Chương 1: Có Người Chứ Không Có Tâm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời nói đầu là cho Au xin lỗi vụ "Ai là Mẹ Jessie", truyện đó Au đã xóa vì khi đọc xong truyện Au thấy nữ chính không hợp với Fany Fany Tiffany. Vì thế Au quyết định đổi qua Cover truyện này. Còn về fic "Cuộc hẹn ước hôn nhân" thì từ từ Au sẽ ra chap sau. Vì hẹn tại đang bí quá ^^. Cuối cùng lời thứ tội đã xong, chúng ta bắt đầu vào chương 1 thôi...

~~~~  

Buổi chiều mưa, điện thoại Trịnh Tú Nghiên chợt có tin nhắn:

- Em đón con rồi. Tối nay Nghiên nhớ về sớm nhé! Tivi thông báo sẽ có bão.

Xóa tin nhắn điện thoại, không buồn trả lời.

Đến một cú điện thoại cũng không gọi được sao?

- Nghiên….

Một đôi bàn tay trắng nõn chợt quàng qua vai Tú Nghiên… Mùi hương nước hoa đắt tiền mê hoặc. Không gian một bầu ái muội khi thân hình tràn trề sức sống đó dán vào cậu:

- Ở lại với em nhé!

Mĩ Anh rất ít dùng nước hoa. Mùi hương của cô ấy là một mùi vị tự nhiên. Không nồng nàn song tạo cảm giác thật dễ chịu.

- Mấy giờ rồi?

- Nghiên hỏi để làm gì?

- Hết giờ làm việc rồi… cô về đi, thư ký Từ…

Vẻ lạnh lùng bất ngờ đó khiến Từ Mỹ khựng lại. Duy chỉ có một lần Tú Nghiên hôn cô, nụ hôn mạnh bạo và đầy vẻ ngạo mạn đó làm cô mê say… 3 năm ở bên cậu, có lẽ đã có kết quả… Nhưng rồi sau đó, cô nhận ra cậu hôn mình bởi ngoài cửa Mĩ Anh đã đứng đó. Gương mặt bình tĩnh, người ấy nhẹ nhàng:

- Em đến báo là ngày mai con có buổi họp mặt phụ huynh ở trường. Nó muốn Nghiên và em cùng có mặt.

Vậy thôi!

Cô đau đớn nhận ra ánh mắt Tú Nghiên sau khi Mĩ Anh rời khỏi là một nỗi bi ai không nói được nên lời. Nó có chút mệt mỏi, buông xuôi… Sau đó cậu ném cho cô một tờ chi phiếu:

- 5 vạn… Một nụ hôn! Cảm ơn cô, cô Từ…

Cô đã ném tờ chi phiếu đó vào mặt cậu và vùng chạy. Nhưng không trốn được con tim mình. Ngày hôm sau khi đến công ty, gặp nhau, Trịnh Tú Nghiên vẫn là Trịnh Tú Nghiên. Lạnh lùng, cao ngạo.

- Sao cô không về đi?

- Còn Nghiên… Nghiên?

- Tôi có chút việc bận. Cô về đi!

Bỏ lại trong căn phòng đó, như bao lần – một sự cô đơn đến cùng cực. Cậu có mọi thứ, giàu có, xinh đẹp, thành đạt. Tại sao một trái tim bé nhỏ lại không nắm được? Hoàng Mĩ Anh.. Dù cô là vợ của cậu?

Sai lầm? Sai lầm ở điểm nào?

Tú Nghiên nhắm mắt lại… Trước mắt cậu hiện lên vóc dáng quen thuộc của cô 6 năm trước, lần đầu tiên gặp mặt của hai người.

Mĩ Anh mặc một chiếc váy màu trắng ngà. Cô có làn trắng hồng, mái tóc hung đỏ được vấn sau cổ. Tuy nhiên nụ cười của cô rất tươi tắn. Đêm đó Mĩ Anh làm tiếp tân hướng dẫn mọi người trong buổi tiệc giáng sinh của công ty.

- Chào quý khách!

Dàn tiếp tân cúi người chào các quan khách. Công việc của các cô là mỉm cười thật tươi. Song, không hiểu sao Tú Nghiên lại đặc biệt chú ý đến nụ cười đó. Nó làm vùng da mắt của Mĩ Anh nhăn lại. Tuy nhiên lại không có cảm giác giả tạo, rất tự nhiên.

Thấy cậu, sau đó biết Tú Nghiên là chủ của mình, đôi mắt trong trẻo có hơi nể sợ. Nụ cười vẫn tươi, nhưng bên trong có vẻ e dè.

Cô ngồi sau xe của một anh chàng sau giờ tan sở. Nụ cười đó thật tươi.

Trịnh Tú Nghiên tự cười mình. Sao lại ganh tỵ với người được dành cho nụ cười đó chứ? Cô và cậu vốn là ở hai thế giới khác xa nhau. Một là nhân viên, còn một là giám đốc…

Sau đó thì… như một trò chơi khăm của số mệnh, Tú Nghiên không ngừng gặp lại cô… Dẻo mồm dẻo miệng ở chợ trời, bán quần áo, nào là hàng hiệu giảm giá, tất cả đều thật đáng yêu.

Điện thoại lại đổ chuông kéo Tú Nghiên khỏi dòng suy tưởng:

- Alo?

- Daddy ơi! Chừng nào Daddy về?

- Ừ… Lauren đang làm gì đó?

- Mẹ tắm cho con rồi. Con đang xem phim.

- Ừ. Daddy về ngay.

Lòng cậu ấm lại…. Mái nhà đó, dù cô vẫn dịu dàng săn sóc… Nhưng gần như là một con người khác vậy. Mĩ Anh hồn nhiên, tràn đầy sức sống đã biến đâu rồi?

Kể từ ngày đó… Mĩ Anh đã lấy lạnh lùng để làm biện pháp trừng phạt cậu. Một cách trả đũa tàn nhẫn và thích đáng… Cho một kẻ không thích đau khổ một mình đã kéo theo 2 người đang tha thiết yêu nhau.

~~~

Bỗng dưng nhìn thấy xấp ảnh trong ngăn bàn khi dọn dẹp phòng, mặt Mĩ Anh hồng lên… Những tấm ảnh xấu hổ thế này, sao lại còn giữ cơ chứ!

Nó nhắc cô về một buổi đêm hôm ấy:

- Thư ký Hoàng… Cô say quá rồi!

- Về nhà… Tôi muốn về nhà…

- Được rồi… Về nhà…

Nhà cô không có nệm êm ái như vậy… Càng không có máy lạnh… Với lại cũng không có phòng riêng, về đến nhà là chị hai sẽ xoa dầu rồi đưa cô vào trong cái giường nhỏ của hai người.

Đúng là hôm nay có người đang xoa lưng cho Mĩ Anh, nhưng mà… bàn tay lạ lắm… Tuy cũng êm ái nhưng không dịu dàng như chị hai. Lại càng lúc càng di chuyển dần xuống dưới:

- Chị hai! Không phải… Nhột mà…

Máy lạnh mát rượi. Thật sự là có máy lạnh. Cô mờ mờ mở mắt, ánh đèn ngủ tuy không rõ lắm nhưng vẫn có một ai đó đang đặt tay lên ngực Mĩ Anh. Không chỉ đụng mà còn va chạm mạnh:

- Ư…. Đau mà….

Người đó đang mở nút áo sơ mi của cô… Cái lạnh của máy thấm vào người, làm cô co ro, ôm lấy ngực:

- Không được….

Có giọng ai trầm khào sát bên tai.

Mĩ Anh cảm thấy có người nào đó đang… hình như đang cởi tiếp váy dài… Rồi có tiếng ném áo xuống mặt đất… Tai của cô ngứa không chịu được… người khó chịu bởi cảm giác có ai đó rất nặng vừa đè lên người cô:

- Không… Nặng quá! Nặng…. Xuống đi… Nặng!

Không những không xuống mà sau đó cổ cô lại nhoi nhói… Rồi ngực… lưng… Phần cơ thể mềm mại đang bị xoa nắn, rất đau.

Chân bất thình lình bị kéo mạnh… tách ra…

- Á!

Một cảm giác đau kéo tới…. Đau quá… Có một vật gì đang xâm nhập vào bên trong Mĩ Anh. Phần thân dưới của cô như tê liệt… Ai đó đè cô chặt dưới giường… Môi cô chỉ còn tiếng ú ớ vì bị một bờ môi bịt kín.

Cảm giác đau cứ kéo dài… Mĩ Anh muốn vùng vẫy, muốn cái đó tách khỏi mình nhưng nó càng lúc càng sâu… Hạ thân cô vô cùng đau nhức… Mà không chỉ một lần như thế… Chỉ dừng lại một chút, rồi tiếp tục đâm vào…

Cho đến lúc Mĩ Anh thiếp đi… Với cảm giác vừa mất đi cái gì đó thiêng liêng lắm…

Hôm sau cô tỉnh dậy, toàn thân không có một mảnh vải, đang nằm cùng giám đốc dây dưa trên giường. Cô kêu khóc, van xin, cậu ta cũng không dừng tay, chỉ buông Mĩ Anh ra khi đã hoàn toàn thỏa mãn.

Đó đã là hơn 1 giờ trưa…

Ai bảo mày say xỉn, Hoàng Mĩ Anh.

Đã 22 tuổi, đương nhiên không thể kiện người ta cưỡng dâm mày. Huống gì, cô đang nợ cậu ta 10 vạn tệ, sau khi gia đình không trả nổi món nợ 1 vạn tệ, lãi mẹ cứ đẻ lãi con.

10 vạn tệ với cậu ta như hạt muối, nhưng với Mĩ Anh là cả một gia tài.

Cô còn phải nuôi cha mẹ, em trai học đại học… Công việc này, dù phải tiếp xúc thường xuyên với cậu ta cũng không thể mất. Chẳng nơi nào trả cho cô 8000 tệ mỗi tháng để nuôi dưỡng gia đình.

Cậu ta càng lúc càng vô sỉ hơn. Không những không xấu hổ về chuyện hôm đó, cậu ta còn thường xuyên ức hiếp, muốn cô ngay phòng làm việc của mình:

- Cậu đừng có quá đáng… Tôi… tôi sẽ vay tiền để trả lại cho cậu. Tôi không phải là một con điếm… Cậu…

Cậu ta đã ôm cô vào lòng…. mặc Mĩ Anh cào cấu chống cự… Sau đó đưa cho cô xấp hình này.

Chụp rất rõ cảnh hai người dây dưa nhau trên giường, vẻ mặt Mĩ Anh, hoàn toàn không có phản kháng.

Người đó chiếm đi tấm thân xử nữ, còn nhẫn tâm đùa bỡn, xem cô là món đồ chơi trong tay, hôm đó Mĩ Anh để mặc cậu ta muốn làm gì thì làm. Thân yếu thế cô, làm sao để mà chống cự…

- Mẹ…. mẹ ơi!

Tiếng con gái vang lên… Cô bé đã thấy trong tay mẹ có hình…

- Mẹ ơi! Mẹ cầm hình ai vậy?

- Không… - Mĩ Anh đỏ ửng mặt, vội giấu sau lưng- Con đánh răng đi, chuẩn bị đi ngủ…

- Con đợi daddy… Con muốn khoe daddy cái này…

- Daddy sẽ về trễ lắm…

Chiều nay, Mĩ Anh đã gọi điện đến công ty. Cô thư ký Từ là người nghe máy… Cũng là cô gái đã hôn Tú Nghiên nồng nhiệt trong phòng…. “Nghiên không rảnh!”

Mĩ Anh đành gửi tin nhắn, nhưng không biết cậu có thời gian để xem không?

- Lúc nãy con gọi Daddy rồi… Daddy nói daddy sẽ về mà….

Có tiếng mở cửa… Lauren nhảy cẫng lên:

- Daddy về!

Cô bé nhào vào lòng cậu…. Tú Nghiên ôm lấy con gái:

- Con mới tắm à? Thơm quá… Daddy hôn một cái nhé!

- Mẹ cũng tắm nữa… Mẹ cũng thơm… Daddy hôn mẹ đi!

Daddy cũng muốn lắm… nhưng mẹ con luôn không muốn như vậy, tiểu bảo bối à.

- Daddy chưa tắm… Hôi lắm!

Mùi nước hoa thật nồng từ người cậu… Bất giác, giọng của Mĩ Anh có một tia hờn giận:

- Tắm đi rồi ăn cơm…Em đưa con đi ngủ trước đây…

 Hết Chương 1

Votes và Cmt ủng hộ mình nha ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro