Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế rồi từ khi nghe lớp trưởng thông báo đến khi reng chuông vào học, thời gian dường như cũng trôi qua nhanh hơn. Mới đó đã reng chuông ra chơi rồi lại reng chuông vào học. Ngồi mấy tiết lại reng chuông ra về.[ tác giả làm biếng kể đến chuyện học,chỉ toàn ham chơi thôi ].Như mọi khi, tôi lại ra trước chờ nó ở cổng thì lại gặp Jiyeon. Nhìn thấy tôi, Jiyeon cười chào:

- Hyomin đợi Jihyun àh?

- Ừm!

- Lúc nãy Jiyeon thấy Zhoumi kéo Jihyun đi đâu rồi áh!

- Thế sao?

- Ừm...hình như Zhoumi thích Jihyun thì phải. Hôm qua Jihyun nghỉ học với Hyomin đó thì Zhoumi cứ nhìn ra cửa sổ mãi, chẳng thấy chú tâm vào học nữa. Đến khi Jiyeon nói Jiyeon sẽ xin về sớm ghé nhà Hyomin thì Zhoumi cũng đòi đi theo. Jiyeon phải từ chối dữ lắm Zhoumi mới chịu ở lại học.

- Ờ...tên ấy cảm cục nợ nhà Hyomin rồi!

- Nói ai là cục nợ thế?-nó bỗng xuất hiện sau lưng tôi vừa nói vừa nhéo 1 cái rõ đau vào tai của tôi.

- Ui..da...đau..!

- Biết đau sao còn dám nói xấu người ta chứ?Hứ!

- Hề..hề..thôi mà. Có nói xấu đâu?-tôi dỗ dành

- Plè... em có là cục nợ thì oppa cũng phải gánh cục nợ này suốt đời đấy!

- Biết rồi, biết rồi!

- Nếu nói vậy Hyomin ở bên cạnh Jihyun suốt đời sao? Hyomin không muốn tìm 1 hạnh phúc khác cho riêng mình àh?

- Jiyeon bỗng nói xen vào 1 câu không đỡ nổi khiến tôi và nó phải nín thinh nhìn. Thấy tôi và nó không nói được lời nào, Jiyeon chợt cười nói:

- Jiyeon nói đùa, hỏi bâng quơ thôi.2 người làm gì mà im hết luôn vậy?

- Hì..hì..tại câu nói của Jiyeon làm tụi này không biết trả lời thế nào?

- tôi cũng cười trừ nới với Jiyeon

- Từ nhỏ tụi này đã ở bên nhau rồi. Sau này cũng vậy. Tui không lấy ai hết. Chỉ ở bên cạnh Hyomin thôi!

- nó bỗng lên tiếng sau 1 lúc im lặng và lần đầu tiên còn gọi thẳng tên tôi khiến tôi phải ngạc nhiên. Nhưng hình như chỉ có tôi bất ngờ, còn Jiyeon thì chẳng tỏ ra lạ gì hết mà như đoán biết nó sẽ nói như thế, Jiyeon đáp:

- Sẽ không đc đâu.

- Sao Jiyeon biết là không đc?-nó hỏi lại

- Vì Jiyeon biết nhất định sẽ không đc! Thôi, tài xế của Jiyeon đến rồi, Jiyeon về trước nhé. Chào cả 2!

- Chào Jiyeon! - ......!-nó không nói gì chỉ im lặng nhìn theo Jiyeon bước đi. Chẳng hiểu giữa nó và Jiyeon có chuyện gì mà sao mỗi lần gặp nhau lại không thể thân thiện đc? Nhìn nó, tôi chợt cảm thấy băn khoăn khá nhiều nhưng vừa thấy vẻ mặt muốn hỏi của tôi, nó liền trở về bình thường, leo lên xe hối thúc:

- Đói bụng quá, chạy về nhà lẹ lên oppa!

- Xì,mài đói làm như tao không đói vậy?Hay lên chở đi. Cái tướng nhìn thì chuẩn lắm mà nặng không khác gì con heo!

- Plè... nặng đâu mà nặng?Người ta nhẹ như bông gòn mà bảo nặng.

- Ọe...ọe...

- Hi...hi...mình ăn kum xong chiều đi siêu thị nhé!- nó vừa nói vừa vòng tay qua ôm lấy tôi

- Đi siêu thị chi?

- Mua bánh kẹo với nước ngọt đem theo lên xe ăn chứ chi? Ngày mai đi chơi không thể thiếu mấy món ăn phụ đóa đc.

- Ờ,đi thì đi nhưng giờ điều quan trọng là....

- Là sao? - Mài nới tay lỏng lỏng ra tí. Ôm cứng ngắt, khó thở quá nè!

- Hì...chặt lắm hả?

- không chặt thì tao cần chi nói? Cứ như mài sợ bỏ tao ra tao đi mất zậy?

- Ừm...!

- Ừm cái gì?

- Không có gì! Về lẹ lẹ i.Đói...quá...!!

Tôi im lặng không nói gì nữa cố sức đạp nhanh về nhà. Trong đầu không ngừng căng óc ra suy nghĩ về hành động của nó. Dường như nó có gì đó giống như tôi đối với nó. Có phải tôi mong muốn như thế nên đã nhầm lẫn không?Hay thật sự nó có cùng cảm giác như tôi? Chẳng biết nữa...nhưng tôi biết hiện giờ, tôi đã đủ hạnh phúc lắm rồi. Hạnh phúc vì tôi biết đc mình là người như thế nào trong thế giới này... Rồi như dự định, sau buổi trưa, tôi và nó dắt nhau đi siêu thị để mua những món ăn phụ mà nó nói. Chỉ đi vài vòng trong khu bánh kẹo, tôi và nó đã tậu về 1 rổ đầy bánh đủ loại,kẹo đủ vị,2 lon nước ngọt.[ hài.z.z.z...vì hùng tiền với nó mà làm con heo của tôi phải tan mất mấy kí mỡ ]Đang loay hoay tính tiền ở quầy thì nó bỗng khều tay tôi nói:

- oppa..oppa..nhìn kìa..!

- Nhìn gì?

- Nhìn qua bên đường kìa.-nó chỉ ngón tay về 1 tiệm bán hàng nằm bên đường. Tôi cố gắng nhìn theo ngón tay của nó xuyên qua lớp xe cứ chạy vù vù qua mắt của mình và không khỏi buột miệng thốt lên:

- Èo,ngầu quá!

- Hi..hi...cái đầu nổi bật quá!-nó vừa cười vừa nói

- Ừa! Nhìn có vẻ ăn chơi lắm!

- Ừa,hehehe...ai mà làm bạn gái tên ấy chắc cũng phải nhuộm cái đầu màu vàng hoặc màu xanh thì nó mới xứng. - - hí..hí...!

- May cho mài là thằng đó bên kia, nó mà bên này nghe mài nói zậy thì chạy cũng ko kịp đó nha!

- Plè...thách hắn làm gì em đấy. Có oppa,ko sợ!

- Xì,ừa, có tao chịu, mài chạy chứ gì?

- Hè...chứ sao?

- Hì..hì...em đùa thôi mà. Nó mà qua bên này, chắc cũng cúi đầu thôi vì oppa của em đẹp zai hơn nó nhiều hen. Tại chưa nhuộm tóc thôi. Bữa nèo đi nhuộm cái đầu màu bạch kim cho nó chết đi oppa!

- Khìn, nhuộm xong trường đuổi học, mẹ cạo đầu tao luôn!

- Hi...hi.. - Thôi, đi zìa nà!

- Ừa! Tôi xách bịch bánh kẹo đi ra bỏ vào rổ xe rồi lại đèo nó về. Cả tôi và nó đều không ngờ được lần tình cờ gặp cái tên đầu đỏ kia lại là 1 sự sắp xếp khác của ông trời....

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro