14-8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước 7 giờ tối ...

Như thể đáp ứng nguyện vọng của Moe, trời bắt đầu đổ mưa. Mưa không nặng hạt, chỉ ở mức lất phất, nhưng gió giật mạnh, quất vun vút vào cửa sổ.

Phòng ăn nằm ở tầng trệt, là một căn phòng rộng rãi, chiếm lĩnh toàn bộ diện tích một khu nhà. Đủ chỗ cho mười chiếc bàn vuông phủ khăn màu trắng. Mỗi bàn có bốn ghế. Cơm tối cũng đã được dọn ra.

"Nào các em, trước tiên ..." Cô Yokoyama lên tiếng, nhìn một lượt mười bốn học sinh có mặt. "Hôm nay cô Shinoda đến giúp đỡ chúng ta. Như các em biết đó, cô là Thủ thư của thư viện phụ. Vẫn nên giới thiệu thêm một chút nhỉ? Mời cô ..."

Cô Shinoda đứng dậy. Dù đang giữa mùa hè, cô vẫn vận nguyên bộ đồ đen quen thuộc, mái tóc điểm bạc lòa xòa và cặp kính gọng đen như mọi khi.

"Chào các em, tôi là Thủ thư Shinoda, Shinoda Mariko."

Thầy nhìn lướt qua gương mặt từng đứa, một tay đưa lên đẩy gọng kính.

"Tôi nghĩ cô Yokoyama có thể gặp một vài vấn đề khó khăn khi tổ chức chuyến cắm trại này một mình, nên tôi quyết định đến đây. Mong các em thứ lỗi vì sự đường đột này."

Khác hẳn những khi nói chuyện với tôi và Sana ở thư viện phụ, giọng cô cực kỳ căng thẳng. Có lẽ cô đã thôi dạy môn Xã hội từ lâu lắm rồi, cũng không còn quen đứng nói chuyện trước một đám đông học sinh như thế này. Mà dù sao ...

Bỗng nhiên ...

"Tôi hiểu rất rõ tình cảnh đặc biệt mà lớp 9-3 năm nay phải đối mặt." Cô đi thẳng vào trọng tâm vấn đề. Có lẽ là do bất an và căng thẳng, cô hơi lên giọng.

Không khí trong phòng lập tức đông cứng.

"Theo kế hoạch, ngày mai các em sẽ lên núi Kagoshima. Dĩ nhiên tôi cũng sẽ đồng hành cùng, sẽ cố hết sức để mọi thứ được ổn thỏa. Hãy thật cẩn thận phòng ngừa tai nạn trên đường trở về. Dù vậy ..." Cô Shinoda liếc ra phía ngoài cửa sổ, rồi đánh mắt về phía cô Yokoyama đang ngồi ở bàn ăn. "Trở trời rồi ... Nếu mai trời vẫn mưa thì phải hủy chuyến leo núi, cô Yokoyama nhỉ?"

"À, vâng." Cô Yokoyama gật đầu, trầm ngâm. "Để xem tình hình ngày mai thế nào đã ạ ..."

"Tôi hiểu." Cô Shinoda quay lại phía chúng tôi, tiếp tục. "Tôi hy vọng chúng ta được thưởng thức một bữa thịt nướng ngoài trời, theo đúng tinh thần của một chuyến cắm trại vào kỳ nghỉ hè. Tuy nhiên ..."

Cách nói của cô đã trở nên thân mật hơn, âm điệu cũng tự nhiên hơn.

"Xét tình hình hiện thời, tôi nghĩ chúng ta khó mà thực hiện được việc ấy. Ít nhất là trong đêm nay. Tốt hơn hết nên chọn giải pháp thực dụng, an phận ở trong nhà. Cứ coi như mưa là dấu hiệu trời ủng hộ quyết định của chúng ta. Dù sao đi nữa, tôi rất vui vì đã có mặt ở đây. Nếu các trò cảm thấy không khỏe hay có vướng bận điều gì thì cứ tự nhiên tìm đến tôi nhé."

Sau bài phát biểu ngắn gọn của cô, thời gian chậm chạp lững lờ trôi giữa bầu không khí trầm lắng, căng thẳng, hay thậm chí là ngột ngạt.

Tiếng mưa táp vào cửa sổ. Những tiếng thì thào rời rạc từ các bàn ăn, âm giọng quá nhỏ để có thể nghe ra thành lời, nhưng cộng hưởng lại tạo thành một thứ tiếng rì rà rì rầm quái dị.

Cho đến khi bà quản gia - bà Motomura - tất bật mang đồ ăn ra, không khí mới trở nên thư thái hơn.

"Có lẽ chúng mình nên kể cho cô Shinoda nghe về chuyện cuốn băng." Tôi thì thầm với Sana.

"Tôi cũng nghĩ chúng ta nên kể." Cô vừa nhỏ giọng đáp trả, vừa đưa mắt sang Moe và Mako đang ngồi cùng bàn.

Moe không đáp, nghiêng đầu tỏ vẻ tư lự. Mako thì cau chặt hàng chân mày, lắc đầu nguầy nguậy.

"Gì chứ?" Tôi khó hiểu căn vặn. "Mako ... Cậu phản đối?"

"Tớ không nói là phản đối. Không phản đối hoàn toàn, chỉ là ..."

Mako lại cau mày, môi trề ra, khuôn mặt nhăn nhó.

"Đằng nào thì bọn mình cũng sẽ chẳng thể giữ bí mật mãi được. Cứ kể cho cô rồi xem ý cô thế nào cũng là một cách hay. Nhưng ..."

"Cậu không muốn nghe nhận định của cô à? Kojima Mako?" Sana đột ngột lên tiếng, giọng lạnh tanh, đến khiến cả tôi và Moe cũng phải run rẩy. "Nói gì thì nói, cô Shinoda cũng đã dành kha khá thời gian quan sát 'hiện tượng' này."

"Ừ thì, xét ra cũng đúng ..." Mako lảng tránh cái nhìn thẳng lạnh băng của Sana, ậm ừ.

"Thế thì, bọn mình quyết định kể cho cô nghe nhé." Moe nhẹ nhàng lên tiếng, cố xoa dịu bầu không khí đang có dấu hiệu căng thẳng hơn.

"Ừm."

"Ăn tối xong ..." Tôi hắng giọng. "Sana và tớ sẽ tìm cơ hội nói chuyện với cô."

"Ừ, nghe được đấy."

Đôi chân mày của Mako vẫn còn cau chặt lại, nhưng cuối cùng cậu ta cũng đã miễn cưỡng gật đầu.

"Nào, các cháu ơi! Ăn thôi!" Chất giọng phấn khởi của bà Motomura vang lên thúc giục.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro