Chap 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Duyên giữa Ngọc Hân cùng Tuyết Mai, tựa hồ có chút lời khó nói. Tuyết Mai kia, em gặp chưa? Là một người như thế nào?"

Sau một phen mây mưa, Minh Triệu đột nhiên nhớ lại ban ngày đàm luận cùng Ngọc Hân vấn đề công khai, lúc đó vẻ mặt Ngọc Hân mang theo đau thương. Với tính tình Ngọc Hân, sẽ không có cái loại đau thương đó mới đúng. Trong lòng Minh Triệu không hiểu, cho nên hỏi Kỳ Duyên.

"Chưa chính thức gặp mặt, nhưng mà em biết cô ấy, một quản lý chi nhánh của một công ty. Làm việc đã mấy năm, vẫn luôn là ở đó. Ngọc Hân cùng cô ấy cũng quen biết đã lâu rồi, bọn họ quen biết thế nào, em không biết, nhưng mà xem ra Ngọc Hân thật rất thích Tuyết Mai. Kể từ bọn họ biết nha, Ngọc Hân liền thường chạy tới địa phương nhỏ kia. Có lẽ giữa bọn họ thật sự có lời khó nói gì, nhưng mà, em thật sự không biết. Thế nào? Ngọc Hân có cái gì dị thường sao?"

Kỳ Duyên ôm Minh Triệu, đối với việc Minh Triệu đột nhiên quan tâm vấn đề của Ngọc Hân, lộ ra có chút ngoài ý muốn.

Chuyện giữa Ngọc Hân cùng Tuyết Mai, Kỳ Duyên cũng không biết nhiều, có lẽ là Ngọc Hân không muốn người của Nguyễn gia biết được quá nhiều. Tuy nhiên cô lại biết sự tồn tại của Tuyết Mai, đó là một cô gái tương đối an phận không tranh không đoạt, tự lực cánh sinh, ngoại trừ không có tài sản cùng tướng mạo như Ngọc Hân, những thứ khác quả thật không tệ, cùng Ngọc Hân cũng coi như xứng đôi. Chẳng qua là Kỳ Duyên không biết Ngọc Hân tính toán lúc nào đưa người về Nguyễn gia.

"Haha, hôm nay lúc nói tới Tuyết Mai, trong nháy mắt Ngọc Hân thất thần, chị cảm thấy trong lòng em ấy hẳn có chuyện đi. Người chị như em có phải nên đi quan tâm một cái hay không? Bình thường em chỉ biết công việc, có thực sự quan tâm tới em ấy hay không? Ba mẹ em cũng đều không có ở đây"

Minh Triệu cùng Ngọc Hân chung đụng còn là vô cùng tốt, thật sự coi Ngọc Hân là em gái ruột mà đối đãi, một cách tự nhiên muốn đi quan tâm cô ấy.

"Em biết, hai ngày nữa em tìm em ấy nói chuyện một chút, có chút kế hoạch cũng muốn thương lượng cùng em ấy. Chị quan tâm Ngọc Hân như vậy, chị không sợ em ghen?"

Kỳ Duyên cười trêu nói.

Minh Triệu có thể chung đụng cùng người nhà của cô được tốt, cô rất vui vẻ. Không chỉ có Ngọc Hân, ông bà nội cô cũng đều thích Minh Triệu. Bây giờ, chỉ còn ba mẹ cô, chỉ cần ba mẹ cô tiếp nhận, như vậy, cô tin tưởng cô là người hạnh phúc nhất trên thế giới. Cô cảm thấy Minh Triệu giống như là có ma lực, người của Nguyễn gia cũng không thoát khỏi lòng bàn tay cô ấy.

Ngón tay của Minh Triệu ở trước ngực Kỳ Duyên vẽ hai vòng, có ý vị khác nói:

"Em rất thích ăn dấm sao?"

Kỳ Duyên bị Minh Triệu hỏi phải sửng sốt, cái vấn đề này không dễ trả lời nha. Nếu như nói không thích, Minh Triệu có thể sẽ cảm thấy cô không đủ để ý cô ấy, nếu như nói thích, Minh Triệu sẽ cảm thấy cô ăn dấm lung tung. Cái từ ghen này nha, thật không phải là người bình thường có thể khống chế tốt.

Kỳ Duyên cầm tay của Minh Triệu đặt tại ngực mình, cười nói:

"Cái vấn đề này của chị khiến em khổ sở. Em đáp thích cũng không phải mà đáp không thích cũng không phải. Người yêu ah, chị kêu em như thế nào cho phải nha?"

Minh Triệu cũng không giãy giụa, chẳng qua là cũng cười theo, nói:

"Em không cảm thấy là em tự đào mộ sao? Đáng đời! Ai kêu em không sao lại hỏi vấn đề trước? Ngọc Hân là em gái em, cũng chính là em gái chị, người nhà của em chính là người nhà chị, người một nhà tự nhiên phải quan tâm lẫn nhau. Nếu như ngay cả dấm của em gái, em cũng ăn, em liền uổng làm chị người ta. Duyên chị cũng có người nhà của chị...."

Minh Triệu vừa nói, vẻ mặt có chút ảm đạm.

Cô cũng có người nhà của cô, nhưng mà đã rất lâu cô chưa liên lạc người nhà của cô, chuyện của cô cùng Hoàng Anh chưa nói cùng người trong nhà, chuyện của cô cùng Kỳ Duyên, cũng tạm thời không biết phải nói như thế nào. Mà Nguyễn gia bây giờ, thật sự là nhiều chuyện rối loạn, lúc cô mệt mỏi, không chỉ là muốn Kỳ Duyên ôm, còn muốn người nhà quan tâm.

"Người nhà của em chính là người nhà của chị, là tự chị nói. Chờ chuyện của Nguyễn gia kết thúc, em cùng chị trở về gặp người nhà chị, có được hay không? Chẳng qua là, trong khoảng thời gian này chị đã phải chịu khổ cực. Vốn là không muốn kéo chị vào, nhưng mà..."

Kỳ Duyên áy náy nhìn Minh Triệu.

Kỳ Duyên không thể phủ nhận ban đầu cô muốn bảo vệ Minh Triệu thật tốt, nhưng mà chuyện phát triển về sau, chỉ có thể đẩy Minh Triệu ra mới có thể tạm thời ổn định TD. Cô là rất đau lòng Minh Triệu, Minh Triệu muốn là cuộc sống yên tĩnh, nhưng mà cô lại đẩy Minh Triệu ra đầu sóng.

Minh Triệu nghe lời của Kỳ Duyên, không khỏi cười cười, sau đó nhanh chóng hôn một cái ở bên mép Kỳ Duyên, nói:

"Chẳng lẽ chị chỉ có thể giống như Ngọc Hân hoặc là những người khác trong Nguyễn gia sống ở dưới cánh chim em sao? Nguyễn Cao Kỳ Duyên chị lựa chọn chung một chỗ với em, không phải là muốn em bảo vệ, mà là muốn đứng ở bên cạnh em, bất kể phát sinh cái gì, cũng đứng ở bên cạnh em. Có lẽ em thật sự có năng lực bảo vệ chị rất tốt, nhưng mà để một mình em đi ngăn trở mưa gió, chị không làm được. Cuộc sống yên tĩnh mà không có em, vậy còn có ý nghĩa gì? Sau này không cho có vẻ mặt áy náy như vậy đối với chị nữa, nếu không, chị không tha cho em!"

Minh Triệu nói xong, liền vùi đầu đánh lén ngực Kỳ Duyên.

"Triệu chị đánh lén... hmm..."

Kỳ Duyên không nghĩ tới đột nhiên Minh Triệu đánh lén, cô muốn phản kháng, nhưng mà phát hiện Minh Triệu đã lật người đè cô ở phía dưới. Khóe miệng mang theo nụ cười, mà tay Minh Triệu đã đối với cô vuốt ve, cô không nhịn được cả người một trận khẽ run, khí lực cả người nhất thời mất hơn phân nửa. Sau đó lời của cô, vẫn chưa nói hết, liền bị môi Minh Triệu ngăn lại, câu nói kế tiếp bị lưỡi Minh Triệu chen vào quay trở về trong bụng đi.

Nhiệt độ hai người nhanh chóng lên cao, mùi hương lại lần nữa quanh quẩn ở bên trong phòng. Hai người thở hổn hển, đầu ngón tay của nhau, đầu lưỡi hóa thành làn nước mềm mại, dung hợp với nhau chung một chỗ. Đêm, đã sâu, nhưng mà không thấy hai người kích tình trên giường dừng lại chút nào, Minh Triệu cùng Kỳ Duyên cùng nhau dán chặt lăn lộn, vuốt ve nhau không ngừng ấm lên.

Một câu "Duyên chị cũng có người nhà của chị" kia của Minh Triệu xúc động Kỳ Duyên rất nhiều, Minh Triệu một mực không nhắc tới người nhà của cô ấy ở trước mặt cô, nhưng mà Kỳ Duyên biết Minh Triệu nhất định rất yêu người nhà của cô ấy. Sau khi Minh Triệu gặp cô, cũng chưa có ngày nào yên ổn, Kỳ Duyên tin tưởng trước khi Minh Triệu một lần nữa ổn định lại, chắc là sẽ không liên lạc người nhà của cô ấy. Bởi vì Minh Triệu thuộc về loại người chỉ báo tin mừng không báo tin buồn. Tuy nhiên, bây giờ cách một tuần hai tuần lễ cô liền lấy danh nghĩa Minh Triệu gửi đồ tới trong nhà Minh Triệu, việc duy nhất cô có thể làm được chính là bảo đảm cuộc sống người nhà của Minh Triệu. Có lẽ chờ lúc cô cùng Minh Triệu cùng nhau trở về sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn, nhưng mà bây giờ cô có thể làm một chút nào liền làm một chút đó.

Kỳ Duyên cùng Minh Triệu lại một lần nữa đưa nhau lên đỉnh lại thâm sâu ôm nhau chung một chỗ. Chuyện tương lai, ai cũng không biết, nhưng mà cùng nhau, có thể lấy được tình yêu chân thật nhất của nhau trong thân thể, cũng đã thỏa mãn. Có lẽ, có chút kế hoạch nên tăng nhanh tiến trình, Kỳ Duyên không muốn Minh Triệu gánh vác quá nhiều.

Ôn tồn qua đi, Minh Triệu lộ ra rất mệt mỏi, cô cảm thấy tuổi tác chênh lệch thật sự là một vấn đề, nhìn bây giờ một chút, rõ ràng hai người cũng đạt tới đỉnh, nhưng mà Kỳ Duyên vẫn còn có tinh lực hơn cô. Cô cũng chỉ lớn hơn Kỳ Duyên một chút mà thôi, tại sao sự khác biệt lớn như vậy? Minh Triệu cảm giác mình đã không ở mắt ra được, trong mơ mơ màng màng cảm giác cô được Kỳ Duyên bế lên, suy nghĩ phải là đi tắm một cái. Quả thật, trong chốc lát thân thể của cô liền đụng chạm tới nước. Cô quả thật cũng không có tinh lực nữa, mí mắt luôn dính vào nhau. Hơn nữa, có Kỳ Duyên ở đây, Kỳ Duyên sẽ phụ trách hết thảy cho cô.

Kỳ Duyên thả Minh Triệu vào bồn tắm, sau đó tự mình cũng đi vào, một tay ôm Minh Triệu một tay nghiêm túc lau tắm ở trên người của Minh Triệu. Cô biết Minh Triệu mệt mỏi, vốn là chuyện phòng the nên tiết chế một ít, nhưng mà mỗi lần cùng Minh Triệu da thịt chạm nhau, cô liền không nhịn được dục vọng trong lòng. Cho tới hiện tại Minh Triệu nửa ngủ nửa tỉnh để cho cô giúp cô ấy lau người. Khóe miệng Kỳ Duyên một mực treo nụ cười, cô thích phục vụ Minh Triệu như vậy, thích cùng Minh Triệu thân mật như vậy. Cho dù cuối cùng đều là cô vất vả ôm Minh Triệu tới lui, nhưng mà cô lại vui vẻ không biết chán.

"Duyên chị thích em ôm chị như vậy......"

Trong mơ mơ màng màng Minh Triệu nói. Kể từ khi cô cùng Kỳ Duyên chung một chỗ, rất nhiều thời điểm đều là trong trạng thái mơ mơ màng màng. Lần đầu tiên giữa cô cùng Kỳ Duyên là mơ hồ tiến hành, sau đó sau đó nữa, chỉ cần cùng Kỳ Duyên lăn sàng đan, cô đều là người mệt mỏi trước, không biết đây là nguyên nhân gì.

Tuy nhiên, cô quả thật thích Kỳ Duyên ôm cô, cảm giác rất hài lòng, cũng rất an tâm. Có lẽ phụ nữ, cũng thích người yêu của mình cẩn thận bảo hộ đối với mình đi, bất kể một giây trước khi ôm nhau còn rất điên cuồng, sau đó liền biết thương yêu mình, mới là người yêu tốt. Mà Kỳ Duyên lại làm được đến điểm này. Điều này làm cho Minh Triệu cảm thấy rất may mắn. Thật ra thì, cô cũng muốn sau khi ôn tồn sẽ chiếu cố Kỳ Duyên, nhưng mà không biết sao mỗi lần đều là Kỳ Duyên chiếu cố cô. Minh Triệu không khỏi cảm thán, cô thật sự là già rồi.

"Em cũng thích ôm chị như vậy"

Kỳ Duyên nhìn ánh mắt không hề mở ra của Minh Triệu, trong lòng không khỏi buồn cười, nhưng mà lời của Minh Triệu lại làm cho cô càng thêm vui vẻ. Kỳ Duyên ôm Minh Triệu trở về trên giường, sau đó mang theo nụ cười ngọt ngào ôm nhau ngủ, ngày mai, ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải làm.

Minh Triệu là bị đồng hồ báo thức đánh thức, quả nhiên sau khi cùng Kỳ Duyên chung một chỗ, cô cũng chưa có năng lực tự nhiên tỉnh, cô phát giác cùng Kỳ Duyên chung một chỗ, nhất định phải đặt đồng hồ báo thức. Mặc dù là đặt đồng hồ báo thức, nhưng mà Minh Triệu vẫn là cảm giác được tinh thần sảng khoái, cảm giác có Kỳ Duyên ở bên cạnh rất tốt, một ngày mới lại tới. Mặc dù trong một ngày sẽ có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng mà đây là một bắt đầu mới, Minh Triệu cười hôn Kỳ Duyên cũng đã mở mắt một cái.

"Người yêu, chào buổi sáng"

Kỳ Duyên làm sao có thể để mỗi lần Minh Triệu đều là nhẹ nhàng hôn một cái? Hai tay Kỳ Duyên vịn đầu Minh Triệu, chính là một nụ hôn sâu, sau đó mới cười buông Minh Triệu ra.

Minh Triệu cũng đã quen buổi sáng cùng Kỳ Duyên "hồ nháo". Nhanh chóng đứng dậy đi rửa mặt, sau khi cô tắm xong đi ra, Kỳ Duyên cũng đã quần áo chỉnh tề rồi. Minh Triệu càng nhìn Kỳ Duyên càng cảm thấy Kỳ Duyên đẹp mắt, không nhịn được sáng sớm cũng có chút si mê.

"Hôm nay chị muốn đến bệnh viện một chút, có thể buổi tối sẽ trở lại muộn chút"

Minh Triệu nhớ tới chuyện ngày hôm nay, nói.

"Uh, em hiểu, khổ cực vợ yêu. Qua một thời gian là tốt, hôm nay đi công ty phải đặc biệt cẩn thận chút, những người đó quan sát chị một ngày, mấy ngày nay sẽ phải có hành động. Có cái gì liền trực tiếp gọi điện thoại cho em, đừng xử lý một mình, biết không?"

Kỳ Duyên hết lòng dặn dò. Mặc dù biết người trên giường bệnh kia không phải là cô, nhưng mà kịch vẫn phải diễn cho chân thật. Bởi vì người khác cũng đã biết quan hệ giữa Minh Triệu cùng cô, Minh Triệu tự nhiên không thể không để ý tới "Nguyễn Cao Kỳ Duyên" đang hôn mê bất tỉnh.

"Chị biết"

Minh Triệu cười trả lời.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro