Trốn tránh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường phố Seoul vào cuối tuần càng thêm đông đúc, Solar hiện tại cũng không có việc gì phải làm chỉ có thể đi ra ngoài dạo một lát để bản thân thanh tĩnh đôi chút. Nhưng có lẽ không được như ý nguyện, với khung cảnh dòng người chen chúc thế này thì muốn tìm sự thanh thản cũng là điều nan giải.

"Này cô bé, không có tiền thì đi chỗ khác để chú đây còn buôn bán" Âm thanh cáu gắt của người bán hàng đã thành công gây sự chú ý cho những người đi đường.

"Hức hức..." Tiếng khóc của đứa trẻ càng khiến nhiều người thêm bất bình với người đàn ông bán hàng kia.

"Bán cho tôi 2 cây kẹo bông gòn đi!" Giọng nói trong trẻo vang lên kèm theo sự bất mãn vốn có. Solar nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

Trông thấy người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, hắn ta chỉ kịp đứng hình vài giây đã bị Solar gằn giọng nhắc nhở "nhanh lên, tôi còn có việc"

"Xong rồi xong rồi, của cô 2 cây kẹo đây!" Nở nụ cười tươi tắn đưa 2 cây kẹo, hắn ta còn không quên lợi dụng chạm tay Solar nhưng rất nhanh đã bị cô thụt tay lại

"Cô bé, của em..." Vừa chìa một tay cầm 1 cây kẹo đưa cho đứa trẻ khi nãy, đến khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn quen thuộc liền sững người.

"Chị Solar, là chị Solar! Chị còn nhớ em không? Em là Seohee đây!" Nhìn thấy người quen trong tình huống như thế này, Seohee mừng đến quýnh quáng quên mất là mình đang bị lạc.

"Em, sao em lại ở đây? Làm sao mà em có thể đến nơi này thế? Còn... Ryan và anh hai của em đâu rồi?"  Solar vẫn chưa hết bàng hoàng, đầu óc cũng trôi dạt đi tứ phía. Không hiểu sao trong tim lại như có điều gì đó áp lên đầy nặng nề.

"Em bị lạc anh chị rồi, chị Solar giúp em đi tìm anh hai cùng chị Ryan đi. Xin chị đấy" Đôi mắt lại ửng đỏ, Seohee nắm lấy vạt áo cô mà thỉnh cầu.

"Em bình tĩnh đã, nói cho chị nghe tại sao em lại lạc họ? Lúc đầu em đứng ở đâu thế?" Trong lòng trăm mối ngổn ngang, Solar lúc này chỉ có thể giúp Seohee tìm lại hai người kia còn những câu hỏi trong lòng đành gạt sang 1 bên.

Theo những mô tả từ Seohee, Solar đưa cô bé đến nơi mà lúc đầu bọn họ đã lạc nhau. Nhìn thân ảnh quen thuộc của Moonbyul giữa đám đông từ xa, trong tim như có cái gì bóp nghẹn lại. Nhớ lại hình ảnh đôi tình nhân khoá môi triền miên bên đường vài ngày trước, hoàn hoàn hảo hảo khớp với dáng vẻ của Moonbyul và Lee Younghae. Lòng bàn tay cầm tay Seohee bất giác rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Người kia lúc này vô cùng hoảng loạn, Lee Yonghae đã đi khắp nơi để tìm Seohee. Ryan muốn cùng anh đi tìm nhưng lại bị ngăn lại, Lee Younghae sợ rằng Seohee sẽ trở lại đây để tìm nên dặn cô phải đứng đấy.

"Seohee! Nhìn thẳng về phía trước là chị Ryan của em có đúng không?" Ánh mắt vẫn không rời khỏi thân ảnh xinh đẹp quen thuộc, giọng nói cũng vì cố nén tâm tình mà lạc đi phân nửa.

"Đúng , đúng là chị Ryan. Chị mau đưa em đến chỗ chị Ryan đi!" Seohee nhìn về phía Ryan, gương mặt u buồn lo sợ cũng tươi tắn hẳn lên. Cổ tay trong lòng bàn tay của Solar liền giật giật như hối thúc

"Seohee này, chị không thể đưa em đến đó được, em tự đi có được không? Chị sẽ đứng ở đây nhìn em an toàn đi đến chỗ của Ryan. Còn nữa, đừng nói với họ là chị đưa em đến đây cũng đừng nói là đã gặp chị. Coi như cây kẹo bông gòn này là chị hối lộ em đi, có được không?" Solar nở nụ cười hiền, tầm mắt nhìn vào cây kẹo trên tay của cô bé khiến Seohee đầy khó hiểu.

"Tại sao vậy? Sao chị lại không muốn gặp anh hai và chị Ryan, chị Ryan không phải là cái kia của chị sao?" Seohee còn nhỏ nên không biết định nghĩa mối quan hệ của Solar cùng Ryan là thế nào cho đúng nên đành dùng từ "cái kia" để miêu tả.

"Chỉ là chị cùng Ryan chơi trò trốn tìm thôi, ai thua sẽ bị đánh đòn. Em cũng không thể chơi ăn gian mà tố cáo chị để chị bị ăn đòn đấy chứ? Dù sao chị cũng là ân nhân của em nha"  Solar chỉ còn cách nói như thế mới thành công thuyết phục được đứa trẻ không phải nghi ngờ.

"Nếu vậy thì em sẽ giữ kín chuyện đã gặp chị nhưng mà..." Nói tới đây vẻ mặt liến thoắng lại hiện lên "chị cho em cây kẹo của chị luôn nhé!" Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cây kẹo của Solar đầy ranh mãnh.

"Được rồi, được rồi chị cho em luôn này" Đưa nốt cây kẹo còn lại cho Seohee, Solar phì cười "Nên nhớ giao kèo của chúng ta, nếu họ mà biết thì chị sẽ không mua kẹo cho em nữa đâu"

"Em biết rồi, em đi đây" Nói xong liền chạy nhanh một mạch đến chỗ Ryan.

Nhìn Seohee an toàn được người kia ôm vào lòng, Solar liền cười...chỉ là nụ cười đầy mệt mỏi, chua xót. Quay người đi về phía ngược lại, cảm giác da mặt mát lạnh đến khi chạm tay vào mới biết là nước mắt đã rơi từ lúc nào.

*************

Âm nhạc đinh tai nhức óc hoà cùng những ánh đèn chớp nhoáng loạn xạ và đoàn người nhảy múa không ngừng góp phần tạo nên một không gian đồi trụy của những kẻ lắm tiền nhiều tật.

Trong một góc khuất của quán, hình ảnh người phụ nữ ngồi cúi gầm mặt nhìn thứ chất lỏng sóng sánh trong cốc thuỷ tinh đỏ tựa như máu. Solar cũng không thể nhớ nổi đây là chai rượu thứ bao nhiêu từ khi bản thân bước vào đây.

"Moonbyul! Đồ vô lương tâm nhà em, tại sao người mất trí không phải là tôi? Để tôi nhớ rõ như thế thì có ích gì? Dày vò tôi lâu như vậy. Hức... lúc còn là thực tập sinh cũng thế, trong nhóm cũng thế, làm em út thì hay lắm sao? Bắt tôi phải chăm sóc em, cưng chiều em. Khi không còn làm người nổi tiếng lại càng ỷ thế mà ức hiếp tôi. Hức... vậy mà khi không còn nhớ gì cũng chọn trúng tôi mà dày vò! Tại sao vậy hả? Hức..." Thanh âm oai oán cùng tiếng nấc khi say đan xen đã phần nào bị tiếng nhạc đinh tai kia át đi

***********

"Seohee à! Khi đi lạc là ai đã đưa em đến chỗ Ryan vậy? Anh nhớ rằng em không có tiền, làm sao mà mua được hai cây kẹo đấy?" Ngồi trên bàn dùng cơm, Lee Younghae nhịn không được liền hỏi.

"Em...ừm...do một chị xinh đẹp mua cho em đó!" Seohee vừa bỏ một muỗng cơm vào miệng vừa nói.

"Vậy sao lúc đó chị không nhìn thấy cô gái nào đưa em đến vậy?" Ryan nghi hoặc hỏi.

"À do chị xinh đẹp nói có việc hệ trọng gì gì đó nên phải đi gấp không thể đưa em đến chỗ chị được" Seohee trong lòng đầy thấp thỏm, sợ mình mà làm lộ chuyện thì cả Ryan và Solar đều sẽ giận mình.

"Thật vậy sao? Vậy em ăn cơm xong nhớ đánh răng rồi đi ngủ sớm. Hôm nay làm chị cùng Younghae sợ muốn chết" Ryan vẫn còn nghi ngờ nhưng không có truy hỏi nữa.

"Thật vậy mà, em ăn sắp xong rồi!" Seohee thấy mình được qua ải liền ăn thật nhanh rồi chuồng lẹ.

"Em không tin những lời Seohee nói?" Nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Ryan, Lee Younghae nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đã khuất tầm mắt, nhẹ giọng hỏi.

"Không hẳn là vậy, chỉ là em cảm thấy có gì đó bất an thôi!" Ryan nhẹ day day thái dương nhìn thẳng vào đối phương.

"Anh nghĩ là không có gì đâu, chắc do em suy nghĩ quá nhiều rồi" Lee Younghae vỗ vỗ vai trấn an.

"Em cũng mong là vậy!"

End chap 63

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#moonsun