14-7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Những tấm ảnh này cũng là của mẹ cậu à?"

"Ừ."

Ba tấm ảnh còn lại trong hộp, tôi đều đã xem kỹ từng tấm rồi. Bây giờ đến lượt Sana.

Một bức là ảnh mẹ tôi chụp với ông bà. Ba người đứng ở cửa trước ngôi nhà. Có lẽ thời điểm chụp tấm ảnh này, mẹ cũng đang học Trung học Cơ sở, tầm tuổi tôi bây giờ.

Tấm tiếp theo là ảnh chụp một mình. Mẹ đứng ở một vườn trẻ gần đây, giơ tay làm biểu tượng chữ V trên cầu trượt. Chắc là ảnh thời tiểu học.

Tấm cuối cùng là ảnh chung của hai chị em, chụp trong nhà. Ở mặt sau tấm ảnh có dòng ghi chú "Paruru, 20 - cùng với Yuihan". Hai người cách nhau 11 tuổi, nên trong ảnh này, hẳn là dì Yuihan chỉ vừa lên chín.

"Hừm ..." Sana lẩm bẩm. "Quả nhiên."

"Quả nhiên gì?"

"Rất giống nhau."

"Hở."

"Mẹ và dì cậu ấy."

"À à ... Cậu cũng nhận ra?"

"Trong ảnh chụp chung hai người thì không rõ lắm, nhưng nếu so sánh khuôn mặt họ khi còn nhỏ, như trong tấm thứ hai và thứ ba, thì giống hệt nhau."

Sana nói đúng. Tôi cũng có cảm giác tương tự khi lần đầu nhìn vào tấm ảnh của mẹ trong kỷ yếu. Nếu so sánh cùng thời điểm, hai người thực sự rất giống nhau.

Dẫu sao cũng là chị em ruột nên chẳng có gì đáng ngạc nhiên cho lắm, tôi tự nhủ, nhưng lại hỏi lại Sana "Thế à?" rồi nghiêng đầu trầm ngâm.

"Hôm nay dì Yuihan của cậu không ở đây à?" Sana hỏi bằng giọng bình thản, con mắt phải của cô nheo lại.

"Chắc vừa đi đâu đó."

"Cậu nói dì Yuihan dùng căn nhà phụ làm nơi làm việc à?"

"Dì nói đó là studio của dì. Dù vậy, tớ chưa vào đó bao giờ."

"Vậy là dì cậu vẽ tranh ở nhà?"

"Phải. Dì học vẽ sơn dầu ở trường Mỹ thuật. Tớ nghe kể hồi đó dì giành được nhiều giải thưởng lắm ... Theo lời dì, đó mới là sự nghiệp đích thực của dì."

"Hừm. Thú vị đấy."

Nghe xong "câu chuyện của Minegishi Minami", Sana càng thở dài lâu hơn, sâu hơn cả Moe. Tạm ngưng dòng hồi tưởng, tôi bấm tắt đài.

"Trả 'kẻ đã chết' về lại cho Tử thần ..." Sana khe khẽ lẩm bẩm, như đang ngâm nga một câu phù chú khiến người ta sởn gai ốc. Trông cô gần như suy sụp, da mặt vốn đã trắng xanh giờ đây tái nhợt hẳn đi.

"Toàn bộ những chỗ nhắc đến tên 'người dư ra' đều bị nhiễu, đúng không?" Tôi hỏi lại cho chắc chắn, và nhận được cái gật đầu từ Sana. "Có phải 'hiện tượng' còn ảnh hưởng đến cả những bản ghi như thế này?"

"Chắc vậy."

"Nếu cuốn băng này cũng bị ảnh hưởng, vậy thì ..." Tôi nói ra nghi vấn vẫn quấy rầy mình bấy lâu nay. "Tại sao tên của những 'người dư ra' hằng năm không bị biến mất hay ít nhất là phai đi trên những ghi chú của cô Shinoda?"

"Ai mà biết." Sana bối rối cau mày. "Có lẽ nhờ một sự ngẫu nhiên nào đó mà 'hiện tượng' vô tình bỏ sót, hoặc miễn trừ, những ghi chép của cô."

"Ngẫu nhiên gì?"

"Tôi không rõ lắm. Có thể là nhờ cô Shinoda đã chọn tư cách làm 'người quan sát'. Hoặc cũng có thể là nhờ thời điểm cô viết những dòng ghi chú đó, thậm chí cũng có là thể do bản thân địa điểm thư viện phụ ... Nhiều nhân tố kết hợp lại mới có thể tạo ra được một trạng thái ngẫu nhiên. Hoặc chính cuốn băng là thứ ngoại lệ."

"Là sao?"

"Đây là bản ghi chép duy nhất về vụ 'tai họa' ngưng ngang. Biết đâu cách thức 'Trả kẻ đã chết về cho Tử thần' chỉ có thể chấm dứt 'tai họa' được một lần thôi thì sao? Đó gọi là ngoại lệ ..."

"A ha ..."

"Nói cách khác, bởi vì chúng ta phải đối mặt 'hiện tượng siêu tự nhiên', nên tất cả những gì chúng ta có thể làm là chấp nhận nó, như nó vốn có."

Sau đó là một khoảng lặng lúng túng kéo dài hồi lâu.

Sana nhìn chằm chằm vào cái đài lặng câm, có lúc mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc lại thôi.

Sao thế nhỉ? Phản ứng này, rất ít khi thấy ở cô ...

"Tớ hỏi cậu chuyện này được không?" Cuối cùng, tôi lại là người lên tiếng trước. "Không phải là về cuốn băng. Thắc mắc này đã bám riết lấy tớ, từ lâu lắm rồi."

"Gì vậy?"

"Về em họ của cậu, Myoui Mina."

Tôi bạo dạn chuyển chủ đề, nhưng Sana lại phản ứng bằng câu "Hả?" với vẻ mơ hồ trên nét mặt.

"Tớ quên mất thời gian cụ thể ..." Tôi vẫn tiếp tục, không nản lòng. "Nhưng cậu còn nhớ bức tranh cậu vẽ trong cuốn ký họa khi ở thư viện phụ chứ? Cậu có nói, đến một lúc rồi thì cậu sẽ cho cô gái đó thêm một đôi cánh."

"Ừ ..."

"Cậu cũng có nói, bức tranh đó nửa phần là tưởng tượng, nửa phần là lấy từ nguyên mẫu ngoài đời ... Nguyên mẫu đó có phải là Myoui Mina không?"

Sau một khoảng lặng, Sana khẽ gật đầu. "Phải."

"Hai chị em cậu thân nhau lắm à?"

"Ừ."

"Vậy tại sao em cậu ..."

"Để sau đi. Tôi sẽ ...  

Tôi đang định gặng hỏi tới thì Sana lên tiếng cắt ngang. Cô ấn tay trái lên miếng băng che mắt.

"Từ từ rồi tôi sẽ kể cho cậu nghe. Để tôi suy nghĩ thêm một thời gian nữa đã. Nhé ..."

Lúc ấy, Moe cũng đã quay lại. Khi mở cửa, xác định là có cả hai người, cậu ta hắng giọng ho khẽ rồi bảo. "Tớ nghĩ cũng sắp tới giờ ăn tối rồi. Cô Yokoyama gọi mọi người tập trung ở nhà ăn. Mà này, cô Thủ thư Shinoda cũng tới đấy. Tới giúp cô Yokoyama."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro