Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Chị, đừng đi."  Seulgi nhẹ nhàng từ từ buông tay ra, Joohyun ngẩng lên, đối diện nàng là khuôn mặt của Seulgi, trong ánh mắt Seulgi có gì đó như là khẩn thiết, là van xin.

Trái tim nàng co thắt mạnh một cái, nàng cũng muốn vòng tay ôm lấy Seulgi nhưng không thể. Trong lòng lại đau đớn không tả được.  Nếu như được chọn lại một lần nữa, nàng vẫn sẽ chọn được ở bên cạnh Seulgi. Nhưng có những người gặp nhau, yêu nhau rồi vẫn không thể ở bên nhau. 

Tình cảm của chúng ta ngay từ đầu đã là bi kịch của bi kịch rồi. 

Joohyun cười chua chát, nàng khoác vào áo choàng bông dứt khoát đi vào phòng tắm. Trong lúc đi còn đưa thuốc lên rít một hơi. 

Sau khi trở ra, thấy Seulgi đang ôm bàn tay rướm máu nhăn nhó, nàng không nói gì đi lấy hộp sơ cứu, ngồi trước mặt Seulgi, Joohyun cầm tay Seulgi lên, cô nhìn nàng rồi rút tay lại: 

"Em không sao đâu."  Joohyun trừng mắt nhìn, Seulgi cả kinh vội đưa tay cho nàng bôi thuốc. Sơ cứu vết thương xong, Joohyun đứng dậy bước đi thì bị Seulgi nắm chặt tay lại, cô nhìn nàng xót xa, hai cánh môi Joohyun run run va vào nhau, nàng cố gắng giữ bình tĩnh: 

"Em buông ra, tôi ra ngoài nấu bữa sáng. Còn có, đồ của em tối qua ướt hết rồi, nếu em không chê thì đồ của tôi ở trong tủ em có thể mặc tạm." 

Bình thường nàng ở nhà mặc đồ thể thao rất rộng, chẳng hạn như một chiếc hoodie và quần thể thao rộng. Nên có thể Seulgi sẽ mặc vừa. Nàng nghĩ vậy. 

Dứt lời Joohyun gỡ tay Seulgi ra, một mình cô ngồi giữa căn phòng, cảm giác như mình bị bỏ rơi sau đêm hoan lạc. Giây phút đó, một nửa yếu đuối trong Seulgi trổi dậy, lòng trống rỗng... 

Mãi nàng đã làm xong đồ ăn gần nửa tiếng nhưng vẫn không thấy Seulgi ra. Có phải lại nằm xuống ngủ tiếp rồi không?  Cái gì? Nàng mới là người cần được ngủ cơ mà, vậy mà còn phải dậy làm bữa sáng cho cô nữa chứ. 

Joohyun lại phải đi vào phòng xem xét, từ nãy giờ Seulgi chỉ mới xuống giường để tắm và bây giờ đang thay đồ, đúng là lười biếng thật. Phần vì tay bị thương băng bó hơi khó khăn khi mặc áo. 

Joohyun nhìn Seulgi khổ sở không mặc được áo thì thở dài đi lại giúp cô mặc quần áo vào. Vấn đề này, lúc trước ở cùng nhau hai người hay làm thay phiên nên không có gì đáng ngại. Seulgi cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ mong nàng nhìn mình một cái, đừng có lạnh lùng như vậy nữa. 

Khoảnh khắc Joohyun ngẩng đầu nhìn lên, trái tim cô rung động mãnh liệt. Nàng ngại ngùng quay mặt đi, vì hai người chưa bao giờ thật sự nghiêm túc nhìn vào mắt nhau như vậy. 

"Em ra ăn sáng rồi có thể về, đã muộn rồi em còn phải đi làm."  Nàng nói xong liền quay đầu hướng cửa đi ra ngoài. 

Trong buổi ăn sáng, Seulgi không ăn nhiều chỉ ngồi nhìn Joohyun ăn. Vẻ đẹp của nàng bao lâu nay vẫn không thay đổi mà, lúc ngồi ăn cũng thuần khiết như vậy. 

"Em không cần ăn à? Sao cứ nhìn tôi vậy?" Joohyun đều đều cất giọng.  Seulgi lắc đầu, tay chống cằm dễ thương. Vẻ mặt thản nhiên đáp lại:

"Không cần ăn, tối qua ăn chị no rồi." 

Phụt. 

Joohyun như vậy bị cô làm cho ho sặc sụa, bánh mì trên tay cũng rớt xuống bàn. Không hay hai má nàng đã nhiễm tần phấn hồng. 

"Chị có sao không?" Seulgi lo lắng ngồi dậy vuốt lưng nàng, còn không biết bản thân vừa làm ra chuyện gì. 

Joohyun lườm Seulgi một cái rồi hất tay cô ra:

"Em không ăn thì im miệng lại ngồi yên bên đó để tôi ăn." Nói luyên thuyên, người gì trước giờ vẫn không thay đổi. Toàn nghĩ đến chuyện làm tình, cho đói chết em đi. 

Hứ, đúng là đồ lạnh lùng mà. Lisa ủy khuất quay về chỗ ngồi. Cô còn tưởng nàng ghét mình đến độ vậy nên chỉ ngồi yên nhìn nàng ăn thôi. 


[...] 


"Seulgi này."  Sooyoung và Seulgi ngồi trong phòng làm việc, cô ngồi xem bảng thống kê trên laptop, còn Sooyoung ngồi bên cạnh viết hồ sơ. 

Mới vừa dự cuộc họp xong, Sooyoung liền lên phòng làm việc của Seulgi để nói chút chuyện, gần đây có vẻ nhiều chuyện làm Sooyoung không có thời gian. 

"Sao thế?" Seulgi hỏi, nhưng mắt vẫn nhìn vào laptop. 

"Em nghĩ chị đừng đi tìm chị Joohyun nữa." 

"Tại sao?" Seulgi nhíu mày nhìn Sooyoung.  Tại sao cô lại không được đi tìm nàng, nàng đâu là của ai, cô đang rất nghiêm túc và chân thành theo đuổi lại nàng. 

"Seulgi, nếu chị muốn chị Joohyun được sống yên ổn thì đừng đi tìm chị ấy nữa."  Seulgi nhìn Sooyoung khó hiểu, thật ra có nhiều vấn đề mà Sooyoung biết, nhưng do vì nàng không cho nói nên đành phải giữ bí mật. 

Mà Seulgi cứng đầu quá, nàng đã cùng với Lee Seojoon hôn nhau trước mặt cô mà cô còn bám theo nàng không buông. 

"Chị có biết bố của chị xem chị Joohyun là gì không?" Sooyoung dừng lại, ngồi thẳng dậy nhìn thẳng vào Seulgi. 

Seulgi lắc đầu. 

"Ông ấy xem thường Joohyun, xem Joohyun là gái điếm bám theo chị vì tiền. Năm đó bố của chị tìm gặp Joohyun, không biết bằng cách nào trong tay ông ấy có đoạn clip quan hệ của hai người. Ông ấy dùng nó để uy hiếp Joohyun, ép Joohyun rời xa chị."  Seulgi không tin vào tai mình, cô ngồi thẳng dậy, đôi mày cau chặt. Sooyoung tiếp tục nói. 

"Joohyun vốn dĩ yêu chị không muốn rời đi nên do dự. Nhưng mà đêm đó chị đã làm cho hy vọng cuối cùng của chị ấy dập tắt vì chị cũng như bố chị, xem Joohyun là gái điếm."  Seulgi thở ra nặng nề, lồng ngực không ngừng co thắt. 

"Chị không..." Cô vì ghen tuông mất đi sự kiểm soát mà sỉ nhục nàng nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ xem nàng là gái điếm. 

"Bố chị đe dọa nếu Joohyun để chị tìm thấy, thì đoạn clip đó sẽ bị tung lên khắp mặt báo."  Seulgi nghe đến tức giận đỏ mặt, mấy năm cô vì ông ấy mà làm việc, không để mất đi danh tiếng cũng như doanh thu. Mà ông ta đang vì danh lợi của bản thân mà ép nàng và cô như vậy sao. 

"Seulgi, nếu chị không yêu Joohyun thì cút ra xa chị ấy một chút. Bao giờ thì em mới chịu hiểu mấy năm qua Joohyun đã khổ sở thế nào?"

————————
Vote cho tớ nhá⭐️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#seulrene