Chương 18+19 Dịu Dàng Của Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi làm hết việc, Mĩ Anh vội vã về nhà.

Cánh cửa vừa mở ra, lần đầu tiên cô thấy một cảnh tượng hết sức ngộ nghĩnh. Tú Nghiên ngồi bệt dưới nền phòng khách, trên tay là những mẫu đồ chơi xếp hình. Lauren ra dáng chỉ huy, giọng non nớt líu lo:

- Gắn trên đó daddy ơi!

- ……………………..

- Không phải ạ…. daddy gắn chệch rồi.

- Bố cục như vầy mới hợp lý này con. Gam màu nóng….

- Không… Màu đó không đẹp. Daddy gắn màu kia đi!

Tú Nghiên khá am hiểu về kiến trúc nên đối với trẻ thơ, cậu mới thất bại đến vậy. Mĩ Anh cười khẽ, bước vào:

- Lauren…

- Mẹ! -Đôi mắt nâu y hệt Tú Nghiên sáng lên, bỏ ngay đống đồ chơi chạy ùa vào lòng mẹ. Bé phụng phịu:

- Daddy lắp dở lắm mẹ ơi! Thua mẹ và chú nữa…

Chú?… Từ Khải cũng vẫn thường đến đây sao?… Tim Tú Nghiên nhói lên nhưng rồi cũng bình ổn lại. Cũng vì ghen hờn mà cậu đã làm tổn thương đến Mĩ Anh đến mức này.

Mĩ Anh âu yếm hôn lên má con:

- Daddy không rành chuyện này mà. Con tắm chưa?

- Rồi ạ… Daddy thay áo cho con nữa.

- Ừ

Cô quay sang Tú Nghiên:

- Cảm ơn Nghiên…

- Có gì phải cảm ơn chứ. Lauren cũng là con của Nghiên mà.

Từ ngày ly hôn, Tú Nghiên trầm tĩnh hơn. Nụ cười đó, ít khi nào Mĩ Anh thấy được khi chung sống…

Ngoài trời bỗng có chớp sáng. Sau đó là một tiếng gầm. Lauren sợ hãi nép vào lòng mẹ:

- Có sét mẹ ơi!

- Ừ… Không sao đâu con. Sét để mưa mà…

Như chiều theo cô, trời bỗng đổ mưa…

Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt. Tú Nghiên gấp gáp đứng dậy:

- Daddy ơi, daddy đi đâu vậy?

- Daddy phải về nhà… Có một chút việc bận.

- Hồi trước daddy và mẹ ở chung trong phòng kia mà… Sao daddy không ở nữa…

- daddy…

Đôi mắt ngây thơ của con trẻ hết nhìn người này lại qua người khác, khiến Mĩ Anh cũng bối rối. Ngoài trời cũng mưa to. Nếu cứ để cậu về biệt thự ở Dương Minh, rủi ro có chuyện, Lauren sẽ buồn lắm.

- Nghiên vào phòng cũ ngủ đi. Em và con sẽ ngủ chung.

- Thích quá! -Lauren ôm chặt mẹ, đôi mắt trong veo long lanh niềm vui sướng- Daddy cũng ngủ với con nha… Con chưa khi nào ngủ chung với cả ba lẫn mẹ cả.

Một lần nữa, hai người lớn vì lời nói của con, đáp ứng trong hối hận. Cả hai là cha mẹ, nhưng 5 năm rồi, việc mà người làm cha làm mẹ làm được cho con chẳng có bao nhiêu.

Lauren nắm giữa Tú Nghiên và Mĩ Anh. Bé có vẻ rất vui, hết ôm ba lại hôn lên má mẹ:

- Daddy ơi! Mặt daddy ngộ quá à…. Nhột nữa…

Tú Nghiên đã bao lâu không “tẩy da mặt” rồi? Mĩ Anh nhớ lại, khi còn chung sống, sáng nào cô cũng thay dao tẩy sẵn cho cậu. Sống một mình, có lẽ cậu ít khi để ý tới những chuyện nhỏ nhặt ấy.

Cả ngày làm việc mệt mỏi, Mĩ Anh ngủ quên lúc nào không biết… Tới khi bên tai có tiếng lục cục, cô mới mở mắt ra.

3 giờ sáng rồi. Căn phòng chìm vào màu hồng huyền ảo. Trên người Mĩ Anh là tấm chăn được kéo đến tận cằm. Nhìn sang bên cạnh, Lauren đã ngủ rất say. Tú Nghiên thì không thấy.

Phòng tắm lại vang lên tiếng lục cục… Mĩ Anh rời giường, bước đến bên.

Tú Nghiên đang đứng bên lavaro. Trên tay cậu là một mớ khăn giấy… Từ mũi  Tú Nghiên, dòng máu đỏ tươi đang chảy ra:

- Nghiên….

Tú Nghiên giật mình quay lại. Cậu bối rối:

- Nghiên bị chảy máu cam… Bệnh cũ thôi!

Khi sống chung, Tú Nghiên thường chảy máu cam. Cô cũng đi tìm mua một số đồ mát cho cậu, còn nấu nước sâm cho Tú Nghiên uống nữa.

- Nghiên không có ăn rau phải không?

- Nghiên cũng không để ý nữa…

Tú Nghiên không thích ăn rau. Trong bữa cơm, muốn cậu ăn trừ khi là dùng rau để nấu canh. Ở một mình, có lẽ Tú Nghiên sẽ dùng bữa ở nhà hàng.

- Nghiên phải ăn đủ chất chứ…. Công việc bận rộn vậy mà…

- Ừ… Nghiên nhớ rồi…

Tú Nghiên muốn nói là “Khi không có em, Nghiên không nhớ tới cái gì khác nữa”. Nhưng rồi lại thôi… Tú Nghiên muốn mọi thứ có bắt đầu lại, cũng phải thật tự nhiên:

- Ngày mai em có rảnh không? Nghiên mời em đi xem phim nhé!…. Có chiếu lai một số phim xưa…

Mĩ Anh hơi bất ngờ trước đề nghị ấy… Cô khựng lại một chút, rồi bất giác buột miệng:

- Sao lại mời em đi?

Tú Nghiên nhìn cô… Mái tóc mượt mà vấn gọn phía sau… Cô mới 27 tuổi, khoảng thời gian yêu đương với Từ Khải như thế nào nhưng những năm qua chung sống bên nhau, thú vui tuổi thanh xuân gần như không hiện diện trong cuộc sống của cô:

- Nghiên muốn làm lại từ đầu với em… Mĩ Anh, Nghiên theo đuổi em nhé?

Theo đuổi em?

Vì cái gì mà theo đuổi lại em… Mĩ Anh bỗng trở nên ngây ngốc… Thật lòng, cô cũng không hiểu, trong tim cậu, mình chiếm vị trí gì và trong lòng mình, cậu là gì? Một người bạn chung giường… Là cha- mẹ, có chung một cô con gái nhỏ?

Điện thoại cô reo…

Mĩ Anh cầm lên nghe. Bên kia là giọng của Từ Khải:

- Tiểu Anh à… Tối mai có buổi hòa nhạc của nhóm Đại Đồng… Đi với anh nhé?

Nhóm Đại Đồng là nhóm nhạc yêu thích của Mĩ Anh thời sinh viên. Cũng đã lâu rồi, cô không nghe họ hát…

Hai lời mời, một xem phim, còn một là xem ca nhạc… Cả hai người… Cô bất giác mỉm cười:

- Em bận một số việc rồi… Hôm khác anh nhé?

Cô quay sang Tú Nghiên:

- Ngày mai em có hứa với con gái sẽ đi chơi công viên… Nghiên có thể đi với mẹ con em… Lauren thích đi với ba và mẹ lắm!

Cô bước vào phòng… như chạy… Cũng không hiểu mình đang muốn gì… Tại sao lại nói ra những lời nói đó?

Không lẽ những tổn thương của bao năm tháng cũ đã gần như phôi pha trong lòng Mĩ Anh? Bản thân cô cũng không còn hận Tú Nghiên nữa… Từ lâu lắm rồi… Đến khi xem xét lại, mọi chuyện như một giấc mộng, đầy điều không may nhưng cũng không phải hoàn toàn là việc xấu…

Con gái đã ngủ…

Mĩ Anh nhớ lại gương mặt vừa hồi hộp vừa có chút ngây ngẩn của Tú Nghiên khi đón con gái vào lòng… Đó là một người cha vô tâm… Cậu ít ôm con gái, song những lần hiếm hoi chơi với con, nụ cười của hai cha con y hệt nhau… Rạng rỡ như ánh mặt trời…

Mĩ Anh thở dài… Số điện thoại của Từ Khải hiển thị trong cuộc gọi mới nhất càng khiến lòng cô nặng nề hơn… Lỗi lầm quá khứ đang đè nặng, hay cô càng thấy mình có lỗi khi bắt anh phải chờ phải đợi trong khi tình yêu xưa dường như đã lui vào hoài niệm… Không chối cãi là khi gặp anh vẫn còn cảm xúc, nhưng nó thi thiên về mặc cảm tội lỗi hơn là khao khát yêu thương…

5 năm đã khiến một tình yêu nguội lạnh, hay 5 năm đó, với sự giúp đỡ của gần gũi vợ chồng, ràng buộc bổn phận, cầu nối là con gái đã làm nảy nở một tình yêu mới… Thỉnh thoảng những lần ân ái Mĩ Anh cũng đã đáp lại Vấn Thiên… Tổn thương cậu gây ra, sỡ dĩ không thể chấp nhận, bởi Mĩ Anh không thể chịu nổi sự lăng nhục của người cô đã trót yêu?

Yêu… khi hai người đã ly hôn? Yêu khi cả hai rõ ràng quá nhiều cách biệt… Yêu để rồi lại phải chia tay khi qua giai đoạn say đắm lúc đầu…

Mĩ Anh mệt mỏi ôm lấy con gái nhỏ đang hồn nhiên trong giấc ngủ… Môi cô bé còn thoáng nụ cười:

- Daddy ơi! Mẹ ơi! Diều đẹp quá! Con muốn diều 5 màu à…

Con trẻ với những ước muốn ngây thơ… Bản thân người lớn lại không thể lạnh lùng vì những mong ước ấy…

Không muốn nghĩ nữa…. Mĩ Anh nhắm mắt, chập chờn…

Trong cơn mơ, cô nhìn thấy Tú Nghiên và Từ Khải… Cô đi với một người, ánh mắt luyến lưu nhìn ra phía sau…. Cái người không rõ mặt ấy vẫn theo sau, bước chân như đeo chì, oằn nặng…

Ôi tình yêu!

 Hết chương 18+19

Đọc xong nhớ Votes ủng hộ mình nha ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro