Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nửa đêm Cẩm Thơ bị tiếng nức nở đánh thức. Tỉnh dậy phát hiện Thúy Ngân đang cuộn tròn người bên cửa sổ khóc.



Cô giật nảy mình, vén chăn nhảy vội xuống giường, "Vợ yêu sao thế?" - Cô ngồi ghé vào cửa sổ, ôm Thúy Ngân vào ngực.



Thúy Ngân cúi đầu lau nước mắt, ổn định lại mới ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hồng, nói: "Em nhớ chị Dạ quá, em cảm thấy có lỗi với chị ấy. Cả chị họ nữa, là em có lỗi với chị ấy."



Cẩm Thơ giật mình, bỗng nhiên chẳng biết nói sao cho phải.



"Cũng không biết mấy năm nay chị Dạ sống thế nào? Có vất vả không? Có ai chiếu cố tới chị ấy không? Có yêu thêm ai không?" - Thúy Ngân càng nói càng khóc lớn, "Đều tại chúng ta, là chúng ta ép chị ấy bỏ đi."



Cẩm Thơ nhíu mày, nắm lấy tay nàng "Cái này có liên quan gì tới em chứ, năm đó em cũng không ghét bỏ chị ấy, ngược lại còn khuyên bọn chị hòa nhã hơn, không phải sao?"



Cô đưa tay lên lau nước mắt cho Thúy Ngân "Mà cũng phải nói, nếu năm đó Vỹ Dạ không ra đi thì chị ấy và chị họ cũng chẳng có kết quả gì được, trái lại kéo dài thêm mấy năm, tình cảm càng sâu đậm lúc đó hai người càng đau khổ."



Hai mắt Thúy Ngân đẫm lệ nhìn Cẩm Thơ "Chị có hối hận không?"



Cẩm Thơ hơi sửng sốt: "Hối hận cái gì?"



"Nếu trước kia chúng ta đối xử với Vỹ Dạ tốt hơn một chút thì cũng sẽ không đến nỗi ép chị ấy lặng lẽ rời đi."



Cẩm Thơ nhìn vợ,thật lâu sau mới lắc đầu, "Chị không hối hận, dù chuyện có lặp lại lần nữa,chị cũng không thể nào tiếp nhận Lâm Vỹ Dạ được, chị ta không xứng với chị họ."



Thúy Ngân vùi mặt vào đầu gối, im lặng hồi lâu mới nói tiếp: "Nhưng em hối hận, giá như trước kia em đối xử với chị ấy tốt hơn một chút, có thể chị ấy cũng không cảm thấy quá lẻ loi... Chị ấy khi đó cũng chỉ hơn chúng ta một tuổi mà thôi, cuộc đời đã phải trải qua bao gian nan như thế, vậy mà chúng ta lại cứ cố gạt chị ấy ra, làm tổn thương chị ấy."



Cổ họng Cẩm Thơ như nghẹn lại, muốn nói gì đó nhưng chẳng thể thốt nên lời.



Cô xoa đầu Thúy Ngân rồi đứng dậy đi vào phòng khách hút thuốc. Cô đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn đô thị về đêm vẫn vẻ phồn hoa, giàu có ấy, xa xa vô vàn thứ ánh sáng đỏ, hồng xanh, vàng đan vào nhau dệt lên một tấm lưới ánh sáng rực rỡ. Cô cũng nhớ tới Vỹ Dạ



Cẩm Thơ không biết mấy năm nay Lâm Vỹ Dạ sống thế nào, có tốt không. Cô chỉ biết, Lan Ngọc thì chẳng tốt chút nào. Tám năm, đã tám năm rồi không còn thấy nụ cười xuất hiện trên gương mặt Lan Ngọc



Thực tế thì bọn họ cũng ít có cơ hội gặp nhau. Từ sau khi Lâm Vỹ Dạ ra đi,Lan Ngọc cắt đứt toàn bộ liên lạc với bọn họ, kể ra còn chút quan hệ họ hàng, ngẫu nhiên sẽ gặp vào dịp Tết hoặc những buổi gặp mặt trong gia tộc. Nhưng đó chỉ là vài lần chạm mặt ngắn ngủi, Lan Ngọc thậm chí còn không thèm nói chuyện với bọn họ, cũng chỉ liếc mắt nhìn qua một cái, lời chào hỏi cũng chẳng muốn lãng phí.



Mấy hôm trước giao thừa, mọi người sum họp ăn cùng nhau một bữa cơm.Lan Ngọc cũng có mặt ở đó. Nhiều người náo nhiệt như vậy, người thì xem tivi, hội thì chơi đánh bài. Chỉ riêng có Lan Ngọc  im lặng ngồi trên sofa trong một góc khuất hút thuốc, không nói chuyện với ai, hút hết điếu này đến điếu khác.



Chỉ một giờ đồng hồ trôi qua mà gạt tàn đã chất đầy tàn thuốc. Lúc ấy Cẩm Thơ kinh ngạc không thôi. Cô không biết từ bao giờ Lan Ngọc lại nghiện thuốc nặng đến vậy. Thế mà Lan Ngọc vẫn ngồi đó, cứ một điếu hết lại một điếu tiếp. Cô chỉ dám nhìn chứ không dám lại gần bắt chuyện.



Lúc sau ông ngoại có đề cập tới chuyện hôn sự của Lan Ngọc nói muốn giới thiệu một cô gái tốt cho cô ấy.



Lan Ngọc dí đầu thuốc đang hút dở xuống cái gạt tàn, lãnh đạm nói: "Công việc của cháu nhiều quá, hiện tại không muốn nhắc tới chuyện này."



Ông ngoại tức điên lên: "Năm nay cháu đã 27 tuổi rồi, năm nào cũng dề dà, cháu còn định kéo dài đến bao giờ nữa? Cũng đâu ép cháu kết hôn ngay lập tức, trước mắt cứ gặp gỡ, cháu gái của bạn ta đã từng gặp rồi, có tri thức hiểu lễ nghĩa, là một cô gái tốt."



"Lúc nào kết hôn, kết hôn cùng ai, không ai quyết định thay cháu được đâu." - Lan Ngọc từ trên ghế sofa đứng lên, khom người lấy chiếc áo khoác vắt trên ghế, đi ra đến cửa mới quay đầu lại nói: "Công ty còn có chuyện phải xử lý, chúc ông năm mới mạnh khỏe, cháu xin phép đi trước."



Đêm giao thừa, Lan Ngọc ở nhà không đầy hai giờ đã vội vã rời đi.



Cẩm Thơ hút xong điếu thuốc, đứng trước cửa sổ buông tiếng thở dài.



Tám năm này Lan Ngọc như biến thành một người khác, dù rằng trước kia đối với bọn họ cũng nhàn nhạt, nhưng vẫn sẽ cười, vẫn sẽ nói đùa, sẽ cùng bọn họ chơi bóng, cùng bọn họ đánh bài uống rượu. Những năm này, Cẩm Thơ trơ mắt nhìn Lan Ngọc càng ngày càng lạnh lùng, ngoài công việc ra không biết tới gì khác.



Cẩm Thơ biết mấy năm nay Lan Ngọc vẫn một mực tìm kiếm Vỹ Dạ, thậm chí đến bây giờ vẫn tìm. Nhưng Vỹ Dạ lại như đã bốc hơi hoàn toàn khỏi thế gian, một chút dấu vết cũng không để lại. Không biết nàng đang ở nơi nào, sống có tốt không, có quen người khác không hay liệu rằng nàng đã kết hôn chưa.



Cẩm Thơ thực sự không hiểu,Lan Ngọc cứ như thế năm này qua năm khác là muốn đợi cái gì?


Mùa đông London rét buốt vô cùng,Lâm Vỹ Dạ đã ở trong nhà hơn nửa tháng.



Elle gọi điện thoại rủ nàng đến quán rượu, cò kéo mãi, cuối cùng tới cuối tháng cũng kéo được cô ra khỏi cửa.



Vừa thấy nàng, Elle đã cười lớn, dùng tiếng anh bản địa chế nhạo nàng "Trời ơi, Vỹ Dạ cậu trông cậu có khác gì con gấu không?"



Lâm Vỹ Dạ cúi đầu nhìn chính mình. Rất tốt mà, à nàng cũng thừa nhận là quấn mình như một con gấu.



Mặc thêm áo lót, tăng cường ba cái áo dài tay, lại khoác bên ngoài chiếc áo khoác lông màu đen. Nàng thậm chí còn mặc ba cái quần, bên ngoài là quần bông rộng, mũ mão khăn quàng đầy đủ, phủ kín bản thân từ đầu tới chân không hở ra chỗ nào.



Nàng cười cười: "Thực sự lạnh quá, tôi không chịu được."



Elle kéo tay nàng "Đi nào, uống rượu vào là ấm người ngay."



Tối hôm qua London vừa có mưa, mặt đất ẩm ướt,Vỹ Dạ và Elle đi dọc theo vỉa hè, đi qua hai con đường, rẽ vào quán bar họ thường lui tới.



Người Anh thích uống rượu, mấy năm Lâm Vỹ Dạ đến Anh học, thường bị bạn cùng phòng lôi tới quán bar uổng rượu. Nhưng kỳ thực nàng không ham, trước kia làm ở quán bar đã uống đủ rồi, đối với thứ chất lỏng lên men này chẳng có mấy cảm tình.



Nhưng quán bar mà họ thường tới này cũng có chút quan hệ với nàng. Thời đại học, mấy bạn nam cùng khoa có hùn vốn cùng mở quán rượu nhỏ, có nhờ nàng giúp bọn họ bố trí không gian bên trong. Khi đó trong người nàng chẳng có mấy đồng tiền, muốn đi Anh học thiết kế, xuất phát ban đầu chỉ là hứng thú nên đã đáp ứng, bỏ ra nửa tháng giúp bọn họ.



Không ngờ quán bar lại nổi lên rần rần nhờ thiết kế của nàng, mỗi ngày đều có người tới muốn chụp ảnh. Thanh danh Lâm Vỹ Dạ cũng bởi vậy mà đi lên, liên tiếp mấy quán bar tới nhờ nàng bày trí. Lúc ấy nàng chỉ muốn thử kỹ năng của mình, tùy tiện nhận hai cái rồi sau đó cũng không làm tiếp nữa.



Về sau cũng có người tới tìm nàng nhờ giúp, vì bản thân đang nhàn rỗi nên Lâm Vỹ Dạ cũng nhận lời.



Có thể coi trong phương diện này nàng cũng có thiên phú,Lâm Vỹ Dạ trong hội cũng có chút tiếng tăm. Nhất là thời điểm nàng thiết kế nội thất phòng cho một khu nghỉ dưỡng trong nước, một ngày có thể phải nhận được mấy chục cuộc điện thoại. Nàng cũng ngại phiền, dứt khoát đổi số.



Hai năm trở lại đây nàng ngày càng lười, trừ khi là bạn bè tìm, không thì ai nàng cũng không muốn tiếp. Đến nỗi trong giới lưu truyền một câu, muốn tìm nàng bàn việc còn khó hơn lên trời.


Cris còn từng hỏi nàng "Cô nói xem, cô không dựa vào cái nghề này kiếm cơm thì đến tận đây học làm gì? Thích chịu khổ à?"



Lúc đó Lâm Vỹ Dạ trả lời thế nào?



Nàng suy nghĩ một hồi, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Chỉ là muốn học thôi."



"Dạ, cậu định khi nào thì trở về?"



Lâm Vỹ Dạ ngồi cùng Elle bên quầy bar, mỗi người cầm một chai bia. Nàng uống một ngụm, đặt chai xuống, "Một thời gian nữa, tôi đang nghỉ phép."



Elle cũng uống, hâm mộ nhìn nàng "Hâm mộ cậu quá đi, quanh năm suốt tháng đều được nghỉ phép."



Lâm Vỹ Dạ cười: "Nào có, khi cậu không thấy tôi bận, tức là tôi muốn nghỉ ngơi, vì tôi buồn."



Elle gục xuống bàn: "Cậu buồn cái gì chứ?"



Elle không rõ,Vỹ Dạ có nhiều tiền như vậy, nhưng dường như nàng sống cũng không vui vẻ gì cho cam. Lâm Vỹ Dạ nhìn chằm chằm thử chất lỏng vàng sánh trong chai, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Elle, "Vì cô đơn." (Au: À... Cái này... Có mấy ai hiểu)



"Cô đơn?"



"Ừ, cô đơn."



Lâm Vỹ Dạ ngửa đầu, uống cạn chỗ bia còn lại trong chai rồi nói với Elle: "Tôi đi rửa tay chút."



Elle gật đầu: "Ừ."



Vỹ Dạ rút một điếu thuốc, mười phút sau mới mở cửa đi ra. Nàng mở vòi nước rửa tay, dòng nước lạnh buốt lăn trên tay. Cổ tay trắng nõn, trên đó còn có một chiếc vòng bạch kim.



Nàng lấy một ít nước rửa tay, rửa sạch dưới vòi nước, vòng tay sáng lấp lánh trong ánh nước, che đi vết sẹo nhỏ dài nơi cổ tay.



Ánh mắt nàng rơi vào vết sẹo, động tác hơi chậm lại.



Trải qua quãng thời gian khủng hoảng nhất, mất đi người mình yêu, số tiền tiết kiệm dần cạn kiệt, nợ nần kéo đến, sống tại căn hầm ẩm thấp hôi hám, tự ti không chí tiến thủ, chán ghét bản thân, suy nhược tinh thần...



Cảm giác khi đó là gì?



Đến cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, mỗi ngày tỉnh dậy suy nghĩ đầu tiên là làm thế nào để kết liễu chính mình.



Những ngày đó trải qua thế nào,nàng cũng không còn nhớ rõ. Nhưng may mắn thay, tất cả đều đã qua. Bác sĩ tâm lý của nàng nói rằng: "Lâm Vỹ Dạ bạn là một cô gái dũng cảm.



Đúng vậy, Lâm Vỹ Dạ mày đúng thật dũng cảm.



Nàng rửa sạch tay, đứng thẳng người, nghiêng đầu soi trước gương. Cô gái trong gương xinh đẹp rạng ngời, tóc dài hơi xoăn, trên lỗ tai là khuyên tai bằng bạc



Nhiều năm như vậy, sở thích của nàng vẫn không đổi, thích tóc xoăn, thích hoa tai bạc.



Lâm Vỹ Dạ đứng trước gương, cong môi cười với chính mình.



Nàng từ nhà vệ sinh đi ra, điện thoại trong túi bỗng nhiên rung lên. Nàng lấy ra xem, là Lâm Đăng Khoa gọi tới.



"Ừ, chị nghe."



"Chị, khi nào chị về?"



"Qua đợt này đã, sao thế?"



Đầu dây bên kia,Đăng Khoa ấp úng: "Là thế này... Bệnh viện bọn em mới có một bác sĩ tới, họ Hứa, về nhân phẩm em đã khảo sát qua giúp chị, tướng mạo cũng coi như hợp với tiêu chuẩn của chị, chị xem..."



Lâm Vỹ Dạ thở dài, "Khoa! chị đã nói mấy lần rồi, đừng quản chuyện của chị. Nếu chị muốn tìm thì dạng đàn ông nào mà không có."



Vỹ Dạ khẽ gật đầu rồi trầm mặc. Cậu biết, với điều kiện của chị mình, muốn dạng nào có dạng đó.



"Có phải chị vẫn không quên được Lan Ngọc không?"



Lâm Vỹ Dạ không đáp, im lặng một hồi mới nói: "... Nói chung cậu đừng quản chị."



"Cô ta đáng sao? Năm đó nếu không phải vì cô ta, chị cũng không..."



"Không liên quan tới người đó" - Lâm Vỹ Dạ đi ra ngoài, ra dấu với Elle, chỉ tay ra bên ngoài rồi đi nghe điện thoại.



Lâm Đăng Khoa bắt đầu nổi đóa: "Sao lại không liên quan? Là cô ta có lỗi với chị. Người nhà cô ta, bạn bè cô ta đều có lỗi với chị."



Lâm Vỹ Dạ nhìn đường phố rộng rãi: "Người đó chưa từng thương tổn chị. Chưa từng."



Lan Ngọc chưa bao giờ làm tổn thương nàng, trên đời này,cô là người thương nàng nhất, tốt với nàng nhất.



Đột nhiên Lâm Đăng Khoa từ bên kia khóc lên, "Là nhà chúng ta, là nhà chúng ta hại chị. Nếu không phải bà sinh bệnh, mẹ cũng sẽ không tìm xã hội đen vay tiền, chị cũng không phải chịu khổ như vậy, xin lỗi chị, thực sự rất xin lỗi..."



Lâm Vỹ Dạ không muốn nhớ lại chuyện trước kia bèn ngắt lời: "Thôi nào, cũng lâu rồi thì cho qua đi. Cậu cứ chăm chỉ làm việc, qua đợt này chị sẽ về."



Lâm Đăng Khoa khẽ gật đầu, "Vâng. Chờ chị về em mời chị ăn cơm nhé!"



Lâm Vỹ Dạ ừ một tiếng, "Chị nhớ rồi đấy."



Cúp máy,Vỹ Dạ đứng bên ngoài một lát mới quay trở vào quán bar. Vừa về tới, Elle đã kích động giữ lấy tay nàng "Vừa rồi có một cô gái người Việt Nam. Đẹp gái vô cùng!"



Lâm Vỹ Dạ cười cười: "Thật sao?"



Elle dùng sức gật đầu: "Thật. Rất đẹp, người còn cao."



Lâm Vỹ Dạ nói phục vụ cho thêm một chai mới rồi đưa mắt nhìn quanh, "Đâu rồi?"



Elle ỉu xìu buông tay, "Vừa đi rồi."



Lâm Vỹ Dạ cười ra tiếng, vỗ vỗ vai cô ấy, "Người đẹp có rất nhiều. Nếu cậu đã thích người Việt Nam đến vậy, chờ quay lại tôi sẽ giới thiệu cho cậu."



Elle vui vẻ ôm lấy Lâm Vỹ Dạ "OMG, nhớ lời cậu đấy."











Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro