12. Dẫu biết không có thứ gọi là tình bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ừ, Sol à?"

-GÌ VẬY YU NA BI? Sao cậu bơ điện thoại của tớ mà lại nghe điện thoại của Sol? - Yu Na Bi chịu bắt máy rồi, nhưng điều khiến tôi tức chết là cậu ấy nhận điện thoại của Sol mà không phải là của tôi. Đúng vậy, sau năm lần bảy lượt bị Yu Na Bi từ chối điện thoại, tôi đành đánh liều dùng máy của Sol. Ai ngờ hiệu quả đến nhanh hơn tôi nghĩ.

-Nhỏ giọng thôi. - Sol lên tiếng nhắc nhở tôi đừng làm ồn trong thư viện, đồng thời cúi đầu xin lỗi mọi người xung quanh.

"Ra là Jiwan."

Tôi nghe ra tiếng gượng ép đấy nhé. Tuy nhiên, vào vấn đề chính cái đã.

-Cậu sẽ đi cắm trại chứ? Tớ rủ cả Sol rồi.

"Chắc tớ không đi được đâu."

-Thật à? Tớ cứ tưởng đổi địa điểm vì cậu chứ.

"Hả? Đổi đi đâu cơ?"

-Đến nhà nghỉ của bạn cậu, cháu trai chủ quán Phở.

"Bảo là đến đây à?"

-Đây? Vậy cậy đang ở đó à?

"À không, không phải thế. Tớ ở nhà dì tớ gần đây."

-Cậu ở đó đến bao giờ? Cuối tuần?

"Đúng là thế, nhưng mà.... Chắc tớ không tham gia đâu."

-Sao thế? Cậu ở gần đó mà. Đến chơi với bọn tớ đi. Đi mà...

"Nhưng mà, Park Jae Eon có tham gia không?"

-Sao? À không. Cậu ta nói có việc nên không đi.

"Thế à? Rảnh thì tớ sẽ đến. Giữ bí mật chuyện tớ ở đây với các bạn nhé."

-Ừ, được rồi. Tớ sẽ giữ bí mật. - Tôi liếc sang nhìn Yoon Sol bên cạnh, bí mật hai người lập tức thành ba rồi. - Từ giờ đừng bơ điện thoại của tớ nữa. Biết rồi. Chào cậu nhé!" 

Tôi vui vẻ chào tạm biệt Na Bi rồi trả điện thoại lại cho Sol. 

-Park Jae Eon nói sẽ tham gia mà?

Yoon Sol mở to đôi mắt ngạc nhiên hỏi tôi.

-Ừ. Cậu ta sẽ tham gia.

Lẽ dĩ nhiên. Ngày các bạn họp hành để quyết định tôi cũng có mặt mà.

-Sao cậu lại nói dối?

-Đúng nhỉ? Sao tớ lại làm thế nhỉ? - Trong tôi nhen nhóm chút tội lỗi cũng chỉ bởi vì đôi mắt vô cùng cuốn hút của người đối diện thôi nhé. Tôi ôm hai má mình, sau đó vô tư nở một nụ cười xấu xa. - Thôi kệ. Nói Park Jae Eon không đi thì Na Bi mới tham gia. 

-Mong là không có vấn đề gì. 

So với Jiwan tôi tâm trạng vô cùng tốt khi nghĩ đến chuyện của Na Bi và Jae Eon thì Yoon Sol lại ở thế cực đối lập hoàn toàn.

-Không đâu. Có khi nhờ chúng ta mà bọn họ mới nên chuyện đấy. 

Tôi đặt tay mình lên vai Sol, ra sức trấn an cô bạn thân. 

-Đừng gộp tớ và từ "chúng ta" đó.

Nhưng cô ấy lại phản đối và tuyệt tình gỡ tay tôi ra. 

-Cậu đã nghe nên cũng là đồng phạm đấy. 

Không trấn an được nên tôi đành đổi sang hâm dọa đối phương, nhưng Yoon Sol bật cười chịu thua rồi kìa. 

-Cậu không thích Park Jae Eon mà.

-Đúng thế. Nhưng Na Bi hỏi Park Jae Eon có đến không chứng tỏ là cũng mong cậu ra đến mà. Thế nên cậu đừng nói với Na Bi. Nhớ giữ bí mật đấy.

-Tớ biết rồi. 

Xong việc của Na Bi và Jae Eon rồi, đến việc của chúng tôi thôi. 

-Chúng mình đi xem phim đi.

Tôi háo hức mở lời với Yoon Sol, nhưng nào ngờ. 

-Tớ có hẹn rồi.

-Sao? Hẹn ai mà không nói với tớ thế?

-Hồi nãy Se Hun hẹn tớ đi ăn.

-Cậu ta lại giở trò gì nữa đây? 

Cái tên chết bầm Yu Se Hun lại xen giữa tôi và Yoon Sol.

-Không phải giở trò đâu. Cậu ta muốn hỏi về việc chế tác thôi.

-Thế thì gọi điện hỏi là được rồi.

Yoon Sol của tôi đúng là đồ ngốc mà!!!

.

.

.

-Hôm qua cậu xem rồi à?

Tôi hỏi Sol về bộ phim tôi muốn xem cùng cậu ấy. Đối diện cậu bạn Yu Se Hun trước mặt, tôi cố tình khoác chặt tay mình vào tay Sol không rời kể từ lúc chúng tôi bước vào đây.

-Tất nhiên.

Đối với cậu bạn Yu Se Hun ngồi phía đối diện mà nói, tôi thật muốn xem cậu ấy là không khí cho xong. Vì sao lúc nào cũng tìm cớ mang Yoon Sol của tôi ra khỏi tôi vậy? Rốt cuộc cậu có ý đồ gì đây?

-Cái này siêu hay luôn. Đúng rồi. Tớ muốn đến chỗ này, nghe nói ngon lắm. Xem này.

-Chỗ nào cơ?

Sol vừa trả lời tôi vừa thuận tay lấy túi xách tôi đang đặt trên đùi bỏ sang phía cậu ấy, sau đó dùng áo khoác của cậu ấy che đi phần chân của tôi. Cùng với sự thuần thục của Sol, tôi ngoan ngoãn thoải mái ngồi im để cậu ấy làm mọi thứ cho mình.

-Là quán nổi tiếng. Hình như gần đây thôi.

-Ổn đấy.

Tôi biết mà, Sol luôn chiều theo mọi mong muốn của tôi.

-Tớ chỉ đặt chỗ cho hai người mà, không biết Jiwan cũng đến đấy.

Yu Se Hun ngồi đối diện đã bắt đầu phàn nàn.

-Trước giờ tớ vẫn rất muốn đến đây mà, vừa hay các cậu lại hẹn gặp ở đây, nên dĩ nhiên là phải đeo theo rồi.

Tôi đành phải viện cớ cho sự có mặt bất thình lình giữa cuộc hẹn mà Yu Se Hun cậu ta cố tình sắp xếp với Sol. Chuyện chế tác chẳng phải chỉ cần hỏi qua điện thoại là được rồi sao? Vì sao phải mang nhau đi ăn uống như hẹn hò thế kia? 

-Nếu hai cậu cần nói chuyện gì nghiêm trọng thì tớ sẽ tránh đi.

Tôi đành làm ra vẻ đáng thương để biện hộ thêm cho sự có mặt của mình.

-Có chuyện gì quan trọng à?

Sol lập tức quay sang hỏi Se Hun trong khi phía dưới bàn khẽ nắm chặt tay như muốn trấn an tôi. Thấy không Yu Se Hun, người quan trọng nhất với Yoon Sol mãi mãi vẫn là Seo Jiwan tôi đấy nhé.

-Hả? À, ừ... không, không có gì đâu. Tớ chỉ muốn mời cậu đi ăn ngon thôi.

Nhìn bộ dạng lúng túng của cậu ra kìa. Tôi thật hả dạ quá! Tôi đã ở đây rồi, mấy lời tỏ tình đường mật muốn nói với Sol của tôi thì đành hẹn dịp khác nhé.

-Để tớ trả tiền cho.

Sol thẳng thắn đáp lời.

-Không. Tớ sẽ đãi. Tớ hẹn đi ăn mà. Tớ sẽ mời cả Jiwan nữa.

-Ừ. Cảm ơn cậu. 

Tôi nở một nụ cười không thể nào giả trân hơn được nữa. Yoon Sol mãi mãi là của một mình tôi thôi, nhớ nhé Yu Se Hun. 

.

.

.

P/S:

"Rõ chỉ là bạn thân, mà tại sao Jiwan lại hành động như thể cổ đang ghen với Se Hun vậy?"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro