8-7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba chiếc sô pha bọc da màu đen đặt quanh một cái bàn thấp có mặt bằng thủy tinh. Hai ghế đơn, một ghế đôi. Sau khi ngồi phịch xuống một chiếc ghế đơn, Sana khẽ thở dài rồi nhìn tôi. "Cứ tự nhiên. Ngồi đâu tùy thích."

"Ừm. Cảm ơn cậu."

"Cậu muốn uống gì?"

"À không. Không cần đâu. Thế này được rồi."

"Nhưng tôi khát. Cậu uống trà chanh hay trà sữa?"

"À ừ ... Cái nào cũng  được."

Thang máy đưa chúng tôi lên đến tầng ba, nơi ở của gia đình Minatozaki. Ấn tượng đầu tiên của tôi về nơi này là một khoảng không gian thiếu sự sống. Hai chúng tôi đang ở trong một phòng khách kiêm phòng ăn rộng rãi. Nội thất có phần hơi thưa thớt so với không gian khá rộng lớn nơi đây. Tuy vậy, mọi chi tiết trong phòng lại được bày trí rất tỉ mỉ. Ngay cả chiếc điều khiển ti vi đặt bừa trên bàn cũng tạo cảm giác bị sắp đặt thiếu tự nhiên.

Mọi cửa sổ đều đóng kín, máy điều hòa đang bật. Dù mới đầu tháng Sáu nhưng điều hòa có lẽ đã chạy với công suất cao.

Sana đứng dậy bước vào bếp, sau đó trở ra với hai lon hồng trà trên tay. "Đây." Cô đặt một lon xuống trước mặt tôi rồi ngồi phịch xuống ghế.

"Sao nào?" Sana hớp một ngụm hồng trà rồi nhướn mày nhìn tôi, ra chiều rất thoải mái. "Cậu muốn nói chuyện gì trước?"

"À ... ừm ..."

"Cậu có thể đặt câu hỏi với tôi. Như vậy sẽ tiện hơn."

"Tớ tưởng Sana không thích bị tra hỏi ..."

"Thì đúng là vậy. Nhưng hôm nay xem như ngoại lệ đi." Sana ra vẻ kẻ cả, rồi cô cười khúc khích xem chừng thích chí lắm. "Vả lại ... vì đây là Sakura ..." Câu này cô nói với tông giọng bé xíu, nghe như thể đang tự thì thầm, tiếng vo ve như muỗi kêu. May sao, cảm ơn bố mẹ sinh tôi ra với đôi tai to thính như thỏ, tôi có thể nghe rõ không bỏ sót một lời.

Bị nụ cười bừng sáng như nắng hạ của cô làm cho xao xuyến (thì bởi vì bình thường cô có chịu cười đâu), cảm giác căng thẳng từ khi bước chân vào tầng hầm lạnh lẽo bên dưới cũng bay biến đi. Tôi bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn, nhưng cũng nhanh chóng tự nhận ra mà ngồi thẳng lưng lại.

"Rồi. Để tớ xác nhận lại lần nữa." Tôi lấm lét liếc cô một cái. "Minatozaki Sana, cậu có tồn tại, đúng không?"

"Chứ cậu tưởng tôi là ma chắc?"

"Thú thật ... đôi lúc tớ cũng không chắc."

"Cũng khó mà trách cậu được." Sana lại cường một tràng khoái chí.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô cười một cách vui vẻ, lại còn cười tươi và nhiều như vậy. Cười rất đẹp. Sana khi cười thật sự rất đáng yêu. Thiết nghĩ cô phải cười thật nhiều mới được. Sau này, khi trở nên thân thiết hơn, tôi phải đề nghị với cô vấn đề này.

"Nhưng giờ hy vọng là cậu đã hết nghi ngờ. Nếu nói về vấn đề tôi có tồn tại hay không, thì tất nhiên là tôi đang ngồi đây. Một người sống, bằng xương bằng thịt. Chỉ có các học sinh của lớp 9-3 Trung học Bắc Kago là cho rằng 'Minatozaki Sana không tồn tại' thôi. Mặc dù, nếu đúng ra thì cả cậu cũng phải có suy nghĩ đó đấy, Sakura."

"Cả tớ."

"Ừ. Nhưng cái kế hoạch đó đã sớm thất bại. Và giờ thì cậu cũng như tôi. Thật khó mà giải thích."

Tôi ghi nhận những từ mấu chốt như "thất bại" hay "cũng như tôi" vào đầu, rồi tiếp tục hỏi. "Tình trạng này bắt đầu khi nào? Kể từ khi nào, mà cả lớp đều vờ như không có người nào tên Minatozaki Sana? Trước giờ vẫn thế sao?"

"Trước giờ? Ý cậu là gì?"

"Chẳng hạn, ngay khi các cậu lên lớp Chín. Hay là còn từ trước đó?"

"Đương nhiên là từ khi chúng tôi bắt đầu vào lớp Chín. Nhưng nó không xảy ngay." Sana trầm giọng trả lời. Cô ngồi thẳng người lại, thái độ trở nên nghiêm túc hơn, cũng không còn cười cợt nữa. "Khi năm học mới bắt đầu, bọn tôi đã nghĩ năm nay cũng là 'năm không phát sinh'. Nhưng khi nhận ra nó không như vậy, đã có nhiều cuộc bàn luận trong tháng Tư. Và, nói chính xác hơn, nó bắt đầu diễn ra vào ngày mùng 1 tháng Năm."

"Tháng Năm?"

"Cậu xuất viện rồi đến trường Bắc Kago lần đầu tiên vào ngày mùng 4, đúng không? Thứ Hai ngày mùng 4 tháng Năm."

"Ừ."

"Thứ Sáu tuần trước đó là ngày đầu tiên. Sau hôm ấy thì nghỉ cuối tuần. Nên thật sự thì, hôm cậu đến đã là ngày thứ ba bắt đầu sự việc này."

Nó chỉ mới diễn ra gần đây thôi? Điều này làm tôi không khỏi bất ngờ. Tôi cứ ngỡ nó đã phải bắt đầu từ rất lâu, một sự việc lâu dài. Hay ít nhất, cũng là từ trước khi tôi chuyển đến thị trấn này.

"Chắc cậu đã thấy rất nhiều điều lạ lùng sau ngày hôm đó."

"Ừ, đúng thế." Tôi gật đầu tán đồng. "Mỗi khi tớ chạy đến nói chuyện với cậu, hay thậm chí chỉ là nhắc đến tên cậu thôi, bọn Juri và Mako ... à không, là tất cả mọi người xung quanh, đều có phản ứng rất lạ. Giống như là họ muốn nói gì đó nhưng lại thôi."

"Họ muốn kể cho cậu biết mọi chuyện, nhưng lại không làm được. Tôi đoán thế." Cô lại ngả người ra ghế sô pha. "Rốt cuộc mọi chuyện lại thành ra là họ tự lấy dây trói mình. Lẽ ra phải nên nói hết với cậu, từ trước khi cậu đến trường. Và giờ thì bọn họ phải trả giá."

"Ý cậu là sao?"

"Lẽ ra cậu nên làm giống mọi người và xem tôi như 'không tồn tại'. Nếu không kế hoạch sẽ thất bại. Nhưng tính đến lúc ấy, tôi nghĩ không một ai thực sự tin chuyện này. Cậu còn nhớ những gì tôi đã kể chứ? Rằng cả tôi cũng bán tín bán nghi. Rằng thực tâm thì tôi không hoàn toàn tin về 'nó'."

Đúng rồi. Tôi có nhớ Sana đã từng nói thế. Nhưng mà ...

"Cậu có chắc đây không đơn giản chỉ là 'trò bắt nạt'?"

"Không." Cô lắc đầu, trầm ngâm." Tôi không nghĩ mọi người định làm vậy."

"Tại sao bọn họ lại chọn cậu?"

"Ai mà biết được." Sana ra chiều nghĩ ngợi. "Mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên. Dù gì tôi cũng chẳng trò chuyện cùng ai. Hơn nữa, tên của tôi còn là 'Minatozaki'. Chắc bọn họ nghĩ tôi vô cùng thích hợp. Dù sao, nó cũng khiến nhiều việc dễ thở hơn với tôi."

"Dễ thở hơn? Đứng có bảo tớ ..."

"Đừng bảo cái gì?"

"Đừng bảo thế." Giọng tôi ra chiều khiển trách, nhưng có vẻ Sana chẳng bận tâm. "Làm gì có chuyện tất cả bạn học và thầy cô cùng có chủ đích phớt lờ một học sinh tốt."

"Tôi tin chắc các thầy cô dạy lớp 9-3 được thông báo một cách khác so với các học sinh." Cô tặc lưỡi. "Ví dụ như việc họ không điểm danh bằng cách gọi tên. Có nhiều giáo viên điểm danh bằng cách gọi tên ở những lớp khác, nhưng họ không làm thế trong lớp 9-3. Như  vậy họ sẽ không phải gọi tên tôi. Lớp 9-3 cũng là lớp duy nhất không phải đứng dậy chào thầy cô. Đây cũng là lý do giáo viên không gọi đứng dậy trả bài theo thứ tự, bất kể chúng ta đang học môn nào. Tôi cũng chưa hề bị gọi lên bảng, và nếu có nghỉ học hay bỏ ra khỏi lớp ngay giữa tiết thì cũng chẳng ai nói gì. Cũng không phải trực nhật hay làm bất cứ việc gì khác. Tất cả các giáo viên đã tự giao kèo với nhau như vậy. Khi đến kỳ thi, hẳn họ không thể loại tôi ra, nhưng cũng chẳng quan tâm việc tôi có viết linh tinh vào bài làm rồi bỏ ra ngoài. Và còn nhiều chuyện nữa ..."

"Và cả giờ Thể dục?"

"Giờ Thể dục thì làm sao?"

"Vì sỉ số mỗi lớp khá ít, và sân tập thì rất rộng, nên nghe nói lớp 1 và lớp 2 học chung, lớp 4 và lớp 5 học chung. Chỉ có lớp 9-3 là được dạy riêng. Tớ cảm thấy việc này rất lạ. Có thể nói là vì số lớp lẻ nên phải có một lớp dư ra. Nhưng tại sao đó lại là lớp 9-3 chứ không phải 9-5?"

"Để những lớp khác không phải dính líu đến. Và số học sinh bị ảnh hưởng không bị tăng lên. Có lẽ trường xếp lớp như vậy là vì lý do đó. Mặc dù đã có sự dàn xếp rằng học sinh 'không hiện hữu' sẽ không tham dự bất cứ tiết Thể dục nào."

"Một sự dàn xếp?" Tôi hoang mang lặp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro