Chap 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tổng giám đốc, đây là tài liệu cần chị ký, mời chị xem qua"

Thư ký Thiên Trang đưa cho Minh Triệu một phần tài liệu ở trong phòng làm việc.

"Được, cám ơn"

Minh Triệu nhận lấy tài liệu nhìn một chút, trong tài liệu Kỳ Duyên cho cô xem qua có liên quan tới nội dung phần tài liệu này, cô xem một cái cũng biết nên làm như thế nào. Cầm bút lên, ký tên của mình, giao cho thư ký Thiên Trang. Thư ký Thiên Trang này đúng là một người có thể tin tưởng, hiệu suất làm việc rất cao, Minh Triệu thích hiệu suất làm việc của người này.

"Tổng giám đốc, nếu như không có chuyện gì, có phải tôi có thể tan việc hay không?"

Thư ký Thiên Trang hỏi thăm.

Minh Triệu nhìn đồng hồ, bất tri bất giác đã đến lúc tan việc, ngày đầu tiên đi làm cứ như vậy qua đi. Đã xử lý một chút chuyện đơn giản, còn có quen thuộc các quy trình vận hành của công ty, cũng không gặp phải phiền toái gì quá lớn, có lẽ là đêm trước khi bão táp tới đi. Minh Triệu luôn cảm thấy hôm nay cô có chút thuận lợi quá mức.

"Được, cô tan việc đi"

Minh Triệu cười đáp lại .

"Cám ơn Tổng giám đốc, như vậy thời gian hiện tại chính là lúc tôi tan việc rồi, không nói chuyện công, Tổng giám đốc không ngại tôi hỏi một vấn đề riêng đi?"

Thư ký Thiên Trang ôm tài liệu Minh Triệu đã ký, sau đó lấy ngón tay đẩy mắt kính của mình một cái, mang theo vài phần tà vị nhìn về phía Minh Triệu.

Minh Triệu rất hứng thú nhìn thư ký Thiên Trang, thư ký Thiên Trang không tính là một người đẹp, nhưng mà mang theo mắt kính ngược lại có mấy phần hương vị của tiểu thư khuê các, tổng thể cho người ta cảm giác vẫn là rất thoải mái. Minh Triệu đối với vị thư ký này còn không quá hiểu rõ, nhưng mà vị thư ký Thiên Trang này có thể đi theo bên người Kỳ Duyên lâu như vậy, đoán chừng không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài. Ở bên người Kỳ Duyên lâu như vậy, không trải qua tôi luyện là không thể. Phương thức đặt câu hỏi của thư ký Thiên Trang cũng để cho Minh Triệu bất giác phản cảm. Cô cũng rất có hứng thú thư ký Thiên Trang tính toán hỏi cô vấn đề riêng gì.

Minh Triệu mới gật đầu một cái, nói:

"Vấn đề gì? Lúc tan việc, nếu như không phải là vấn đề quá riêng tư, tôi cũng có thể trả lời cô"

"Tổng giám đốc thật sự là... của Tổng giám đốc Nguyễn..."

"Người yêu. Tôi đúng là người yêu Tổng giám đốc Nguyễn của các cô"

Minh Triệu thản nhiên nói khi thư ký Thiên Trang vẫn chưa nói hết lời, cô còn tưởng rằng là cái vấn đề gì rất riêng tư đây, thì ra là chuyện này. Không phải người trong công ty cũng đã truyền ra sao? Chẳng lẽ còn có giả? Minh Triệu cười, cô không nghĩ tới thư ký Thiên Trang cũng tới bà tám quan hệ của cô cùng Kỳ Duyên.

"Oh, thì ra đều là thật nha, Tổng giám đốc, tôi thật sự là quá cảm kích cô, rốt cục có người thu phục được Tổng giám đốc Nguyễn của chúng tôi. Tổng giám đốc, tôi thật sự là biết ơn cô, khóc không dừng được nha..."

Thư ký Thiên Trang hận không thể nhào tới hung hăng cảm kích Minh Triệu một phen.

Khóe miệng Minh Triệu không khỏi co rút, tại sao lại cảm giác Kỳ Duyên giống như ôn dịch, cô thu phục Kỳ Duyên giống như là chữa hết ôn dịch cho thư ký Thiên Trang? Không phải đâu? Chẳng lẽ Kỳ Duyên mang đến cái bóng ma gì trong lòng vị thư ký này? Nếu không tại sao để cho thư ký Thiên Trang có cái bộ dáng này? Minh Triệu ngước mắt nhìn thư ký Thiên Trang, xem ra dáng dấp thật sự là biết ơn cô, dường như trong đôi mắt thật đúng là lóe nước mắt, không phải đâu? Minh Triệu âm thầm nói trong lòng.

"Haha, cái đó, thư ký Thiên Trang, lời này hiểu thế nào?"

Không hiểu tại sao Thư ký Thiên Trang lại có phản ứng này, Minh Triệu lên tiếng hỏi thăm. Có phải Kỳ Duyên cũng gieo họa vị thư ký này hay không? Hẳn không phải đi? Trong lòng Minh Triệu đã suy nghĩ tới tất cả các loại khả năng, nhưng mà dường như vẫn là không nghĩ ra nguyên nhân.

"Tổng giám đốc, dáng dấp Tổng giám đốc Nguyễn của chúng tôi nghiêng nước nghiêng thành, độc thân, có tiền có thế, cô cũng không biết có bao nhiêu đàn ông phụ nữ để mắt cô ấy, mỗi một ngày đưa tới hoa nha, quà nha cũng sắp che mất cả tôi. Mỗi ngày điện thoại hẹn gặp cũng bị gọi tới thật nhiều. Tôi còn phải tìm các loại lý do từ chối những cuộc hẹn gặp kia. Mỗi lần Tổng giám đốc Nguyễn tan việc đều là vung ống tay áo, không mang theo một mảnh đám mây, đáng thương tôi giải quyết hậu quả cho cô ấy. Mấy loại Chocolate cái gì, bây giờ những nữ nhân viên công ty chúng tôi cũng đều là vừa thấy liền bắt đầu buồn nôn, kêu là Tổng giám đốc Nguyễn gieo họa các cô ấy nha, thể trọng thẳng tắp lên cao. Cô quét sân cũng oán giận mỗi ngày, không có sao lại ném nhiều hoa như vậy vào thùng rác làm gì, từng cái từng cái vấn đề làm cho đầu tôi muốn nổ tung. Tổng giám đốc, cô chính là cứu tinh của tôi, cô chính là nữ thần xinh đẹp nhất trên thế giới này, tôi đại biểu nữ nhân viên toàn công ty còn có cô quét sân cảm tạ cô!"

Thư ký Thiên Trang lại là một phen biết ơn, thật sự coi Minh Triệu là cứu tinh.

"Phải không?"

Khóe miệng Minh Triệu lần nữa co quắp. Dường như Kỳ Duyên một năm bốn mùa cũng tràn đầy hoa đào nha.

Thư ký Thiên Trang rất nghiêm túc gật đầu, thật, tuyệt đối tuyệt đối thật. Bây giờ Tổng giám đốc Nguyễn có Tổng giám đốc rồi, hơn nữa còn là hai phụ nữ, công bố thân phận Tổng giám đốc, những đàn ông kia đều chết tâm đi? Thư ký Thiên Trang cảm thấy thật ra thì công tác của cô cũng không phải là rất nhiều rất khó, chính là xử lý chuyện hoa đào của Tổng giám đốc Nguyễn để cho cô phải cố hết sức, Tổng giám đốc Nguyễn của các cô quá mê người. Mặc dù bình thường Tổng giám đốc Nguyễn tương đối trầm thấp, nhưng mà một thân yêu nghiệt kia, quả thật làm cho rất nhiều đàn ông trước phó nối nghiệp. Thư ký Thiên Trang vẫn nghĩ rốt cuộc lúc nào có người thu phục Tổng giám đốc Nguyễn của các cô, đừng gieo họa các cô phải chia sẻ những những hoa cỏ nhỏ của Tổng giám đốc Nguyễn nữa. Rốt cục, ông trời không phụ lòng người, Tổng giám đốc xuất hiện.

Minh Triệu cười cười, nụ cười kia để cho thư ký Thiên Trang nhất thời có cảm giác rợn cả tóc gáy.

"Tổng giám đốc Phạm, sự cảm kích của tôi dành cho cô coi như tôi viết mười vạn chữ cũng không cách nào biểu đạt, tôi chúc cô cùng Tổng giám đốc Nguyễn hòa hảo tốt đẹp, trăm năm hảo hợp. Tan việc rồi, bây giờ tôi đi đây"

Thư ký Thiên Trang nói xong vội vàng chạy, tại sao cô cảm giác khí tràng xung quanh Tổng giám đốc Phạm biến hóa...

Sau khi thư ký Thiên Trang rời đi, Minh Triệu cảm thấy trong lòng rất không thoải mái, cắn răng, khạc ra bốn chữ:

"Nguyễn Cao Kỳ Duyên!"

"Chị dâu, tan việc rồi, đi về nha"

Lúc này Ngọc Hân gõ cửa đi vào.

Gương mặt của Minh Triệu nhanh chóng thay đổi, nở nụ cười, sau đó thu dọn đồ đạc cùng Ngọc Hân về nhà.

"Kỳ Duyên hôm nay trong phòng làm việc chị nhận được mấy bó hoa hồng kiều diễm ướt át"

Sau khi về đến nhà, trong lòng Minh Triệu liền nghĩ tới lời thư ký Thiên Trang nói, trong lòng giống như bị thứ gì ngăn chận, cực kỳ không thoải mái.

"Gì? Ngày đầu tiên chị đi làm đã nhận hoa? Còn là hoa hồng? Người nào không có mắt lại có chủ ý với chị? Chị nói cho em biết, hừ hừ, dám có chủ ý với vợ em, thật sự là không muốn sống, bọn họ không biết chị là vợ của Nguyễn Cao Kỳ Duyên em sao? Lại còn dám quang minh chính đại tặng hoa như vậy, có phải xem Nguyễn Cao Kỳ Duyên em thật sự nằm trên giường bệnh hay không?"

Vừa nghe đến Minh Triệu nhận được hoa, Kỳ Duyên cũng không bình tĩnh.

Minh Triệu đi ra ngoài một ngày mà thôi, lại đã nhận hoa hồng, trời ạ, Minh Triệu còn hấp dẫn người khác hơn so với cô tưởng tượng. Kỳ Duyên suy nghĩ cô không thể để Minh Triệu đi ra ngoài, sau khi chuyện của Nguyễn gia kết thúc, cô quyết định phải giấu Minh Triệu đi. Hừ hừ, mới đi ra ngoài một ngày, liền các loại hấp dẫn người, nếu mà tiếp tục thả ra ngoài, vậy còn thế nào?

Minh Triệu nhìn Kỳ Duyên không bình tĩnh, không khỏi trợn trắng mắt, nói:

"Những bó hoa đó không phải là tặng cho chị, là của em"

"Huh? Ah, như vậy nha, em còn tưởng rằng có người không có mắt bắt đầu có chủ ý với chị đây. Cái đó nha, chị gọi thư ký Thiên Trang đi xử lý là được, cô ấy có kinh nghiệm xử lý cái này"

Vừa nghe đến không phải là tặng cho Minh Triệu, lòng của Kỳ Duyên mới để xuống. Ngày ngày cô nhận được hoa đã không có gì lạ, bất kể là ở tổng bộ TD hay là ở trung tâm spa. Tuy nhiên những chuyện này cô luôn luôn không hỏi tới, tất cả đều giao cho thư ký Thiên Trang đi xử lý. Thư ký Thiên Trang luôn xử lý rất tốt, cô chưa từng phiền lòng vì chuyện này.

"Uhm hừ, dường như có rất nhiều người xếp hàng tặng hoa cho em đây, có để ý ai hay không nha? Có muốn chị hẹn đi ra ăn một bữa cơm xem phim điện ảnh lãng mạn cho em hay không?"

Minh Triệu cười như không cười nhìn Kỳ Duyên.

Kỳ Duyên nhất thời rùng mình một trận, dường như nơi nào xảy ra vấn đề, Minh Triệu nói chuyện kỳ quái như vậy?

"Cái đó... Triệu, chị sẽ không cho là em cùng những người nhàm chán kia có cái gì đi? Trời đất chứng giám, Nguyễn Cao Kỳ Duyên em ngay cả bọn họ là người nào đưa thứ gì tới đây cũng không biết, trừ công việc nhất định phải gặp mặt, những thứ khác em cũng đều để cho Thư ký Thiên Trang từ chối, không tin chị có thể hỏi Thư ký Thiên Trang. Triệu chị cũng không thể hoài nghi em, em chỉ đối tốt với một mình chị... Triệu, có phải là chị ghen hay không?"

Đầu óc Kỳ Duyên chuyển một cái, dường như tổng kết ra chỗ dị thường của Minh Triệu. Nhưng mà cô cũng không làm gì, tại sao Minh Triệu ghen nha? Đây không phải là không giải thích được sao?

Khụ khụ, thật ra thì chuyện ghen này, rất nhiều phụ nữ đều là không giải thích được. Thật ra thì Minh Triệu cũng cảm thấy mình không giải thích được, tại sao bởi vì người khác tặng hoa cho Kỳ Duyên, trong lòng cô cũng không thoải mái đây? Uhm, nhất định là Kỳ Duyên quá hấp dẫn người, quá yêu nghiệt, cho nên hết thảy cũng còn là lỗi của Kỳ Duyên.

Kỳ Duyên giải thích, nhưng mà Minh Triệu chẳng qua là nhìn cô ấy, cũng không nói cái gì. Kỳ Duyên cười cười, thật ra thì cô biết Minh Triệu bởi vì để ý cô, Minh Triệu bắt đầu tiến vào hoàn cảnh công tác của cô, càng thêm xâm nhập cuộc sống của cô, cho nên cũng biến thành càng lo lắng cô hơn.

Kỳ Duyên ôm Minh Triệu vào trong ngực, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, cô cười đối với Minh Triệu nói:

"Phạm Đình Minh Triệu chị tự tin một chút có được hay không? Chị biết Nguyễn Cao Kỳ Duyên là người ngoài thích chị ra sẽ còn thích người khác sao? Nếu như muốn thích người khác, đã sớm thích, cũng không cần phí hết tâm tư câu dẫn chị như vậy, không phải sao? Haha..."

Kỳ Duyên cảm thấy Minh Triệu khôn khéo như vậy lại ngớ ngẩn, thấy có rất nhiều người theo đuổi cô, liền bắt đầu dao động không tự tin.

Minh Triệu rúc vào trong ngực Kỳ Duyên, đúng là cô không tự tin. Cô không chỉ là một phụ nữ, còn là phụ nữ đã từng kết hôn, bất kể Kỳ Duyên lựa chọn thế nào, tựa hồ cô đều không phải là thích hợp nhất. Kỳ Duyên ưu tú như vậy, lại có nhiều người theo đuổi cô ấy như vậy, Kỳ Duyên có rất nhiều lựa chọn, cô... Minh Triệu không nghĩ nổi nữa. Sau khi cùng Hoàng Anh chia tay, cô cảm thấy cô chỉ còn lại Kỳ Duyên, nếu như mất đi Kỳ Duyên, cô không biết cô còn có cái gì...

"Chị đúng là ngốc"

Thấy Minh Triệu không nói lời nào, Kỳ Duyên cũng biết cô lại đoán trúng tâm tư của Minh Triệu. Mặc dù Minh Triệu cùng cô chung một chỗ, nhưng mà trong lòng vẫn còn có chút khúc mắc, trong lòng Kỳ Duyên cũng rất rõ ràng. Chẳng qua là, đến bây giờ Minh Triệu vẫn không rõ tình cảm của cô đối với cô ấy sao?

"Triệu chị muốn em làm như thế nào mới có thể không suy nghĩ lung tung đây?"

Kỳ Duyên hôn mái tóc Minh Triệu một cái, vô hạn cưng chìu.

"Chị muốn giấu em đi"

Minh Triệu mở miệng.

"Haha..."

Nghe lời của Minh Triệu, Kỳ Duyên không khỏi phá lên cười. Uhm, lúc này Minh Triệu thật là đáng yêu, làm sao cô không muốn giấu Minh Triệu đi?

"Uh, sau này nếu có cơ hội, chúng ta cùng nhau giấu đi, cũng chỉ có hai chúng ta, chị nói có được hay không?"

Kỳ Duyên cười nói.

Nghe lời của Kỳ Duyên, Minh Triệu mới nâng lên nụ cười, ngẩng đầu ngăn lại môi Kỳ Duyên, cô thích một câu nói này của Kỳ Duyên.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro