Trăn trở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc xanh của bầu trời khi về chiều như bao trùm cả một vùng, trên hàng ghế gỗ bên góc đường là hình ảnh một nam một nữ vốn đang trầm tư, trên nét mặt cũng không nhìn ra được là vui hay buồn.

"Em vẫn còn muốn tìm cô ta sao? Cũng đã hơn một tuần rồi, thậm chí số tiền của chúng ta hiện tại e là không đủ để mua vé máy bay cho ba người trở về" Lee Younghae rầu rĩ nói, không phải anh không muốn cùng Ryan tìm kiếm nhưng cả Seoul rộng lớn thế này thì phải tìm thế nào? Huống chi vật giá ở nơi này không hề rẻ như ở làng của họ, số tiền Solar để lại cũng đã vơi hơn phân nửa.

"Thật xin lỗi! Đã liên luỵ tới anh cùng Seohee. Số tiền còn lại chắc hẳn sẽ đủ cho tiền vé máy bay của hai người" Ryan bày ra vẻ mặt vô cùng áy náy, bản thân mình vì muốn tìm được người để có thể tìm ra một câu trả lời nhưng lại kéo anh em họ cùng mình chịu khổ ở cái nơi xa lạ này.

"Ngốc quá, áy náy cái gì". Lee Yonghae nắm lấy bày tay Ryan đang đặt bên cạnh, nhẹ giọng "Chỉ cần là em, chuyện gì anh cũng nguyện ý giúp"

"Ừm, cũng sắp nhá nhem tối rồi. Chúng ta về thôi, để Seohee ở lại phòng trọ một mình sẽ không tốt" Nhanh chóng rút tay ra khỏi lòng bàn tay rộng lớn, Ryan rất nhanh liền đổi chủ đề.

Nhưng vừa quay người, thân thể rất nhanh liền bị một lực đạo kéo trở lại, cả người nằm trọn trong lồng ngực cứng rắn của đối phương. Ryan không kịp thích ứng, chỉ đứng lặng để mặc Lee Yonghae ôm chặt lấy mình.

"Ryan, anh rất sợ...thật sự rất sợ. Anh rất sợ em sẽ động tâm với  Solar, em nói giữa em và cô ta chỉ nợ nhau một câu trả lời thích đáng. Nhưng anh lại không muốn em càng ngày càng lún sâu vào cái hố đen kia...giữa hai người phụ nữ làm sao có thể hạnh phúc?" Vòng tay càng lúc càng siết mạnh hơn, Ryan tuy đau nhưng vẫn không có đẩy ra.

Đôi nam nữ ôm chặt nhau bên đường đã phần nào thu hút ánh nhìn của mọi người đi qua.

"Solar, cậu làm gì ngồi ngây ra đó thế?" Seomi bên cạnh thấy Solar ngẩn người liền khó hiểu hỏi.

"Solar! Solar!!!" Gọi mãi vẫn không kéo đầu óc cô bạn thân trở về thực tại. Seomi bất đắt dĩ hét to, một tay cầm vô lăng lái xe, 1 tay đánh nhẹ lên bả vai Solar.

"Hả, sao thế?" Lấy lại tinh thần, Solar lúng túng quay qua nhìn cô bạn đang kêu réo bên cạnh.

"Cậu bị trúng tà hả? Làm gì mà ngồi thừ ra như người mất hồn thế? Tớ gọi cậu nhiều như vậy..."

"Không...không có gì. Chỉ là nhìn thấy bên đường có đôi nam nữ ôm chặt không rời nhìn có chút quen mắt nên mới suy nghĩ chút chuyện thôi, không sao đâu" Solar nhẹ giọng trấn an Seomi, bản thân cũng thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.

"Tớ thấy cậu là muốn có chồng đến nơi rồi, nhìn người ta ôm ấp nhau bên đường cũng nhìn đến mất hồn như vậy". Seomi cố ý đùa giỡn nhưng tâm trạng Solar cũng không khá khẩm hơn là bao.

"Cậu lái nhanh một chút, tớ muốn trở về dùng cơm cùng gia đình" Solar hắng giọng, đầu tựa vào cửa sổ xe nhắm mắt dưỡng thần.

"Con người thất thường, thật không hiểu nỗi tại sao tớ lại có thể cùng cậu làm bạn được, thật vô phúc cho bổn tiểu thư này rồi" Seomi làm bộ uỷ khuất, nhưng thấy người kia vẫn không hề để tâm đến liền ôm một bụng uất ức phóng xe hướng nhà Solar chạy thẳng.

"Younghae à, giữa chúng ta đã là quá khứ" Cảm nhận được sự cứng đờ của người đàn ông, Ryan chỉ biết ngăn tiếng thở dài "Anh yên tâm, em và cô ta là không thể nào! Cũng sẽ không có chuyện động tâm. Chúng ta trở lại phòng trọ thôi!"

"Ừ!" Lee Younghae cuối cùng cũng nới lỏng vòng tay. Người ta cũng đã nói đến mức này rồi, nếu vẫn cố chấp không buông thì còn ra thể thống gì đây?

Về tới phòng trọ thì trời đã tối, trong một góc khuất của thành phố. Một ngôi nhà rộng chừng mười mét vuông đã cũ kĩ, hình ảnh cô bé nhỏ ngồi bó gối trước cửa nhà chờ đợi đâm vào mắt của hai người liền đau xót. Khi thấy Ryan cùng anh hai trở về, đôi mắt mờ mịt sương kia cuối cùng cũng hé lên ý cười rõ ràng.

"Anh chị về rồi, em sợ hai người chê Seohee quậy phá liền bỏ rơi em ở đây một mình rồi chứ" Ngay khoé mắt còn đọng lại vài giọt nước, uỷ khuất nhìn Ryan cùng Lee Younghae đang vô cùng áy náy phía đối diện.

"Xin lỗi Seohee, hôm sau sẽ mang em theo cùng" Ryan chạy đến ôm chầm lấy Seohee mà dỗ dành, trong lòng dâng lên bao cảm xúc ngổn ngang.

"Hức hức, chị hứa nha...không được bỏ Seohee một mình" Seohee vẫn còn thút thít không ngừng.

"Ngày mai anh mua kem cho em ăn nhé!" Lee Younghae đứng một bên nhìn em gái khóc cũng đau lòng không thôi.

"Được được" Hai mắt to tròn nghe đến được ăn kem lập tức sáng lên. Dù sao vẫn là một đứa trẻ, không thể nào kháng cự lại sức hút của những món ăn vặt.

Buổi tối trên giường ngủ. Seohee nằm bên cạnh đã ngủ say, Yonghae ở sofa cũng đã quá mệt mà thiếp đi. Mặc dù bản thân cũng rất mệt nhưng lại không tài nào ngủ được. "Tại sao lại cố chấp muốn đi tìm Solar? Không phải chỉ đơn giản là muốn nghe một câu trả lời từ người kia sao? Hoàn toàn không hề có tâm tư khác?" Bao nhiêu câu hỏi tự đặt ra trong đầu, nhưng vẫn không thể lí giải được. Ý thức mơ hồ nhớ đến ngày cuối cùng nhìn thấy  Solar. Một hồi lăn lộn trên giường kia dù có thế nào cũng vẫn luôn hiện hữu rất rõ trong đầu. Thân thể non mịn của cô, làn môi mật ngọt...còn có cả gương mặt xinh đẹp như ẩn như hiện xâm nhập vào trong tiềm thức. Ryan cố lắc lắc đầu để bản thân thoát ra khỏi suy nghĩ bệnh hoạn của mình, trên trán cũng ứ ra một tầng mồ hôi thật mỏng.
2

Nhớ tới thân ảnh quen thuộc của đôi nam nữ lúc chiều, không hiểu sao trong lòng Solar lại ứ nghẹn khó chịu. Ngay cả bản thân cũng không biết lí do vì sao. Nằm trên giường vắt tay lên trán đầy trăn trở, khoé miệng vô thức phát ra một câu thật khẽ "Moonbyul...thật nhớ em! Có thể bên cạnh tôi như xưa không?"

Một đêm không ngủ không chỉ có một người, dường như hai con người, hai trái tim nhưng lại cùng một nhịp đập, một nỗi niềm không thốt nên lời.

End Chap 62

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#moonsun