Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Seulgi nóng nảy bỏ đi sau khi nghe Sooyoung nói, ngang ngược mở cửa vào thư phòng mà không cần gõ. 

"Tại sao bố lại làm như vậy?"  Ông Kang đang đọc báo, tay nghiêm chỉnh nâng tách trà lên. Ông từ tốn đối nghịch với vẻ gấp gáp của Seulgi. 

"Con đang nói đến chuyện gì?"  Ông vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. 

"Bố vì sao lại dùng đoạn clip để uy hiếp Joohyun?" Seulgi không thể kiềm chế được mà lớn tiếng. 

"Con ở đây lớn tiếng cái gì? Con bé đó không phải con chỉ chơi qua đường thôi sao? Nó hoàn toàn không xứng với con."  Ông Kang tức giận đứng dậy. Lúc này căn phòng trở nên căng thẳng. 

"Con không chơi qua đường, con yêu Joohyun. Bố không có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm của con." 


Bốp. 


Cái tát trời giáng xuống trên mặt Seulgi, bao nhiêu kiềm chế trong lòng liền bùng phát, cô không muốn nhịn nữa. Ông Kang quát lên. 

"Mày vì con bé đó mà cãi nhau với bố mày? Tao nuôi mày lớn từng này, để mày đỗ đạt cưới người môn đăng hộ đối, không phải để mày cưới loại phụ nữ đó..." 

"Joohyun mới là người bị con cưỡng hiếp, con là người bám theo Joohyun, cô ấy cũng không cần tiền của con!" Seulgi điên cuồng gầm lên.

"Cưới người môn đăng hộ đối làm gì? Bố vì bản thân bố thôi. Con không cần cái thứ vinh hoa phú quý mà bố ban cho."  Seulgi nổi điên gạt hết đồ trên bàn của ông Kang xuống đất. Bình hoa quý rơi xuống đất vỡ nát. Chủ tịch kinh động nhìn Seulgi. 

"Nếu bố còn giữ ý định làm hại Joohyun." Lisa nắm chặt hai tay, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng ông Kang nhấn mạnh.

"Thì cái công ty này chuẩn bị phá sản đi là vừa." 

"Mày... mày..."  Ông giận đến đỏ mặt, ngón tay chỉ vào Seulgi không ngừng run lên. Cô xoay lưng bỏ ra ngoài không quan tâm ông Kang đang tức giận thế nào. 

Đây đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Seulgi. Việc cô làm cho cái công ty này phá sản là điều rất dễ dàng. 

Đánh đổi hạnh phúc con cái để giành lấy danh lợi hào nhoáng. Thật sự kinh tởm. Lúc này Seulgi không có gì ngoài cảm giác tội lỗi chồng chất. 

"Cho hủy tất cả lịch gặp gỡ khách hàng trong hôm nay và ngày mai."  Seulgi ra lệnh cho Wendy rồi gác máy. 

Ngày mai là ngày làm việc cuối cùng của Wendy, cô phải trở về Mỹ với bố mẹ và sẽ tiếp tục công việc ở nơi đó. 

Hôm nay Wendy có hẹn gặp Seyoung bên ngoài cổng nhà nàng. Vì lo nàng nghĩ mình có ý đồ không tốt nên ở đây là tốt nhất. 

"Em tìm tôi có việc gì?" Seyoung đứng đối diện Wendy vẫn giữ thái độ lạnh nhạt xa cách ấy. 

"À, tôi muốn xin lỗi chuyện hôm đó..." 

"Tôi nói không cần lời xin lỗi của em rồi mà? Chỉ cần đừng xuất hiện trước mặt tôi." Seyoung đều đều đáp.  Wendy gật đầu tỏ vẻ hiểu được.

"Không biết sau này có cơ hội gặp lại hay không, nên tôi muốn gặp chị một lần trước khi lên máy bay." 

"Em đi đâu?" Seyoung sững người. 

"Tôi phải về Mỹ, có lẽ là không quay lại nữa..." Wendy nhìn Seyoung cười cười.

"Chị ở lại đây phải giữ sức khỏe, còn có hãy tìm người nào đó tốt để yêu, người ta sẽ chăm sóc cho chị. Sau này cũng không cần phải lo gặp tôi nữa."  Wendy lúc nào cũng giữ nét hồn nhiên trên gương mặt, nàng thực sự không biết lúc nào cô đang buồn, lúc nào đang vui.  Seyoung từ nảy giờ bị nghẹn lời không thể nói được gì, chỉ có một mình Wendy đọc thoại. 

"Tôi rất kín miệng nên chị đừng lo, tôi sẽ không tiết lộ chuyện hôm đó cho ai biết đâu."  Trong lòng Seyoung có chút xót xa khó tả, đâu có yêu người ta mà tại sao nghe người ta rời đi liền thấy đau lòng? 

"Cũng muộn rồi, chị vào nhà đi." Wendy thúc giục, thật ra cô còn có cuộc hẹn với Sooyoung ở quán bar. 

"Em cũng phải giữ sức khỏe..."  Ngoài lời này ra, Seyoung cũng không biết nói gì thêm. Vậy mà Wendy thấy vui khi nàng còn để ý tới mình. Cô cười gật gật đầu, đợi nàng vào trong rồi mới lên xe rời đi. 


*** 


Seulgi đứng đợi Joohyun ở trước cửa căn hộ mong muốn được nhìn thấy nàng một chút.  Đợi hồi lâu cuối cùng Joohyun cũng trở về, nhưng là đi cùng với một người mà cô không muốn nhìn thấy - là Lee Seojoon. 

Hai người còn nắm chặt tay đan vào nhau rất tình tứ. Joohyun chỉ dừng lại ánh mắt trên người Seulgi vài giây liền rời đi. Nàng không có biểu hiện gì mở cửa, sau đó chào tạm biệt Lee Seojoon rồi đóng cửa lại. 

Như thể không hề có sự tồn tại của Seulgi ở nơi đây. 

Joohyun vừa đóng cửa lại thì Seulgi đã tiến tới nắm lấy cổ áo của Lee Seojoon. Hắn nhìn cô với vẻ mặt khinh khỉnh. 

"Mày đừng nghĩ tao không biết ý đồ của mày đối với Joohyun, tao thề là tao sẽ giết mày nếu mày làm hại đến cô ấy."  Seulgi thấp giọng, hắn cười giễu cợt.

"Mày nghĩ Joohyunsẽ tin mày sao? Sớm muộn gì thì Joohyun cũng sẽ rơi vào vòng tay của tao thôi."  Lee Seojoon nhếch môi, Seulgi không nhịn nổi cơn tức với vẻ mặt đểu giả của hắn, cô vung tay đấm thật mạnh vào mặt Lee Seojoon. Hắn loạng choạng lui về sau. 

Lee Seojoon không dễ ức hiếp nên đã đấm vào mặt Seulgi một cái, máu từ khóe miệng cô chảy ra. 

Seulgi thực giận dữ lôi cổ áo Lee Seojoon xuống đất, không ngừng đấm vào mặt hắn. Mà không ngờ rằng hắn lại khốn kiếp đến mức cố tình nói to để Joohyun nghe thấy. 

"Seulgj! Cô nghĩ cô đánh tôi thì Joohyun sẽ trở về với cô sao? Được rồi cứ đánh đi."  Joohyun nghe được nên mở cửa ra, đập vào mắt nàng cảnh tượng Seulgi ở trên liên tục đánh Lee Seojoon. 

"Seulgi dừng lại!" Nàng thét lên. 

Joohyun đi tới đỡ Lee Seojoon mặt đầy máu lên. Nàng tức giận quát vào mặt Seulgi: "Em quậy đủ chưa? Em có biết em đã gây cho tôi rất nhiều phiền phức hay không? Hay em muốn tôi phải biến mất khỏi tầm mắt của em thì em mới vừa lòng?" 

Tay Seulgi vì động vết thương mà máu không ngừng chảy ra. Cô sững sờ nhìn nàng, hắn cũng đánh cô cơ mà. Chính miệng hắn còn nói lời giễu cợt về nàng, mà nàng lại xem hắn là một người tốt. 

Có phải bây giờ nàng rất hạnh phúc, ở bên cạnh Lee Seojoon mới khiến nàng vui vẻ. Seulgi trong lòng có gì đó đổ vỡ, cô nở nụ cười chua xót. Dù biết sự thật này khó chấp nhận.  Nàng hiện tại chỉ lo cho Lee Seojoon kia, còn nắm chặt tay hắn như vậy. Seulgi hình như không còn gì cả, cô đã mất hết rồi. 

"Xin lỗi."  Seukgi chua xót nhìn nàng rồi nói, cô đưa tay quệt đi vết máu trên khóe môi rồi sải bước rời khỏi đó, bóng lưng cô độc biến mất khỏi tầm mắt của nàng. 

Máu ở bàn tay nhỏ giọt từ nơi đó ra đến bãi giữ xe. Joohyun tất nhiên nhìn thấy, nhưng nàng không thể nào đuổi theo. Nàng buông tay Lee Seojoon ra, không chút cảm xúc nói:

"Anh về đi, Seulgi cũng đi rồi."  Lee Seojoon cứng họng còn nghĩ nàng sẽ giúp hắn chăm sóc vết thương. Nàng không phải ngu ngốc không nhìn ra hắn cũng đánh Seulgi cơ mà lại mạnh miệng như vậy. Chẳng qua nàng muốn Seulfi không còn vương vấn gì nữa. 

Nàng cũng biết rõ ý đồ của Lee Seojoon nhưng do hắn đã giúp nàng có được ngày hôm nay nên đành phải nhẫn nhịn một chút. 

Hắn á khẩu nhìn Joohyun vào nhà khóa cửa lại, bản thân tức giận đấm vào tường một cái.

Gương mặt nhuốm đầy màu gian dối.

———————
Vote cho tớ nhá⭐️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#seulrene