn là Kỳ Duyên chống đỡ. Thật ra thì Ngọc Hân cô đối với tình cảm giữa Minh Triệu cùng Kỳ Duyên còn là thật sự cảm thấy hứng thú, nghĩ xem phụ nữ như Kỳ Duyên, làm sao có thể theo đuổi được Minh Triệu đây? Nhìn dáng vẻ Minh Triệu, phải là một người thẳng đến không thể thẳng được nữa, Kỳ Duyên lại có bản lãnh bẻ cong cô ấy, trong lòng Ngọc Hân không khỏi bội phục. Chị cô vẫn là một người chưa xác định rõ tính hướng, trong lúc bất chợt liền bẻ cong một người thẳng, aw aw... Ngọc Hân không có hứng thú đó là không thể nào.

Minh Triệu nghe xong, lọt vào một trận trầm tư, trước kia khi Kỳ Duyên cùng cô chung một chỗ, đều là mỗi người đi làm, cô không biết công việc của Kỳ Duyên là an bài thế nào. Nhưng mà bây giờ cô nằm viện, cả ngày nhàn rỗi, so sánh với Kỳ Duyên mới biết Kỳ Duyên là thật sự bề bộn nhiều việc. Nghe lời của Ngọc Hân, bây giờ tất cả sản nghiệp Nguyễn gia cũng rơi vào trên vai Kỳ Duyên, nghĩ đến đây, Minh Triệu thì càng thêm đau lòng.

"Chị dâu..."

Ngọc Hân thấy Minh Triệu không trả lời cô, mà là giống như đang suy nghĩ chuyện gì, không khỏi kêu Minh Triệu một tiếng.

"Huh?"

Minh Triệu phục hồi tinh thần lại, hồi tưởng lại câu hỏi mới vừa rồi của Ngọc Hân, không khỏi cười cười, chuyện giữa cô cùng Kỳ Duyên sao? Cô cùng Kỳ Duyên...

"Cô ấy đầu tiên là tình địch của chị, sau đó lại biến thành tình nhân, sau đó, là bộ dáng bây giờ đây"

Minh Triệu nhớ lại nói. Hồi tưởng lại từng chuyện giữa cô cùng Kỳ Duyên, Minh Triệu cảm thấy thật sự là giống phim truyền hình. Nhưng mà cô cũng tin tưởng, đây rõ ràng là định mệnh, có vài người nhất định phải tách ra, mà có vài người liền nhất định phải chung một chỗ.

"Gì? Kích thích như vậy? Thật là không nghĩ tới nha, tình địch của chị dâu? Sao em lại không biết chị em còn thích người nào?"

Tin tức muốn nổ tung, mỗi lời nói của Minh Triệu cũng khiêu chiến cực hạn đại não của Ngọc Hân, thật bất khả tư nghị, chị cô nha, Kỳ Duyên nha... Ngọc Hân thật muốn la to một tiếng, Trời ơi! Vừa là tình địch vừa là tình nhân, cô cũng không nghĩ tới giữa Kỳ Duyên cùng Minh Triệu còn có nhiều chuyện lý thú như vậy. Cô không thể xem cuộc chiến, thật sự là thật là đáng tiếc.

"Em nói cho tới bây giờ cô ấy cũng chưa từng thích người nào?"

Kỳ Duyên yêu nghiệt kia lại chưa từng thích người nào? Cái này khiến cho Minh Triệu có chút ngoài ý muốn. Thời điểm cô cùng Kỳ Duyên chung một chỗ, ai cũng sẽ không nói về quá khứ, các cô chỉ biết sống ở một khắc kia, bởi vì khi đó quan hệ của các cô lẫn vào quá nhiều yếu tố, cho nên vẫn luôn là quý trọng mỗi một phút mỗi một giây, mà không phải phiền não về quá khứ của người nào. Kỳ Duyên cũng đã trưởng thành không còn nhỏ, lại chưa từng thích bất luận kẻ nào? Cái này...

"Trước kia lúc chị ấy đi học là có rất nhiều người theo đuổi, nhưng mà chị ấy căn bản cũng không đặt tâm tư vào chuyện đó. Coi như đến lúc đi làm việc, người theo đuổi cũng rất nhiều, chỉ là lúc đi học chị ấy liền đi học, lúc đi làm việc liền làm việc, căn bản cũng không nói tới tình cảm. Mặc dù em cũng không biết tại sao, nhưng mà lại chưa từng thấy qua chị ấy động tâm. Cho nên em mới tò mò chuyện giữa chị ấy cùng chị dâu như vậy"

Mặc dù Kỳ Duyên có rất nhiều người theo đuổi, nhưng mà thế giới tình cảm, thật ra thì đúng là trống rỗng, cho nên khi từ "tình địch" cùng "tình nhân" xuất hiện, Ngọc Hân là kinh hãi. Thật ra thì Kỳ Duyên vẫn cảm thấy mình là sống vì công việc, vì sự nghiệp của Nguyễn gia mà thành người. Cô biết tính tình Ngọc Hân, không thích tiếp nhận sản nghiệp gia tộc, khi cô tốt nghiệp rồi bắt đầu làm việc, ba mẹ các cô cũng từ từ buông tay để cho cô đi xông pha, muốn cho cô gánh vác Nguyễn gia, cho nên trong cuộc sống của cô trừ công việc chính là công việc. Trong chuyện tình cảm, cô là một người có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, gặp lại nói, không gặp được cô cũng sẽ không cố ý theo đuổi cái gì. Nhưng là nếu gặp được, cô cũng sẽ không bỏ qua, cho dù là một người đã kết hôn. Tuy nhiên tâm lý của Kỳ Duyên có lẽ ngay cả Ngọc Hân cũng không biết.

"Ngọc Hân tại sao chị luôn có cảm giác da em lại ngứa đây?"

Thanh âm của Kỳ Duyên lại xuất hiện ở cửa, dọa Ngọc Hân giật mình.

"Em nói chị ah, chị có thể đừng xuất quỷ nhập thần như vậy hay không?"

Ngọc Hân ném cho Kỳ Duyên một cái liếc mắt. Tại sao mỗi lần cô muốn cùng Minh Triệu nói một ít lời Kỳ Duyên liền nhảy tới đây? Khó chịu, thật sự là quá khó chịu. Nhưng cô cũng không dám lên tiếng trách mắng, nếu Kỳ Duyên đột nhiên hứng thú, đưa cô đến công ty, vậy cô còn không trở về đập đầu vào chăn, sau đó sẽ khóc chết?

Kỳ Duyên không để ý tới Ngọc Hân, mà là đi tới trước người Minh Triệu, ân cần hỏi han:

"Hôm nay cảm thấy như thế nào? Còn có chỗ nào không thoải mái sao?"

"Không có, cảm giác đã rất tốt, hôm nay sao lại tan việc sớm như vậy?"

Minh Triệu nhìn đồng hồ, dường như chưa đến lúc tan việc bình thường của Kỳ Duyên nha, hôm nay Kỳ Duyên trốn làm? Ack, làm sếp chính là rất tốt nha, tùy thời cũng có thể trốn làm, không người nào dám nói. Tuy nhiên, Minh Triệu cảm thấy Kỳ Duyên trốn làm nhiều cũng vô cùng tốt, dù sao Minh Triệu thật đúng là không đành lòng nhìn Kỳ Duyên liều mạng làm việc như thế.

"Công việc xử lý đã ổn thỏa, không yên lòng chị ở đây, cho nên lại tới. Mới vừa rồi em đi hỏi bác sĩ, ngày mai là có thể ra viện, không có gì đáng ngại. Tuy nhiên, em tính toán ngày mai để cho chị trở về biệt thự Nguyễn gia ở, gần đây em bận rộn một ít công việc, muốn chăm sóc chị cũng chỉ sợ sẽ có sơ sót, vẫn là về nhà ở tương đối khá, trong nhà có người giúp việc, còn có Ngọc Hân. Như vậy em làm việc cũng sẽ an tâm chút"

Kỳ Duyên nắm tay của Minh Triệu, bây giờ Minh Triệu cùng Hoàng Anh đã không có quan hệ, có thể danh chính ngôn thuận cùng cô chung một chỗ. Cô muốn nói cho người của Nguyễn gia quan hệ của cô cùng Minh Triệu.

Không chỉ có Minh Triệu cảm thấy kinh ngạc đối với lời của Kỳ Duyên, ngay cả Ngọc Hân cũng cảm thấy kinh ngạc, cái quyết định này tựa hồ quá mức hấp tấp. Đúng là Nguyễn gia có người giúp việc còn có cô, nhưng mà còn có hai vị hơn bảy mươi tuổi, ông bà nội của các cô, nếu mà trực tiếp để cho Minh Triệu vào ở như vậy, có phải nên cân nhắc cảm thụ hai người già trước hay không? Bọn họ có thể tiếp nhận được sao? Còn có những họ hàng thân thích của Nguyễn gia kia, sẽ chứa chấp Minh Triệu sao?

"Chị, chị suy nghĩ kỹ càng rồi sao?"

Ngọc Hân nghiêm túc hỏi. Kỳ Duyên đối với Minh Triệu như thế nào, mấy ngày nay Ngọc Hân cũng nhìn ở trong mắt, biết tình cảm của các cô đã đến mức độ nhất định. Chẳng qua là, dù sao cũng là hai phụ nữ, cứ đường hoàng vào ở biệt thự Nguyễn gia như vậy, không biết sẽ tạo nên cái phong ba dạng gì. Ba mẹ các cô đi ra ngoài du lịch, nhưng mà khó có thể biết chính xác được Kỳ Duyên mang phụ nữ về nhà sẽ không lập tức chạy về. Đến lúc đó nếu như làm lớn chuyện lên, Minh Triệu nên tiếp tục ở Nguyễn gia thế nào?

"Ngọc Hân nếu như chị không hề chuẩn bị phương diện này, làm sao sẽ nói lên yêu cầu như thế? Chị có thể đối phó, quả thật Minh Triệu cần được chăm sóc, mấy người Trần gia kia gần đây không quá an phận, chị cũng không yên tâm một mình Minh Triệu ở bên ngoài. Ngọc Hân em không muốn quản chuyện của công ty, chị không miễn cưỡng, em, trước khi chị dâu em hoàn toàn hồi phục, tốt nhất em chăm sóc cô ấy thật tốt. Phía ông bà nội, em không cần lo lắng, bọn họ sẽ không có ý kiến, bởi vì chị đã nói với bọn họ. Phía ba mẹ, chị đã đề cập đến, đợi lúc họ trở lại lại nói. Bây giờ chị muốn đặt tinh lực ở công ty" 

Vừa nói, Kỳ Duyên không khỏi nhíu mày một cái. Người phía dưới TD bắt đầu không an phận, cô nhất định phải đi xử lý thật tốt, cô muốn cho Minh Triệu tiến vào biệt thự Nguyễn gia cũng là một loại bảo vệ Minh Triệu. Bởi vì vài thế lực phía dưới TD đang rục rịch, bây giờ cô không có quá nhiều thời gian bên cạnh Minh Triệu, chỉ có thể giao Minh Triệu cho Ngọc Hân. Mặc dù nhìn Ngọc Hân như vô hại, nhưng mà trong lòng cô rõ ràng bản lãnh của Ngọc Hân, Ngọc Hân cũng là người duy nhất có thể để cho cô yên tâm.

Ngọc Hân nghe xong, không khỏi tặc lưỡi hít hà, động tác của chị cô thật nhanh, lại đã giải quyết xong ông bà nội, nếu người trong nhà đã giải quyết xong, cô lại có cái gì để cố kỵ đây? Cô vẫn luôn không muốn quản lý chuyện của công ty chính là không muốn tham dự những chiến trường không có yên bình kia, nhưng mà không tham gia cũng không đại biểu cái gì cô cũng không biết. Có vài người thấy Nguyễn gia đến thế hệ các cô cũng chỉ có hai đứa con gái liền bắt đầu có chủ ý với Nguyễn gia. Vốn là cũng có rất nhiều người tính toán cưới hai chị em cô, nhưng mà chị cô là bởi vì công việc từ chối người từ ngoài ngàn dặm, mà cô, bản thân vẫn biết mình thích phụ nữ, cho nên đối với đàn ông căn bản cũng không nhìn lâu một cái. Cho nên có vài người biết không có hi vọng cưới các cô, liền bắt đầu ở phía dưới làm động tác.

"Uhm, chị, em biết, chị cứ yên tâm giao chị dâu cho em đi, em bảo đảm chị ấy ở Nguyễn gia nhất định không bị thương chút nào"

Ngọc Hân cười cười, những người kia giở trò cô không lo lắng, bởi vì có Kỳ Duyên, có Kỳ Duyên ở đây, Nguyễn gia cũng sẽ không sụp đổ.

"Duyên..."

Minh Triệu kêu Kỳ Duyên một tiếng, hình như, bây giờ Kỳ Duyên gặp một chút phiền toái, hơn nữa, nhìn Kỳ Duyên an bài, cũng rất thận trọng, trong lòng Minh Triệu mơ hồ có một ít dự cảm xấu. Chẳng qua là, muốn vào biệt thự Nguyễn gia ở, có phải phát triển quá nhanh hay không? Trong lòng Minh Triệu có chút thấp thỏm. Kỳ Duyên còn có ông bà nội? Cái này... cô muốn lấy thân phận gì vào ở biệt thự Nguyễn gia? Thật ra thì cô đã khỏe rồi, trở về chung cư của Kỳ Duyên là được, cô có thể tự chăm sóc mình. Chẳng qua là, nghĩ tới Kỳ Duyên mới vừa thận trọng, Minh Triệu còn là thông minh không nói ra tính toán của mình.

"Yên tâm sống ở Nguyễn gia cùng Ngọc Hân, gần đây có thể em sẽ bề bộn nhiều việc"

Kỳ Duyên nhìn Minh Triệu, có một số việc cô phải đi xử lý, chỉ có xử lý xong, tương lai của cô cùng Minh Triệu mới có thể thực sự vững vàng.

Thấy hai người tình tứ, Ngọc Hân cười cười, sau đó lui ra khỏi phòng bệnh, thật ra thì, cô cũng rất nhớ người nào đó.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro