Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


London về khuya, bên ngoài mưa phùn lạnh buốt.



Giọt mưa va vào cửa sổ, tạo thành từng vệt nước chảy xuống.



Gian phòng tối đen không chút ánh đèn. Trong phòng ngập mùi khói thuốc.



Lan Ngọc ngồi dựa vào đầu giường, một chân duỗi thẳng, một chân hơi co, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, một tay khoác lên đầu gối.



Cả căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có tàn thuốc thỉnh thoảng lóe lên như đốm lửa. Mạc Văn Khoa đẩy cửa, lập tức bị mùi khói xộc thẳng vào óc. Anh ta đứng ngoài hành lang che mũi: "Chết tiệt, con mẹ nó cậu hút ít thôi."



Lan Ngọc nâng mắt nhìn về phía cửa phòng, sau đó dập tàn thuốc lên cái gạt tàn ở đầu giường, giọng nói lãnh đạm. "Vào đi."



Mạc Văn Khoa bật đèn, cả căn phòng lập tức tràn ngập ánh sáng.



Mạc Văn Khoa che mũi bước vào, "Nếu mà cậu bỗng nhiên lăn đùng ra chết, nguyên nhân chính là hút nhiều quá mà chết, nhịn chút đi."



"Có tin tức gì chưa?"



"Không có, cứ như bốc hơi luôn rồi vậy." - Mạc Văn Khoa vào phòng, kéo cái ghế trước bàn đọc sách ngồi xuống. "Lần này trở về tôi đã tìm rất nhiều nơi, hỏi rất nhiều người, ngay cả cái xóm trước kia cũng tới dò hỏi, đều không ai thấy Lâm Vỹ Dạ"



Lan Ngọc ngước mắt, lạnh lùng nhìn anh ta "Vậy cậu còn về đây làm gì?"



Mạc Văn Khoa sững sờ, "... Tôi... tôi đi tìm cậu đó. Tôi cũng cần nghỉ ngơi chứ? Cậu cho rằng ai cũng như cậu à? Người bằng sắt một ngày làm việc những mười bảy mười tám tiếng?"



"Không tìm thấy thì đừng về gặp tôi." - Lan Ngọc đứng lên khỏi giường, đi ra ngoài phòng ngủ.



Mạc Văn Khoa cũng đi theo, "Chị gái à, tôi mới từ Vân Nam về, tốt xấu gì cũng phải để tôi thả lỏng mấy ngày chứ."



Lan Ngọc xuống lầu, mở tủ lạnh lấy lon bia.



Mạc Văn Khoa vội nói với theo: "Tôi cũng muốn uống."



Lan Ngọc tiện tay lấy thêm một lon ném cho anh ta.



Ra khỏi phòng bếp,Mạc Văn Khoa kè kè đi sau Lan Ngọc vừa bật lon bia vừa nói: "Cậu luôn cho người để ý Vân Nam, nhiều năm như vậy, nếu Lâm Vỹ Dạ về thì đã sớm về, chứng tỏ cô ấy chưa từng quay lại đó."



Lan Ngọc ngồi xuống ghế sofa.Mạc Văn Khoa cũng ngồi xuống bên cạnh, ngửa đầu uống, "Tôi nói câu này có hơi khó nghe, hoặc là cô ấy cố ý tránh cậu hoặc là đã quên cậu từ lâu rồi, cho nên mới không quay lại nơi lưu giữ những ký ức đẹp nhất của hai người."



Lan Ngọc giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn Mạc Văn Khoa. Có chút bia vào người đàn ông nào đó gan càng lớn, dứt khoát nói hết: "Tôi biết cậu không thích nghe, nhưng đây là lời nói thật. Cậu chấp nhận cũng được mà không chấp nhận cũng thế, nhưng cứ chuẩn bị sẵn tâm lý đi."



Lan Ngọc nặng nề nhìn người đối diện: "Chuẩn bị cái gì?"



Mạc Văn Khoa do dự chốc lát, nhìn vào mắt Lan Ngọc vô cùng nghiêm túc nhả từng chữ: "Cậu phải chấp nhận tám năm chờ đợi chỉ là vô ích,Lâm Vỹ Dạ người ta có lẽ đã sớm kết hôn sinh con rồi"



Lan Ngọc nhìn người bạn chí cốt chằm chằm, mím môi không nói gì.



Mạc Văn Khoa tiếp tục: "Cậu nghĩa mà xem. Năm nay Lâm Vỹ Dạ đã 28, không còn trẻ nữa. Cậu cho rằng nam và nữ giống nhau sao? 28 tuổi, thời gian đẹp nhất cũng đã qua..."



"Đủ rồi."



Mạc Văn Khoa giật mình vội nói: "Được được, tôi không nói nữa."



Anh ngậm miệng, im lặng uống.



Phòng khách lâm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa nhỏ bên ngoài táp vào cửa, tí tách.



Mạc Văn Khoa lặng lẽ nâng mắt, trộm nhìn sắc mặt Lan Ngọc. Cô ngồi đằng xa, mặt mày u ám, hai mắt buông thõng không biết đang nhìn gì



Anh thầm thở dài. Tám năm rồi, một năm lại một năm trôi qua, năm nào cũng tìm kiếm, cũng không biết người bạn này của mình muốn kết quả thế nào.



Ánh mắt rơi vào chiếc cốc trên bàn trà. Đó là một cái cốc gốm màu xanh, trên cốc khắc một hình trái tim nhìn không được đẹp cho lắm. Có lẽ là Lâm Vỹ Dạ làm cho Lan Ngọc, mấy năm này đi đâu cũng thấy cô mang theo.



Trong lòng Mạc Văn Khoa cũng không dễ chịu mấy, nhìn về phía Lan Ngọc muốn an ủi mấy câu, cổ họng lại như bị chặn lại, không nói thành lời được.



Mấy người thất tình như vậy, lời nói ra cũng chẳng có tác dụng gì.



Mất đi người mình yêu là Lan Ngọc, dằn vặt tự trách nhiều năm như vậy cũng là cô, không ai có thể hiểu được cảm giác của cô cả. Đám bạn năm đó gián tiếp ép Lâm Vỹ Dạ ra đi nay đều có người thương, đều đã kết hôn, có gia đình hạnh phúc của riêng mình. Chỉ có Lan Ngọc ngày ngày sống trong hồi ức, đau khổ, tự trách.



Thỉnh thoảng Mạc Văn Khoa lại khuyên cô, không phải chỉ là phụ nữ thôi sao, dưới gầm trời này loại phụ nữ nào mà không có, với điều kiện của Lan Ngọc muốn dạng gì mà không có được cơ chứ, có cần phải chấp nhất vậy không?



Thế nhưng mỗi lần nhìn thấy Lan Ngọc ngẩn người ngắm ảnh chụp Lâm Vỹ Dạ, những lời định nói bỗng như nghẹn lại, cắm rễ trong cổ không sao thốt ra được.



Không ai có thể cảm được sự thống khổ của cô, cũng giống như không còn ai có thể nhận được tình yêu từ cô nữa.



Lần này Lan Ngọc tới London là để xử lý công việc, sẽ không mất quá nhiều thời gian, đã để thư ký đặt vé máy bay cuối tháng về nước. Ngay hôm trước ngày về, hẹn Mạc Văn Khoa đi quán bar uống rượu.



Quán bar về đêm náo nhiệt vô cùng,Lan Ngọc và Mạc Văn Khoa ngồi bên quầy. Lan Ngọc cứ một chén lại một chén, không nói không rằng.



"Này, cô gái tóc vàng đằng kia thế nào?" - Mạc Văn Khoa uống hơi nhiều, đã có chút ngấm.



Lan Ngọc qua loa ừ một tiếng, lại tự uống rượu của mình



"Cậu nhìn cái đi. Nhìn còn chưa nhìn mà ừ cái gì." - Mạc Văn Khoa nói với Lan Ngọc



Lan Ngọc nhíu mày, nghiêng đầu liếc Mạc Văn Khoa. Người kia dương dương cằm, "Nhìn đi, nhìn chút thôi."



Lan Ngọc cũng thấy phiền, theo ánh mắt của Mạc Văn Khoa nhìn thoáng qua, coi như xong nhiệm vụ, lại ừ một tiếng.



Mạc Văn Khoa nhịn không được mà cười: "Mẹ nó, tôi thấy trong mắt cậu ngoại trừ Lâm Vỹ Dạ, cô gái khác dù đẹp như thiên tiên cũng chẳng khác gì tảng đá."



"Xin chào." - Cô gái tóc vàng mắt xanh ban nãy cũng một mực nhìn Lan Ngọc, phát hiện cô gái xinh đẹp cũng đang nhìn mình, lập tức cầm chén rượu lại gần quầy bar, "Em là Jennifer, có thể kết bạn không?"



Mạc Văn Khoa cười ra tiếng, hẩy hẩy cánh tay Lan Ngọc "Cùng người ta kết bạn đi còn chờ gì nữa."



Lan Ngọc đặt chén rượu xuống, "Tôi tới phòng vệ sinh." Vừa dứt lời liền đứng dậy rời đi.



Em gái tóc vàng mắt xanh nhìn theo bóng lưng Lan Ngọc vẻ mặt mờ mịt. Mạc Văn Khoa nâng chén rượu cụng ly với cô nàng, cười ha hả: "Cậu ta có vợ rồi."



Quán bar ban đêm nhiều người, bên ngoài là tiếng hò hét ấm ĩ, trong khu vệ sinh lại không ồn như vậy.



Lan Ngọc đi ra khỏi phòng vệ sinh, đến cuối hành lang, rút một điếu thuốc ra hút.



Vừa uống rượu, đầu hơi đau. Đứng cạnh cửa, gió từ ngoài thổi vào lạnh buốt, ngược lại làm cho đầu óc cô tỉnh táo hơn. London mấy ngày này mưa rả rích, âm u.



Lan Ngọc nhìn cửa sổ đến xuất thần, đột nhiên nhớ tới có lần Lâm Vỹ Dạ chỉ vào bức ảnh trên máy tính hỏi cô, "Ngọc đã từng tới đây chưa?"



Cô nhìn lướt qua màn hình, là toà kiến trúc tiêu biểu của London, tháp Elizabeth. (Big Ben)



Lan Ngọc nói: "Từng tới rồi."



Lâm Vỹ Dạ nằm lỳ trên giường, hai tay nâng cằm, hâm mộ nhìn cô: "Em cũng muốn đi."



Lúc ấy cô nói: "Khi nào có thời gian sẽ đưa em đi."



Lâm Vỹ Dạ cúi xuống gật đầu nói: "Nhưng em không biết tiếng Anh, lúc đó Ngọc đừng để lạc em đấy nhé." (Au: trời ơi tui khóc luôn rồi quý dzị ơi 😭😭😭)



Lan Ngọc đột nhiên cảm thấy tim đau đến phát hoảng, rít một hơi thuốc thật dài.



Con mắt dõi theo đèn đường bên ngoài bắt đầu nhức.Lan Ngọc không những không thể đưa Vỹ Dạ tới nước Anh, còn đánh mất nàng rồi.



Tám năm, ngay cả một chút tin tức của nàng cũng không có. Cô tìm người nhà của nàng nhưng câu trả lời lại là từ tám năm trước Lâm Vỹ Dạ đã không còn liên lạc với người trong nhà.



Lan Ngọc không biết liệu có phải bọn họ lừa cô hay không, nhưng chung quy lại, tám năm, cô không có hề hay biết tin gì của Vỹ Dạ



Cô không biết nàng đang ở đâu? sống có tốt không? còn nhớ tới cô không? hay... có hận cô không?




Lan Ngọc im lặng đứng bên cửa sổ thật lâu, đến tận khi tiếng chuông điện thoại kéo sự chú ý của cô lại.



Cô lấy di động ra, cúi đầu nhìn, mi tâm hơi nhăn lại, kéo nút kết nối.



"Ông ạ."



"Ngọc à, bao giờ mới về?"



Lan Ngọc quay người vào trong hành lang, "Hai ngày nữa ạ."



"À ừm, ông đã giúp cháu hẹn với cháu gái của bạn ông? khi nào về thì về thẳng nhà, đến lúc đó hai người trẻ tuổi các cháu..."



"Ông." - Lan Ngọc cau chặt mày, ngắt lời, "Cháu đã nói rồi, khi nào kết hôn, kết hôn với ai là chuyện của cháu, ông đừng quản nữa."



Ninh lão gia bên kia nổi giận đùng đùng, " Mặc kệ mặc kệ! Năm nay cháu đã 27 rồi, cháu định lúc nào mới kết hôn? Cháu muốn làm ông già này tức chết đúng không?"



"Ông giữ gìn sức khỏe. Nếu không còn việc gì..." - Lan Ngọc đi đến giữa hành lang, đang định xuống lầu, bước chân bỗng nhiên khựng lại.



Lâm Vỹ Dạ đang cùng bạn từ dưới lầu đi lên, ánh mắt hai người chạm nhau.



Lan Ngọc gắt gao nhìn Vỹ Dạ không rời, dường như không tin vào mắt mình, nhưng lại cảm nhận được rõ trái tim đang đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khiến âm thanh cũng run theo, "...Lâm Vỹ Dạ..."



Lúc này Vỹ Dạ mới hoàn hồn, co chân chạy nhanh xuống dưới lầu.



"Lâm Vỹ Dạ" - Lan Ngọc nhanh chóng đuổi theo.



Vỹ Dạ chạy xuống lầu, theo phản xạ hướng thẳng tới chỗ phòng vệ sinh.



Lan Ngọc theo sát phía sau, "Lâm Vỹ Dạ em đứng lại."



Lâm Vỹ Dạ nhanh chóng lao vào nhà vệ sinh không quên đóng cửa lại.



Lan Ngọc chậm một bước, bị chặn ở bên ngoài.



Cô đẩy cửa nhưng bị bên trong giữ lại. Lan Ngọc dùng sức đẩy không được, cô không khỏi nhíu mày



Lâm Vỹ Dạ quay lưng lại chống cửa, toàn thân mất khống chế bắt đầu run rẩy. Sắc mặt trắng bệch, đầu óc trống rỗng, nước mắt cũng vô thức rơi xuống.



Thậm chí nàng còn dùng sức bấm vào lòng bàn tay mình. Là ảo giác sao?



Tiếng Lan Ngọc từ ngoài cửa truyền tới. "Lâm Vỹ Dạ, Ngọc biết em ở bên trong. Em ra đây, chúng ta nói chuyện được không?"



Vỹ Dạ cắn chặt môi, thân thể càng nhích gần cửa, gắt gao chống đỡ.



Lan Ngọc mím môi, dừng mấy giây lại nói: "Đây là nhà vệ sinh, em khóa cửa Ngọc cũng không vào được nhưng Ngọc đứng ngay ngoài này"- Cô hít một hơi thật sâu, cố nén xúc động muốn phá cửa, "Ngọc chờ em ra."










Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro