8-6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi mắt xanh trống rỗng

Dưới ánh chiều tà Kago

Thế là tôi lại đến đây. Lần thứ ba.

Chuông cửa lại vang lên khô khốc. Kế đó là giọng tiếp đón khàn khàn của bà lão tóc bạc trắng. Và sự u ám trước lúc hoàng hôn trong phòng trưng bày.

"Sana đang ở dưới nhà." Bà nhìn tôi rồi nói. "Cứ vào đi. Đi thẳng vào trong rồi xuống hầm. Không cần mua vé."

Chẳng có vị khách nào ở tầng trệt.

Dù sao hiện giờ cũng chẳng có khách.

Phải rồi. Bà lão đã hai lần nói như vậy khi tôi đến đây. Rằng không có người khách nào khác ngoài tôi. Ấy vậy mà ...

Lần nào tôi bước xuống, Sana cũng ở sẵn dưới tầng hầm. Tôi luôn thắc mắc nguyên nhân tại sao. Và cảm thấy rất lạ. Cũng vì thế mà suy luận của tôi có phần nghiêng về giả thuyết "Minatozaki Sana không tồn tại".

Nhưng lại giải đáp lại đơn giản nhất có thể. Một khi đã biết, bạn sẽ chẳng thấy có gì lạ. Lời nói của bà lão chẳng hàm chứa bí mật nào. Bà chỉ nói ra sự thật hiển nhiên vào thời điểm đó.

Dù sao hiện giờ cũng chẳng có khách ...

Miêu tả hoàn toàn chính xác. Bởi lẽ Sana không phải là khách. Ngôi nhà này, bao gồm cả phòng trưng bày, là nhà của cô ấy.

Tôi nhẹ nhàng len qua đội quân búp bê, hướng đến cầu thang ở phía sau. Và một lần nữa, tôi ý thức được, mình đang hít thở thật sâu thay cho những con búp bê vô hồn. Nhạc nền hôm nay không phải tiếng đàn, mà là một giọng ca nữ đầy ám ảnh. Cũng mờ ảo như điệu nhạc, ca từ thì không phải tiếng Nhật, cũng chẳng phải tiếng Anh, có lẽ là tiếng Pháp.

Đã gần 5 giờ chiều. Bên dưới căn phòng trưng bày giống như hầm mộ, lạnh lẽo hơn ở trên tầng trệt. Ở ngày chính giữa phòng ...

Sana đứng đó. Một mình.

Cô vận một chiếc áo len trắng dài tay cùng váy ngắn ngang đầu gối. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Sana mặc một bộ đồ khác thay vì đồng phục.

Chống chọi với sự căng thẳng đang nhộn nhạo trong tim mỗi khi tiếp xúc với cô ấy, tôi vẫy tay. "Tớ đây."

"Sao rồi?" Cô hỏi, vẫn với nụ cười khó hiểu ấy. "Cảm giác được làm 'người không tồn tại' cảm thấy thế nào?"

"Không hay ho gì cho lắm." Tôi đáp, cố ý bĩu môi. "Dù vậy ... tớ có cảm giác như đã trút được gánh nặng."

"Ồ? Tại sao thế?"

"Vì tớ biết rằng Minatozaki Sana có tồn tại."

Tuy nhiên ... Dù là thế thì vẫn có khả năng, cô gái đang ở trước mặt tôi đây thực sự không hiện hữu ... Nghi hoặc ấy cứ bám lấy tâm trí tôi, tựa như lời thì thầm không dứt. Chớp chớp mắt để xua đi ý nghĩ quái đản này, tôi tập trung nhìn vào Sana rồi tiến về phía cô.

"Lần đầu tớ gặp cậu ở đây." Bước đến gần cô hơn, tôi cất tiếng, cốt để thỏa mãn bản thân. "Cậu đã bảo 'Đôi lúc tôi xuống đây. Vì tôi không ghét nơi này' Hôm ấy cậu không mang theo cặp sách, dù chỉ vừa từ trường về. Điều đó cho thấy cậu sống ở tầng trên và 'đôi lúc chạy xuống đây'. Nghĩa là hôm đó cậu vừa từ trường về, cất cặp rồi chạy xuống đây vì cảm thấy hứng thú."

"Tất nhiên rồi." Sana gật đầu, một nụ cười nhẹ phớt qua môi.

"Khi tôi hỏi có phải cậu sống ở gần đây, cậu đã bảo 'Cứ cho là thế đi.'" Tôi tiếp tục. "Thế có nghĩa là ..."

"Bởi vì, tầng ba của tòa nhà này, đó mới chính là nơi tôi ở. Không phải là 'gần đây' sao?"

À. Hóa ra ý cô là thế.

"Bà cụ luôn ngồi ở cạnh cửa, cậu gọi bà ấy là 'bà Hirai' nhỉ?"

"Bà là dì của mẹ tôi. Vì bà ngoại của tôi mất sớm, nên tôi coi bà như bà ngoại vậy." Sana điềm đạm giải thích. "Mắt bà kỵ sáng, nên phải đeo kính râm bất cứ lúc nào. Bà nói mình vẫn có thể phân biệt được ai với ai, nên tôi nghĩ nó cũng chẳng cản trở đến công việc mấy."

"Người nghe điện thoại ban nãy là mẹ của cậu?"

"Cậu đã làm cho bà ấy phát hoảng đấy Sakura. Chưa từng có bạn học nào gọi điện cho tôi bao giờ."

"Thế à. Mà tớ chỉ đoán bừa thôi nhé. Có phải mẹ cậu ..."

"Mẹ tôi làm sao?"

"Mẹ cậu cũng chính là người đã làm ra những con búp bê này. Nghệ nhân tên Momo."

"Ừ." Sana gật đầu thẳng thắn. "Hầu hết thời gian bà đều tự nhốt mình trên tầng hai để làm búp bê và vẽ tranh. Thật kỳ dị!"

"Vậy chữ M trong Studio M là viết tắt của chữ 'Minatozaki'?"

"Dễ đoán quá mà, phải không?"

Lần thứ hai đến đây, tôi đã gặp một người phụ nữ đứng trên bậc thềm cầu thang. Tôi đoán ra bà là người làm trong xưởng búp bê. Liệu đó có phải là mẹ Sana - Nghệ nhân Momo?

"Thế còn bố cậu?"

Nét chán chường bao trùm lấy khuôn mặt xinh xắn của Sana. "Thì cũng như bố cậu thôi." Cô đảo mắt, đáp lời tôi.

"Ý cậu là, ông ấy đang ở nước ngoài?"

"Ừ. Chắc giờ đang ở Đức hay đâu đó. Ông ấy không bao giờ về nhà cả. Nửa năm đi khắp thế giới, nửa năm còn lại thì trở về Tokyo."

"Ông ấy là thương gia à?"

"Chẳng rõ. Tôi không thực sự biết bố làm gì. Nhưng hẳn là ông phải kiếm được rất nhiều tiền. Chính bố là người đã cho xây dựng nơi này để mẹ có thể được làm những gì mình thích."

"Vậy sao?"

"Dù là một gia đình, chúng tôi lại chẳng thân nhau mấy. Nhưng thế cũng tốt.

Làn mây mù như sương sớm vẫn luôn phủ kín lấy nhân vật tên 'Minatozaki Sana'. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy bối rối khi lớp sương này dần tan đi.

"Cậu muốn lên phòng tôi ở tầng ba không?" Sana lại lên tiếng nhằm xua đi bầu không khí ngượng ngùng. "Hay thích nói chuyện ở đây hơn?"

"Ừm. Thế nào cũng được."

"Cậu không chịu được nơi này, đúng không Sakura? Nó cũng không tốt cho sức khỏe của cậu. Bệnh trạng vẫn chưa khá hơn mấy nhỉ?"

"Không phải là tớ không chịu được." Tôi ngắt lời cô. Cảm thấy có chút khó chịu, khi bị cô xem như một kẻ yếu đuối bệnh tật.

"Nhưng mà cậu vẫn chưa quen, đúng chứ? Trong cái không gian chìm trong sự trống rỗng của lũ búp bê này. Và hẳn là cậu vẫn còn nhiều điều thắc mắc?" Cô nhắc nhở tôi. "Tôi cá là chúng ta sẽ còn phải nói chuyện lâu đấy."

"Ừ. Đúng là vậy."

"Thế thì ..."

Sana lặng lẽ quay gót. Cô đi ra sau phòng, đến một bên góc cỗ quan tài màu đen chứa con búp bê giống hệt mình, rồi biến mất. Chậm mất vài nhịp, tôi vội đi theo cô.

Phía sau cỗ quan tài là tấm rèm đỏ thẫm, đung đưa trên tường nương theo lực đẩy của khí lạnh từ máy điều hòa. Sana quay đầu lại nhìn tôi, rồi lặng lẽ mở tấm rèm ra. Và ...

Một cánh cửa thép màu kem hiện ra sau đó. Có một nút nhựa hình chữ nhật bên cạnh cửa.

"Cậu biết nó nằm ở đây?" Sana vừa hỏi vừa bấm nút.

"Lần trước cậu biến mất ở đây ..." Tôi nghiêm nghị gật đầu. "Nên tớ đã đi ra sau và kiểm tra tấm rèm."

Sau một tiếng Ding khe khẽ, cánh cửa bật mở ra. Đây là cánh cửa thang máy dẫn từ tầng hầm lên bên trên.

"Đi nào Sakura." Sana vừa bước vào vừa ra hiệu cho tôi. "Chúng ta có thể tiếp tục trò chuyện ở tầng trên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro