8-5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một người phụ nữ, hẳn là mẹ của Sana, bắt máy.

"Ừm. Bạn Minatozaki ... Sana có nhà không ạ? Cháu là Miyawaki, bạn học cùng lớp."

"Xin lỗi." Bà trả lời, giọng có phần kinh ngạc, hoặc cũng có thể là bất an. "Miyawaki, đúng không?"

"Miyawaki Sakura ạ. Cháu học lớp 9-3 trường Trung học Nữ sinh Bắc Kagoshima. Đây là số điện thoại nhà Minatozaki, đúng không ạ?"

"Đúng ..."

"Ừm. Bạn Sana có nhà không cô?"

"Tôi cũng không rõ."

"Hôm nay bạn ấy không đến trường, nên ... À, nếu được, cô gọi bạn ấy nghe máy nhé?"

Khi đã có được địa chỉ và số điện thoại, tôi chẳng thể làm ngơ. Rời khỏi dãy phòng học, tôi đến một góc sân trống trải trong trường, rồi gọi đến số điện thoại vừa tìm được trong danh sách lớp.

Người phụ nữ có thể là mẹ của Sana ngập ngừng, xem chừng rất bối rối.

"Không biết nó đang ở đâu nữa ..."

"Cháu xin cô đấy." Tôi lại giục.

Một lúc sau, bà nói. "Thôi được. Cháu đợi một chút nhé."

Phải đợi khá lâu. Trong lúc đó, tôi nghe loáng thoáng từ đâu dây bên kia giai điệu du dương của một bản nhạc giao hưởng chẳng thể nhớ nổi tên. Cho đến khi ...

"Tôi nghe."

Nhận ra giọng của Sana, tôi bất giác xiết điện thoại trong tay chặt hơn. "À, Sakura đây. Xin lỗi vì đã đường đột gọi cho cậu."

Một khoảng lặng kỳ lạ kéo dài độ hai ba giây. Rồi giọng cô lại vang lên, cộc lốc. "Cậu muốn gì?" 

"Tớ muốn gặp cậu." Tôi kiên quyết đáp. "Tớ có chuyện muốn hỏi."

"Cậu muốn hỏi tôi?"

"Ừ." Tôi khẽ liếm môi. "Nơi đó là nhà cậu sao? Phòng trưng bày búp bê ở Khu Minatozaki ấy?"

"Tôi tưởng cậu biết rồi."

"Đại khái thì tớ cũng ngờ ngợ, nhưng vẫn không chắc cho đến khi xem danh sách lớp. Moe gửi cho tớ một bản. Cậu ấy còn dặn tớ hãy hỏi cậu về chuyện đang diễn ra."

"Ồ. Vậy sao?"

Phản ứng của cô hoàn toàn thờ ơ. Hay nói đúng hơn, là đang cố tỏ ra bất cần. Ngược lại, tôi khó giữ bình tĩnh mà càng lớn tiếng.

"Cậu nghe tin Motomura Aoi đã mất chưa?"

"Cái gì?"

Phản ứng của Sana lần này có thành thật hơn. Một thoáng kinh ngạc. Hẳn là chưa hay tin.

"Một đau tim đột ngột vào trưa thứ Bảy trước. Dù mọi người bảo là cậu ấy ốm đau suốt."

"Vậy à." Giờ thì Sana trở lại với giọng điệu xa cách, có phần lạnh nhạt hơn lúc trước. "Người chết thứ hai của tháng Sáu."

Người chết thứ hai của tháng Sáu. Vậy chị Sashihara là người thứ nhất?

"Và hôm nay ..." Tôi tiếp tục. "Khi tớ đến lớp, mọi người cư xử rất lạ. Giống như tất cả bọn họ đã đồng thuận xem tớ như không tồn tại."

"Cậu á?"

"Ừ. Cả ngày luôn. Tất cả mọi người, kể cả thầy cô. Vì vậy tớ nghĩ chuyện này cũng giống với những gì họ đã làm với cậu."

Lại một khoảng lặng khó hiểu nữa.

"Vậy ra bọn họ đã quyết định làm thế." Sana cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nặng trĩu.

"Ý cậu là gì?" Tôi hỏi, đặt thêm sức nặng vào từng lời nói. "Tại sao mọi người làm vậy?"

Cố đợi cho sự im lặng qua đi. Tôi vẫn không thể nhận được câu trả lời. Lần này tôi gằn giọng hơn. "Nói tóm lại, vì thế nên tớ muốn gặp cậu để làm rõ mọi chuyện."

Vẫn không có câu trả lời.

"Sana ..."

"Thôi được rồi." Sana khẽ giọng. Tôi nghe được tiếng thở dài mệt mỏi từ đầu dây bên kia. "Bây giờ cậu đang ở đâu? Gặp nhau luôn được chứ?"

"Vẫn còn trong trường. Tớ sắp về rồi."

"Vậy cậu tới đây nhé. Biết đường rồi chứ?"

"À ..."

"Tốt. Ba mươi phút nữa chúng ta gặp mặt tại căn phòng dưới tầng hầm. Được chứ?"

"Hiểu rồi. Tớ đi ngay."

"Tớ sẽ nói trước với bà Hirai. Và đợi sẵn ở đó."

Bà Hirai. Nó làm tôi nghĩ ngay lập tức đến bà lão ngồi đón khách ở chiếc bàn cạnh lối vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro