14-10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đa phần những người còn lại đều chú tâm ăn, hoặc rơi vào trầm mặc. Bỗng nhiên ...

"Cô Yokoyama, em xin phép hỏi một câu được không ạ?"

Cùng với lời nói, một người đứng dậy. Hẳn rồi, là cô nàng tinh tướng nhất lớp, Trưởng ban Đối sách kiêm Lớp Phó - Iwatate Saho.

"Bởi vì tất cả chúng ta đều đang có mặt ở đây, em có điều muốn tìm hiểu."

Thoạt tiên, tôi đã có dự cảm tồi tệ.

Saho ngồi cùng bàn với ba cô gái khác. Đến tận lúc này tôi mới chợt nhận ra, đoàn chúng tôi nếu không tính thêm cô Yokoyama và cô Shinoda vừa đến, thì có tổng cộng mười chín học sinh tham gia. Mười chín là số lẻ, trong khi đó mỗi hai học sinh sẽ ghép cặp để ở chung một phòng. Những cô gái tham gia cắm trại hôm nay cũng đều đã có nhóm họp với nhau, trừ Sana ...

Điều đó có nghĩa là, cô đang phải ở một mình, một phòng. Và cô độc ...

Chỉ riêng điều đó thôi cũng đã đủ đáng lo rồi. Ruột gan tôi phút chốc cồn cào lên quặn thắt.

Khỏi phải nói, cả lớp vốn đã coi Sana là người lạ lùng ngay từ đầu. Từ đầu tháng Năm cho đến giữa tháng Sáu, theo đối sách phòng ngừa tai họa mà cô buộc phải nhận lấy vai trò người không tồn tại và hoàn toàn cô độc. Theo một cách hiểu nào đó, làm như thế để duy trì trạng thái cân bằng tích cực của các mối quan hệ trong lớp. Tình trạng này kéo dài cho đến đầu tháng Bảy, khi tôi được nhập vào danh sách kẻ không tồn tại dưới danh nghĩa đối sách mới với cách thức tương tự như trên. Có thể bọn họ đã hành động theo bản năng khi cảm thấy nguy hiểm. Tuy nhiên ...

Cái chết của cô Bae đã khiến bọn họ nhận ra rằng đối sách tăng số người không tồn tại đã trở nên vô dụng, mọi thứ đều thay đổi.

Minatozaki Sana đã không còn không tồn tại. Sana, cô gái lạnh lùng này đã không còn có thể bị phớt lờ nữa rồi. Không biết Saho cùng mấy cô bạn của cô ta nghĩ gì về Sana nhỉ? Tôi thật sự tò mò muốn biết cảm xúc của bọn họ.

Tôi không biết có nên nói là may mắn, bởi khi đó cũng vừa bắt đầu kỳ nghỉ hè, trạng thái cân bằng chưa bị phá vỡ ngay. Cảm xúc của mọi người cũng được duy trì thêm một thời gian nữa. Nhưng ...

Cho đến hôm nay, khi đã bắt đầu trại hè.

Minatozaki Sana dường như bị cô lập. Không thành vấn đề. Cô vẫn trò chuyện, chơi đùa vui vẻ cùng tôi và bọn Mako. Như thể đang phớt lờ lại mọi người, nhất là Iwatate Saho. Trong khi sự việc đáng lẽ phải đi theo hướng ngược lại.

Sao bọn họ lại không cảm thấy mất phương hướng trong tình thế như thế này cho được? Sao bọn họ lại không cảm thấy bực bội cho được? Thật sự tình cảnh lúc này chẳng lấy gì làm vui.

Suốt bữa tối, từ vị trí ngồi ở bàn của mình, tôi để ý thấy thỉnh thoảng bọn họ lại liếc về phía chúng tôi. Nhất là Muto Tomu, người vừa mất em gái ruột trong vụ tai nạn kỳ lạ ngay trong nhà vào đầu tháng vừa rồi, cứ cách vài phút lại ném cho tôi một ánh nhìn hằn học. Bấy giờ tôi đã thử hình dung cuộc trò chuyện của bọn họ: Chắc chắn là về chúng tôi, về tôi và Sana. Và chắc chắn là cũng chẳng hay ho gì.

Cô Yokoyama phản ứng khá chậm chạp trước câu hỏi của Saho, khiến tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng rằng liệu cô có ổn không.

"À, được thôi ..." Sau vài giây im lặng nặng nề, cô từ tốn đáp. "Em nói đi, Saho!"

Saho lặng lẽ gật đầu. Rồi đúng như tôi dự kiến, đôi mắt sáng quắc của cô ta nheo lại, chĩa thẳng về phía chúng tôi. Giọng vang lên sắc bén. "Minatozaki Sana! Có một điều tôi muốn nghe cậu nói ngay trong tối nay."

Tôi quan sát kỹ lưỡng gương mặt xinh xắn của Sana. Trông cô rất ... bình tĩnh.

"Cậu đấy, Minatozaki! Và cả cậu nữa, Miyawaki!"

Lời nói của Saho tuôn ra nhẹ bẫng, cách phát âm hoàn hảo. Cô như công tố viên đứng giữa phiên tòa, đang tìm cách buộc tội chúng tôi.

"Có vài sự cố không may diễn ra từ tháng Năm, và vụ việc kinh khủng xảy đến với cô Chủ nhiệm Bae của chúng ta vào tháng trước. Tôi không biết liệu tham gia chuyến cắm trại này có khiến mọi thứ được kiểm soát hay không. Nhưng ít ra, đối với những tai họa đã giáng xuống chúng ta tính cho đến thời điểm này ... Thì cậu phải chịu trách nhiệm đấy, Minatozaki Sana ạ!"

Sana? Chịu trách nhiệm ...?

Tôi khi tôi kịp lên tiếng đòi Saho phải giải thích cho lời nói của mình, thì cô ta đã ném một cái sắc lẻm về phía tôi.

"Và tôi nghĩ cậu cũng phải chịu chung trách nhiệm đó, Miyawaki!"

Liếc nhìn cô Yokoyama, Saho gay gắt nói thêm.

"Nếu Minatozaki đảm nhiệm tốt vai trò 'người không tồn tại' như chúng ta thống nhất ngay từ đầu thì đã chẳng có ai phải chết. Và một trong những lý do chính khiến cậu ta không làm được điều đó là vì Miyawaki đã đến và bắt chuyện với cậu ta. Chính vì thế chúng ta ..."

"Khoan đã." Một giọng nói lạ, từ một người mà tôi không thể nào ngờ tới, lên tiếng ngắt lời Saho.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro