chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 đứa ngủ say cho đến chiều khi mẹ đã đi làm về đánh thức cả 2 dậy.

- Nè, dậy..dậy...mau..!2 đứa ngủ say như chết như vậy thì trộm vào nhà dọn sạch hết đồ cũng không hay.

- Ưm..m...mẹ về rồi đó hả?- tôi dụi mắt nói

- Mấy giờ rồi mẹ?- nó ngồi dậy vừa ngáp vừa vươn vai hỏi

- Gần 5h rồi!

- Éc, chít òy!

- Gì zạ?- tôi thắc mắc

- Em có hẹn lúc 5h30. Phải đi tắm ngay mới kịp.

- Hẹn với ai zậy?-tôi với mẹ đồng thanh

- Gì mà đồng thanh dữ zạ?

- Hơ, có pồ hả con kưng?-mẹ nói giọng đùa

- Hem cóa! Mẹ đừng đoán mò, bạn bình thường thoai!- nó nói rồi đứng dậy chạy vù vào phòng tắm để tránh mẹ hỏi thêm. Thấy nó trốn, mẹ liền xoay qua nhìn tôi định khai thác thì tôi liền đứng phắt dậy nói:

- Mẹ đừng hỏi con. Con không biết đâu!

- Hừm...m...

Không hỏi đc gì, mẹ đành để yên đi ra ngồi xem tivi. Còn tôi thì cứ ngồi trốn dưới bếp chờ xem nó tắm ra sẽ hỏi nhỏ nó đi với ai? Nhưng tắm xong, nó cứ chạy tới chạy lui sửa soạn rồi xách dép đi luôn. Không cho tôi cơ hội hỏi. Sock!Tôi chẳng thèm để tâm nó hẹn đi với ai mà ngồi xem tivi cùng mẹ luôn.

Tíc..tắc..tíc..tắc...đồng hồ ngân lên tiếng chuông 9h tối thì nó mới xuất hiện lại ở nhà. Do đi làm mệt nên mẹ đã ngủ sớm rồi, chỉ còn tôi ngồi vừa xem tivi, vừa chờ nó về. Thấy nó về, tôi liền tắt tivi làm mặt giận bỏ vào phòng. Nó đóng cửa lại cẩn thận rồi cũng đi theo tôi vào phòng. Nhìn gương mặt hơi đáng sợ của tôi, nó hỏi nhỏ:

- oppa giận hả?

- Không dám! Làm gì mà giận?

- Em xin lỗi mà! Em đã về muộn!

- Cũng đâu có muộn lắm? Mới 9h chứ nhiêu? Đi đến 12h về cũng còn sớm chán đấy!

- >"< lần sau em không đi như thế nữa đâu. Oppa đừng méc mẹ nha!

- Còn lần sau nữa àh?

- Áh,ko không...không có lần sau luôn!

- Nói đi, mài hẹn với ai mà giờ mới về?

- Ừm...đi với Zhoumi!

- thằng mà mài từng nói là ghét đó àh?

- Ừa. Hôm diễn kịch, Zhoumi rủ hôm nay đi chơi với Zhoumi, Zhoumi có chuyện muốn nói nên em mới đi.

- Vậy...nó nói gì?

- Zhoumi nói thích em. Muốn em làm bạn gái!

- .......!Rồi...mài trả lời sao?

- Ưm...em nói cho em chút thời gian suy nghĩ!

- Ờ!

- oppa sao vậy? Sao cái mặt kì kì áh!

- Kì đâu mà kì? Mệt vì chờ mài đó.

- Hì,thương oppa nhất!-nó vừa nói vừa ôm lấy tôi

- Không cần!-tôi hất tay đẩy nó ra rồi đứng dậy trải chiếu xuống chuẩn bị ngủ. Nó nhìn tôi lè lưỡi rồi đứng dậy đi vào phòng tắm thay đồ. Mặc vào bộ đồ ngủ hình con gấu của nó xong, nó trở về phòng và không quên đem theo 1 dĩa bánh flan mà nó đã làm lúc sáng. Ngồi xuống cạnh cửa sổ, cái dĩa bánh flan thì để lên cái bàn nhỏ, nó vừa ăn vừa nhìn ra bầu trời đêm.

Hài..z.z.z.z..là 1 fan trung thành của bánh flan, ngửi thấy mùi thơm của nó thì tôi không ngủ đc nên liền ngồi dậy xin.[ làm biếng xuống bếp lấy >.< ]

- Cho 1 miếng với coi!

- Há miệng ra,a...nà!

- A....ùm..!

- Mài nhìn gì ở ngoài này zạ?

- Nhìn sao!

- Khìn hả? Nhà mình thấp, bị mấy căn kế bên nó xây mấy tầng lầu che hết rồi. Lấy gì mà ngắm sao?

- Bởi zị em mới ngồi tưởng tượng nà!

- Xì, thèm ngắm sao lắm hả?

- Ừa!

- ....Chờ tao chút!

- Đi đâu zạ?

- Đi đem sao về cho mài?

- Hả?

- Ở đó chờ đi.

Nói rồi, tôi chạy vội ra khỏi nhà tìm đến nhà bà Han bán tạp hóa. Mua được những thứ mình cần rồi, tôi vội chạy về thì lại mắc mưa. Lần này vì còn bệnh nên tôi chẳng nổi máu anh hùng tắm mưa ban đêm. Tôi liền chạy vào 1 ngôi nhà gần đó và trú đỡ. Nhìn cảnh mưa rơi, tôi chợt nhớ đến Cris...chợt muốn bàn luận với Cris về chuyện đời...thì tôi bắt gặp 1 người có vẻ hơi giống tôi lúc đang lạc lối...Nhưng người này dường như là 1 người ngoại quốc và tuổi chừng 32 rồi...
Với dáng vẻ lịch sự, ấn tượng như thế khi đứng dưới mưa...nhìn người đó...có chút gì đó của sự bi thương và đau đớn...!
...Ánh đèn đường rọi vào người đó khiến tôi phải chú ý nhìn theo cho đến khi người đó mất hút. Cơn mưa đêm đến bất chợt cũng như người kì lạ đó bỗng ngừng rơi. Tôi liền tranh thủ chạy vội về nhà với sự tò mò về người đàn ông ngoại quốc đó...Về đến nhà, nó liền hỏi tôi giọng lo lắng:

- oppa có bị mắc mưa không?

- Có nhưng tao núp rồi nên không ướt.

- >"< Lần sau đừng có làm chuyện khìn nữa đi. Đang còn bệnh mà chạy đi đâu ra đường 1 mình như thế hả?

- Thì đã nói đi mua sao về cho mài ngắm mà!

- >.< Sao trăng gì mà mua? Trên đời này có ai bán đc sao với trăng đâu?

- Xì, zậy mà tao kiếm đc ra người bán đó.

- Ai? Ai bán?

- Bí mật! Mài lo đi rửa dĩa đi kài. Nói nhiều quá!-tôi vừa nói vừa đẩy nó ra khỏi phòng thật mau rồi đóng vội cánh cửa lại không cho nó vào. Nó rửa dĩa, đánh răng xong chỉ biết đứng ở ngoài cửa nói mà không dám đập cửa vì sợ đánh thức mẹ dậy.

- Sao oppa khóa cửa không cho em vào? Mở cửa ra đi!

- Đứng ở ngoài chờ tao tí đi! Sắp xong rồi!

- Oa...oppa làm cái gì trong đó zậy hả?

- Chút rồi biết!

- >"< Mau đi, lẹ đi, em buồn ngủ rồi nàaaaaaaaaaa......!

- Xong!-tôi mở cửa phòng ra

- Hứ, làm cái quái gì trong đây không biết?- nó bước vào nhìn chung quanh căn phòng nhưng chẳng thấy có cái gì thay đồi hết.

- Hè,không thấy đc gì đâu!

- Khai mau, oppa vừa làm gì trong này?

- Không làm gì hết

- Thôi tắt đèn đi ngủ đi. Mài vừa hối tao mở cửa lẹ cho mài ngủ mà!

- Ừa nhưng sao của em đâu? Oppa nói mua sao về cho em mà!

- Xòe tay ra đi!

- Chi zạ?-nó thắc mắc nhưng vẫn xòe tay ra trước mặt tôi. Nhanh tay, tôi bỏ 1 thứ vào lòng bàn tay của nó rồi cười nói:

- Sao của mài đó

Nó nhìn tôi 2s rồi mở lòng bàn tay của mình ra xem.

- Ngôi sao giấy!

- Ừa!

- Xì, xếp xấu quá!Không đẹp gì hết. Có ngôi sao nào mà lại mập ú u thế này? Các góc cũng không nhọn nữa!

- Xấu vậy trả đây!-tôi đưa tay ra định lấy lại thì nó vội rút tay về nói:

- Vào tay quan là của quan. Xấu cũng là của em. Không trả!

- Xì,tắt đèn đi.

- Hi..hi...!

Nó cười hí hửng rồi tắt đèn theo lời tôi. Căn phòng vừa đc tắt đèn liền tối hẳn. Như mọi thường nó sẽ mở đèn ngủ nhưng lần này tôi vội ngăn:

- Nè, đừng mở đèn ngủ!

- Sao vậy?Không mở tối hù àh. Thấy ghê lắm!

- Có tao ở đây mà mài sợ cái gì?

- Thì có oppa mới sợ áh!-nó nói lí nhí trong miệng

- Nói gì zạ?

- Không có gì! Không cho mở đèn ngủ thì tối nay em ôm oppa không buông ra đâu đó. Nghẹt thở ráng chịu!Hi..hi..!-nó nói giọng tinh ranh rồi đi đến chỗ tôi nằm xuống bên cạnh. Nó vừa nằm xuống xong tôi liền lấy tay che 2 mắt của nó lại. Bất ngờ, nó vừa nói vừa dùng 2 tay nắm lấy bàn tay tôi định gỡ ra.

- Upa làm gì zạ?Sao bịt mắt em?

- Xem nè!-tôi vừa nói vừa từ từ lấy bàn tay ra khỏi mắt của nó.

- A..h.....-nó thốt lên trong ngạc nhiên

- Từ giờ mỗi buổi tối đều có thể ngắm sao rồi!

- Hi..hi..đẹp quá! Oppa giỏi thật, thế mà cũng nghĩ ra.

- Hè,chuyện nhỏ thôi

- Hi...hi..thích quá, cám ơn oppa nhiều lắm >.< - nó nói rồi hôn nhẹ lên má tôi 1 cái khiến tôi giật mình nhìn nó thì nó lại lè lưỡi ra 1 cái cười cười.
Rồi chẳng biết từ lúc nào mà nhìn lại nó đang nằm gọn trong vòng tay của tôi, bàn tay nó nắm bàn tay của tôi thật chặt.2 đứa im lặng cùng nhìn lên trần nhà để ngắm những ngôi sao dạ quang đang phát sáng trong đêm tối.
Đầu của nó kề sát đầu của tôi khiến tôi có thể ngửi đc mùi hương trên người của nó.1 mùi hương thật nhẹ nhưng lại khiến người ta bị cuốn hút. Bất giác, nó nói khẽ:

- oppa...

- Sao?

- Hát 1 bài nghe đi.

- Bài gì?

- Vẫn tin mình có nhau!

- Sao hát 2 giọng đc?

- Em sẽ hát nữa!

- Ưm...ừm!

Từng ngày nhẹ trôi rất nhanh
Từ lúc mình vừa quen nhau
Mà giờ anh mới hay
Rằng từ lâu đã yêu em rồi
Ngại ngùng người không nói ra
Em chẳng thể nào hay biết
Lập lờ như giấc mơ
Chỉ thầm vui lúc anh bên em
Tình yêu anh xây bằng ước vọng
Nhẹ nhàng nhưng thật ấm nồng
Và thầm mong có một ngày
Em sẽ hiểu được trái tim anh
Chờ mong anh nói một tiếng yêu
Ngày và đêm tự hỏi mình
Thật lòng em thấy buồn
Vì sao thế anh thật ngu ngơ
Bao ngày qua bên nhau
Một chuyện tình vu vơ
Không hề vu vơ đâu
Anh thật giống chàng khờ
Nhưng chàng khờ yêu em
Yêu mà chẳng nói ra
Để rồi khi xa nhau lại thấy nhớ nhau
Thôi chào em anh đi
Vậy thì người đi đi
Nhưng nhìn em không vui
Em chẳng biết làm gì
Thôi chờ anh nghe em
Bây giờ khó nói ra nhưng thật tâm trong em
Vẫn tin mình có nhau

....Sáng hôm sau..tíc..tíc..tắt..tíc..tíc..tắt...

- Ưm...m...-tôi cố mò dậy tắt chuông báo thức rồi nằm ngủ tiếp thì cánh tay của nó từ đâu bay đến "bốp" 1 cái vào mặt của tôi.(-.-") tỉnh ngủ, tôi lấy tay dùng hết sức nhéo 2 bên má của nó cho nó tỉnh dậy lun.

- A..a...đau...đa.u...-nó nhăn mặt mở mắt ra nói

- Biết đau sao oánh zô mặt tao zậy đó hả?

- Hiz...em xin lỗi mà. Em ngủ, em đâu biết gì đâu..hiz..đau..đau..upa..buông ra...!

"Cốp" 1 cái, tôi đau đớn buông nó ra rồi suýt xoa cái đầu vô tội của mình ngước lên nhìn thủ phạm...hài.z.z.mama của tôi trợn mắt ra quân lệnh:

- 2 đứa có 10p để thu dẹp mọi thứ rồi đánh răng rửa mặt để ăn sáng, chuẩn bị đi học.Đứa nào chậm trễ sẽ bị trừ cơm! Rõ chưa?

- Dạ.....ạ..ạ...rõ...õ...õ....!-tôi và nó đồng thanh kéo dài giọng ra trả lời rồi lập tức tranh nhau làm lẹ trong vòng 10p.

Sau khi ăn sáng xong, tôi đèo nó lên xe đạp thẳng tiến đến trường. Thế là sau cơn bệnh và xảy ra vài chuyện không nhỏ cũng không lớn, tôi và nó lại trở về với chuyện đời thường của 1 người học trò:đi học,ăn,ngủ,chơi
Bước vào lớp sau 1 ngày vắng mặt, đứa nào trong lớp cũng bu đến hỏi thăm tôi tới tấp nhưng con gái đến hỏi thì nhiều, còn bọn con zai chẳng đứa nào thèm [ tụi nó ganh với tôi đó mừk ]Rồi lớp trưởng bước ra giữa lớp tranh thủ chưa reng chuông để thông báo:

- Tụi bây im lặng tập trung nghe tao nói cái này nè!

- Nói cái gì nói đi!-cả đám đồng thanh

- Lớp mình đã đoạt giải nhất cuộc thi hôm bữa trường tổ chức rồi!

- Ye..ye...ye...!Rầm ầm...rầmm....-tụi nó nổi loạn đập bàn
- Chưa...chưa...khoan,còn nữa. Im lặng, trật tự nghe hết coi tụi quỉ khùng!

- Còn gì nữa, nói lẹ, nói lẹ điiiiiiiii.......!

- Năm nay có trường hợp đặc biệt là đồng giải nhất. Còn 1 lớp nữa cũng đoạt giải nhất giống lớp mình!

- Trời, lớp nào vậy?

- Nói vậy là phần thưởng chia đôi rồi!

- Lớp nào vậy? Nói coi!!

- Lớp A_ trên lầu đó!

- Wow...wow...lớp có 2 nàng công chúa của trường đó hả?-tụi con trai háo hức

- Ừm!

- Lớp trưởng ơi, cho hỏi, phần thưởng giải nhất là gì vậy?-tụi con gái lên tiếng

- Ừa,đúng đó!

- Àh, phần thưởng là chuyến đi bơi nguyên ngày ở Công viên nước . Nhà trường sẽ tổ chức vào chủ nhật này, tức là ngày mai đấy. Mọi người về chuẩn bị đồ đi. Còn ăn uống thì nhà trường sẽ lo hết!

- Nói vậy là đc ngắm người đẹp mặc đồ bơi rồi!-bọn con trai thì thầm to nhỏ với nhau [ nhưng tai của tôi vẫn nghe rất rõ ]

- Được đi bơi, cái này hay àh nha!-tụi con gái lao nhao lên và thế là cả nam lẫn nữ đều hớn hở mong đến ngày mai, la ầm lên, đập bàn rầm rầm khoái chí như lũ thú sắp chạy loạn. Chỉ có tôi ngồi suy tư chóng cầm vì có 1 linh cảm không tốt vào ngày mai...

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro