Chương 14+15: Lỗi Của Ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Tú Nghiên đến bệnh viện, ba mẹ vợ cậu đang thấp thỏm đi lại trước cổng hành lang. Nhìn thấy cậu, ông Hoàng không nói gì, chỉ đưa tia mắt nghiêm khắc nhìn người con rể… Lauren thì nhào tới ôm lấy cậu:

- Daddy ơi! Mẹ… sợ lắm!… Sợ lắm daddy ơi!

- Ngoan…. Có daddy đây… Mẹ sẽ không sao đâu con… Không sao mà…

Em dùng cách này để chạy trốn tôi sao? Hoàng Mĩ Anh… Lẽ nào ở với tôi, còn thê thảm hơn là cái chết? Em chấp nhận bỏ lại tất cả, chỉ vì muốn thoát khỏi tôi sao?

Cửa phòng cấp cứu bật mở… Bác sĩ bước ra, trở thành trung tâm của sự chú ý:

- Bác sĩ…. Con gái tôi có làm sao không?

- Chúng tôi đã súc ruột cho cô ấy, tình trạng nói chung là ổn định… Nhưng mà…

Ánh mắt ông quét qua mọi người, dừng lại ở Tú Nghiên:

- Cậu là chồng của cô ấy?

- Vâng…

- Mời cậu vào phòng… Tôi có chút chuyện cần trau đổi.

- Vâng…

Căn phòng của bác sĩ tiếp khách khá đơn giản. Vị lương y trong áo blouse trắng chỉ một chiếc ghế, nhẹ nhàng:

- Cậu ngồi di!

- Cảm ơn!

Ông cũng không vòng vo, vào thẳng vấn đề:

- Khi cấp cứu, chúng tôi phát hiện cô ấy đã bị tổn thương nghiêm trọng thể chất lẫn tinh thần do chuyện bị bạo hành tình dục. Cậu là chồng cô ấy, có lẽ hiểu ý tôi…

Miệng Tú Nghiên nghẹn đắng. Đêm qua trong cơn giận dữ, cậu đã hành động như một con thú cưỡng bức Mĩ Anh không biết bao nhiêu lần:

- Chuyện riêng của gia đình, chúng tôi vốn không thể nào can thiệp. Nhưng lấy tư cách là một bác sĩ điều trị, tôi khuyên cậu nên chấm dứt những hành vi gây tổn thương đến vợ mình. Chuyện cô ấy tự tử có lẽ là do không chịu nổi cú sốc này…

- Vâng…

Miệng đáp thế nhưng Tú Nghiên cũng không biết mình đang nói gì. Tâm trạng nặng nề khiến cậu đi những bước như đeo chì. Vừa sợ hãi, lại vừa lo lắng.

Lo sẽ mất cô mãi mãi… Sợ ngôi nhà kia rồi sẽ không còn bóng dáng thân thuộc mỗi lúc đi làm về, nhìn cô lúi húi trong bếp làm thức ăn, bên cạnh cô, Lauren bám lấy mẹ, không ngừng hỏi. Không phải từng có lúc, Tú Nghiên mỉm cười trước cảnh tượng ấy, lòng thầm nhủ, thế là tốt rồi đó sao?

Cậu đã làm gì vậy? Không hề hối hận, không hề nương tay khi vùi dập Mĩ Anh… Phát tiết, làm vơi đi nỗi ghen hờn trong lòng mình mà không màng tới những lời van nài của vợ. Cô đã khóc, đã nói rằng sẽ hận cậu?

Hận?

Còn hận là còn nhớ đến. 5 năm trước khi dùng thủ đoạn buộc cô vào lễ đường, Tú Nghiên đã nghĩ vậy… Nhưng bây giờ, cậu cảm thấy hận rất đáng sợ… Nó cuốn cô đi xa Tú Nghiên hơn…

Cũng trong lúc đó, Từ Khải đi đến:

- Đồ khốn nạn…

Một cú đấm nhắm thẳng vào mặt Tú Nghiên. Cậu ngã xuống đất… Cổ áo Tú Nghiên bị anh ta túm lại, kéo lên:

- Mày là đồ khốn… Mày đã hại Mĩ Anh ra nông nổi này… Mày…

Tú Nghiên không đánh trả. Vì anh ta nói đúng…. Tại cậu hết cả… Vì lòng ghen hờn… Vì sự mù quáng của mình.

- Được rồi…

Cú đấm thứ hai định hạ xuống thì bị một bàn tay khác chặn lại… Gương mặt có nhiều điểm tương đồng với Mĩ Anh đang chặn giữa hai người. Là Hoàng Khả Minh.

- Tú Nghiên… để chị ở lại đây, mẹ sẽ chăm sóc chị… Ba bảo em mời hai người về nhà nói chuyện.

Căn phòng khách nhỏ nhắn nhưng ấm cúng của Hoàng gia. Ông Hoàng nhìn hai người  trước mắt mình, giọng nhẹ nhàng:

- Cả hai ngồi đi…

- Tú Nghiên… Con nói cho ba biết… Chuyện con và Mĩ Anh kết hôn, có phải là vì con cho nó vay tiền, sau đó uy hiếp nó lấy con không?

- Thưa ba….

Ánh mắt của người cha nghiêm khắc khiến Tú Nghiên nghẹn lời nhưng cũng không muốn lừa dối ông:

- Vâng ạ!

- Là 100 vạn đúng không?

- Dạ…

- Tiêu Kiều bạn thân của vợ con nói cho ba biết, Mĩ Anh mấy năm nay luôn cố gắng dành dụm tiền để trả lại cho con. Nó chỉ mới tiết kiệm được 40 vạn. Sổ lương hưu của ba và mẹ có lẽ cũng được khoảng 30 vạn. Khả Minh cũng có tiền tiết kiệm. Nó sẽ chuyển vào tài khoản của con.

- Thưa ba…

- Ba biết con không nghĩ gì khi bỏ ra khoản tiền đó, chỉ nghĩ dùng nó để uy hiếp Mĩ Anh thôi. Nhưng trong đạo nghĩa vợ chồng, một khi có một phía dùng vật chất để uy hiếp người còn lại, hôn nhân sẽ chỉ là một nấm mồ thôi con ạ!

Ông không mắng chửi, không sỉ vả nhưng lại rất thấm, rất đau…

- Cháu Từ Khải… Bác biết 5 năm trước chuyện Mĩ Anh nhà bác phụ bạc cháu lấy chồng là việc gây tổn thương cho cháu rất sâu… Thay mặt con bé, bác xin lỗi cháu…

- Thưa bác… cháu…

- Bác không muốn nói tới ai đúng ai sai trong chuyện này… Nhưng là một người đàn ông, bác cho rằng chuyện cháu muốn trả thù người phụ bạc mình, dù bất cứ lý do gì cũng là cháu sai rồi. Cách trả thù tốt nhất một người là hãy sống tốt hơn, để cho người kia thấy chọn lựa của họ là sai lầm. Khăng khăng buộc họ phải đau khổ cùng mình… Điều đó chỉ chứng tỏ sự bất lực của người đàn ông thôi cháu ạ!

Nhìn Từ Khải lẫn Tú Nghiên, ông nhẹ nhàng thốt lên lời kết luận:

- Trong chuyện này, chúng tôi cũng là người có lỗi. Cứ vô tình không biết đến nỗi đau đớn của con gái mình, cứ vô tâm nghĩ rằng nó đang có một gia đình hạnh phúc. Chúng tôi sẽ cố gắng sửa chữa sai lầm đó… Còn hai cậu… nếu thật lòng yêu thương Mĩ Anh thì đừng làm con bé phải đau đớn nữa.

Ông quay sang Tú Nghiên:

- Ba nghĩ… Nếu hôn nhân này vốn là một cuộc đổi chác thì cũng nên kết thúc đi… Đừng để quan hệ mua bán ấy xen vào tình vợ chồng vốn rất thiêng liêng con ạ!

~~~~~

Mĩ Anh tựa người vào tường, thẫn thờ. Cô không biết tại sao mình lại làm vậy nữa. Chỉ biết sau khi Trịnh Tú Nghiên rời khỏi, cô rất đau lòng. Đau đến không chịu nổi, còn hơn cả 5 năm trước, khi nói lời cắt đứt với Từ Khải. Mĩ Anh chỉ muốn làm sao quên đi cảm giác đó… Cô lục lọ thuốc trong ngăn tủ, dốc hết vào miệng…

Khi tỉnh lại, nhìn gương mặt lo lắng đến cuống cuồng của mẹ, đôi mắt thâm quầng vì thức trắng của cha và em trai, cô mới thấy mình tội lỗi biết dường nào. Chết để yên thân, bỏ mặc những người thân đó sống chuỗi ngày mất mát thương tâm. Còn Lauren nữa… Con bé ôm lấy mẹ, thầm thì những lời trẻ thơ, mong cho mẹ mau hết bệnh về nhà… Là một người mẹ, sao Mĩ Anh có thể nhẫn tâm bỏ rơi con mình chứ.

Cửa phòng bật mở… Lauren nhảy chân sáo đến bên mẹ, giọng trong trẻo:

- Mẹ thức rồi daddy ơi!

- Ừ…

Tú Nghiên tay cầm cặp sách cho con gái, bước vào trong… Cậu nghỉ việc ở cty, giao phó mọi việc cho Du Lợi toàn tâm toàn ý làm thay vị trí của Mĩ Anh trong nhà, buổi sáng đưa con đi học, sau đó ghé nhà mẹ vợ, mang cháo bà nấu đến bệnh viện.

- Mẹ ơi!

- Lauren ngoan –Mĩ Anh ôm con vào lòng, âu yếm- Lauren hôm nay ở trường thế nào?

- Con học vẽ tranh ạ… -Cô bé lấy ra một bức tranh nhỏ, đưa cho mẹ- Mẹ xem, đây là daddy… đây là mẹ nè… Con nữa… Cả nhà mình đi chơi công viên.

Tú Nghiên chợt nhớ ra, hai năm rồi, cậu không cùng vợ con đi chơi… Nghỉ làm, cậu cũng thường ít về nhà ngay. Cảm giác chán nản xui Tú Nghiên trải qua một buổi tối ở quán bar, uống rượu một mình.. Đến khi về nhà, người đã nồng hơi men, chỉ muốn ngủ.

Con gái không nói ra, nhưng qua tranh có thể thấy, cô bé rất mong được cùng cha mẹ đi công viên chơi, hưởng thụ sự ấm êm trong một gia đình.

*Flashback*

- Tranh đẹp lắm!

Có những hôm Lauren háo hức làm bài tập sớm, sau đó đưa đôi mắt tròn xoe lên nhìn mẹ, nghiêm túc:

- Mẹ ơi! Dẫn con đi công viên nhé mẹ!

- Ừ…

- Daddy cũng đi nữa… Mẹ gọi cho daddy đi!

Những lúc ấy cô lại ngập ngừng. Gọi cho cậu, cùng cậu đi chơi công viên với con, vẫn là điều Mĩ Anh ít khi nghĩ đến. Bởi vì nó thuộc về hai con người yêu nhau, tình nguyện sống với nhau. Đằng này cậu và cô, chỉ là bán mua, đổi chác… Dù ở giữa vẫn có một đứa con.

- Đi đi mẹ… Gọi cho daddy đi!

Trong điện thoại của Mĩ Anh, số của Tú Nghiên được lưu không bởi một danh xưng êm ái như “chồng – ông xã – Honey”. Nó chỉ đơn thuần là những ký tự lạnh lẽo… Trịnh Tú Nghiên!

Trong máy của cậu cũng không hề có số của cô…

- Có chuyện gì không?

Câu trả lời hờ hững, và sau đó Mĩ Anh cũng sẽ thật hững hờ:

- Không… Vậy thôi nhé!

Trước đôi mắt chờ đợi, sáng long lanh của cô bé, Mĩ Anh nhẹ nhàng:

- Daddy bận rồi con… Để mẹ dẫn con đi!

Một tiếng “dạ” non nớt, ỉu xìu… Buổi đi chơi bỗng trở nên buồn tẻ lạ…

*End Flashback*

Tú Nghiên kéo cô khỏi đoạn hồi tưởng khi nhìn thấy Khả Minh bước vào phòng:

- Lauren ngoan… Con về nhà với cậu ba nhé! Daddy ở lại với mẹ một chút…

- Dạ…

Khả Minh hiểu, hai người có chuyện muốn nói với nhau. Quỳ một chân xuống trước Lauren, anh ôm cô bé vào lòng:

- Lauren ngoan… Cậu ba đưa con đi ăn kem nhé! Lâu rồi cậu cháu mình không đi với nhau rồi.

- Dạ…

Căn phòng còn có hai người. Tú Nghiên lên tiếng trước:

- Em thấy trong người thế nào rồi?

- Em đỡ rồi..

Mĩ Anh kín đáo quan sát cậu. Tú Nghiên đã ốm đi nhiều… Mấy ngày rồi vắng cô, cha con cậu có ăn uống được không?

-  Xin lỗi em… Xin lỗi rất nhiều.

Xin lỗi? Có lẽ chỉ làm đau thêm… Cô không ghét Tú Nghiên nhưng lại không thể quên đêm đó cậu đã đối xử với mình thế nào… Những chuyện Mĩ Anh chưa từng trải qua ở trên giường, cậu đều đã làm với cô. Nó khiến Mĩ Anh có cảm giác mình chỉ là một con điếm rẻ tiền mà cậu là khách hàng, thỏa thuê chà đạp.

- Em không giận Nghiên… Chỉ cần!

- Nghiên buông tha cho em đúng không? – Tú Nghiên chua xót vô cùng… Vợ cậu.. Thật gần mà cũng xa vời vợi:

- Nghiên đã thông qua cùng luật sư Trần. Sau khi em ra viện, chúng ta sẽ thu xếp thủ tục ly hôn. Chỉ cần em… tha thứ cho Nghiên… Nghiên không đủ can đảm để làm kẻ xấu dưới mắt em được nữa.

Mặc em căm thù… Nghiên sẽ vẫn chiếm lấy em… Em là của tôi!

Chưa là vợ chồng, có thể là như thế. Và Tú Nghiên tin rằng mình không sai…

Cho đến bây giờ, sau 5 năm chồng vợ, cậu thấy rằng mình đã sai…Sai rất nghiêm trọng khi cho rằng, chỉ với nỗi hận có thể giữ chân 1 con người… Đau đớn một mình đã không chịu được, đau đớn 3 người những tưởng đau thương sẽ dịu xuống, nhưng sự thật nó lại nhân lên rất nhiều lần.

Cậu muốn cầu xin cô sự thứ tha. Vì cuối cùng cũng hiểu, bị người mình yêu hận, thực sự đau thương và bất hạnh đến dường nào.

- Tha thứ cho Nghiên nhé Mĩ Anh! Nghiên sẽ không làm em phải buồn đau nữa… Tha thứ cho Nghiên.

 Hết chương

Đọc xong nhớ votes và Cmt ủng hộ mình nha ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro