chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế là tôi bước về...bước từng bước của 1 kẻ thua cuộc trước ông trời để về nhà. Vừa về đến nhà thì gương mặt của tôi đầy lo lắng lấy khăn lau cho tôi nhưng vẫn không quên mắng vào mặt tôi trách:

- Đi đâu mà dầm mưa về thế này hả? Mưa này mà tắm, muốn bệnh sao?

- Hì, mẹ lo quá, con làm sao bệnh đc?

- Còn cười đc nữa hả?Tay chân lạnh ngắt này. Mau vào nhà tắm tắm nước nóng rồi thay đồ vào mau.

- Dạ!

Tôi bước đến cửa phòng tắm thì nó chạy đến đưa cho tôi quần áo và nói:

-Oppa tắm xong mình nói chuyện nhé!

- Ờ!

Tôi trả lời 1 cách yếu ớt không dám nhìn thẳng vào mặt nó vì tôi vẫn chưa biết sẽ nói gì? Rồi tôi bước vào phòng tắm cởi bộ đồ ướt ra. Nhìn thân thể mình qua tấm gương nhỏ treo trên tường, tôi thấy mình giống 1 con thú bị thương thật. Đôi mắt khóc nhiều đến nỗi đỏ ngầu, tấm thân của 1 người con gái thì thật yếu ớt chẳng chịu nổi 1 trận mưa to. Sao thấy ghét mình đến thế? Thật yếu đuối...!
Rồi cái lạnh của cơn mưa từ từ xâm nhập vào tôi khiến tôi lạnh run và không ngừng tạt nước nóng vào người cho ấm lại. Tắm thật nhanh, tôi lại mặc đồ vào rồi bước ra. Nhưng chỉ mới mở cửa bước ra thì tôi cảm thấy đầu óc mình quay mồng mồng. Có lẽ tôi bị choáng nên sau đó, tôi đã khụy xuống cạnh cửa và khiến cho mẹ với nó hoảng sợ. Mẹ vội đỡ tôi vào phòng nằm xuống, lo lắng nói:

- Trời ơi, sốt rồi, trán nóng quá!

- Con..con..sốt..sao..?Sốt...sao..con..lại..th ấy..lạnh...thế..này..?-giọng tôi run run, người co lại nói khiến mẹ và nó lo hơn phải lấy đến 2 cái mền đắp cho tôi.

- Jihyun, con coi chừng nó đi, mẹ đi mua thuốc!

- Dạ!

Mẹ nói xong liền đứng dậy mặc áo mưa dắt xe đi. Căn phòng chỉ còn tôi và nó. Có lẽ vì mệt và lạnh, tôi chỉ biết co người lại rồi nhắm nghiền 2 con mắt, còn nó thì cứ im lặng nhìn tôi. Chợt, tôi cảm thấy mình đang ấm dần lên. Tôi cảm nhận đc có 1 hơi ấm đang truyền vào người mình. Cảm giác ấm áp đó không phải do 2 cái mền...không phải cho chiếc khăn nóng đang đắp trên trán của tôi...Đó là hơi ấm của nó. Thấy tôi lạnh, nó đã nằm xuống cạnh tôi, đắp mền chung với tôi rồi khẽ vòng tay qua ôm lấy tôi thật chặt. Tôi chỉ biết xoay qua nhìn gương mặt của nó đang kề thật sát với tôi, nghe hơi thở của nó và nhìn thật kĩ ánh mắt đang lo lắng của nó. Có lẽ là do vô thức...hoặc có lẽ là do sâu trong lòng tôi muốn đc như thế, tôi đã vòng tay qua ôm lại nó và nói:

- Đừng buông ra nhé!

- Ừm...không buông đâu...!- nó gật nhẹ rồi nhìn tôi. Tôi cũng nhìn nó thật lâu cho đến khi sự mệt mỏi trong người tôi đã hoàn toàn ngự trị khiến cho tôi thiếp đi. Trong mê man, tôi cảm nhận đc môi mình có 1 cái gì đó chạm vào thật nhẹ...và nghe nó nói thật khẽ:

- Là số phận...hay..là..định mệnh...và...tại..sao..lại..trớ..trêu..nh ư thế này...?

Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi mùi thơm của cháo thịt bầm bay ra từ nhà bếp. Trong người vẫn còn hơi sốt nên tôi ngồi dậy thật chậm nhìn đồng hồ.

- Chết,đã 7h rồi. Sao không ai gọi dậy đi học trời?

- Còn bệnh thì đi học làm gì?- nó bỗng mở cửa phòng bước vào nói

- Ủa? Sao mài không đi học hả?- tôi ngạc nhiên hỏi

- Mẹ đi làm rồi. Mẹ nói oppa bệnh nên xin trường cho oppa nghỉ 1 ngày. Oppa ở nhà 1 mình thì em không yên tâm nên em xin mẹ cho nghỉ luôn.

- Tự nhiên tốt bụng quá zậy?- tôi nhìn nó cặp mắt nghi ngờ

- Tự nhiên đâu? Đó giờ tốt sẵn rồi chứ bộ!

- Xì...lợi dụng để đc nghỉ học thì có!

- Có đâu?1 công đôi việc mờ

- Cũng thế thôi!

- Cũng thế gì? Dậy đi đánh răng rửa mặt lẹ đi kài!- vừa nói, nó vừa kéo tôi đứng dậy đẩy tôi vào phòng tắm còn nó thì vội vàng xếp mền gối lại cất vào tủ. Vệ sinh cá nhân xong, tôi vừa bước ra thì nó lại kéo tôi vào bếp ngồi xuống bàn ăn và đem ra 1 tô cháo thật lớn đặt trước mặt tôi. Tôi nhìn tô cháo đang bốc khói thơm phức rồi lại nhìn nó thắc mắc hỏi:

- Mẹ nấu hả?

- Không !Em nấu!

- Mài...đã ăn thử chưa?

- Thử chưa là ý gì hả?

- Ý gì? Mài hiểu ý tao mà?

- Plè... zậy đừng có ăn.- nó làm mặt dỗi rồi bưng tô cháo lên. Thấy vậy, tôi vội giữ tô cháo lại nói:

- Từ từ...tao nói đùa thôi mà. Mài không cho tao ăn làm sao tao uống thuốc?

- Thì khỏi uống! Ăn vào chết thì sao?

- Thì..nếu có chết cũng là 1 con ma no

Nó "hứ" lên 1 tiếng rồi đặt tô cháo xuống. Tôi nhìn nó cười cười nói tiếp:

- Nhưng mà...

- Nhưng mà gì nữa?Đổi ý hả?

- Không. Nhiều quá ăn không hết. Lấy dùm cái chén đi.

- Nhiều chiện!

-Nó lấy cái chén đưa cho tôi 1 cách ngoan ngoãn rồi ngồi xuống nhìn tôi chằm chằm. Không hiểu, tôi lại hỏi:

- Gì zạ?

- Có gì đâu? Ngồi nhìn oppa ăn thôi!

- ....ưm..m..thật..an..toàn...không?

- Nghĩ xem?

- Chắc không sao ha!- tôi nói rồi vội cho muỗng cháo đầu tiên vào miệng để nó không giận. Chẹp...ngu quá, lo ăn mà không thổi cho nó nguội, cứ zậy mà đút zô rốt cuộc bị bỏng lưỡi. Nhăn mặt, tôi bỏ cái muỗng xuống lè lưỡi ra thì nó liền lo lắng thổi cho tôi rồi la:

- Trời ơi, ngốc thì ngốc vừa vừa thôi. Chừa cho người khác ngốc nữa chứ?phù..phù...có bớt chưa?

- Tại mài chứ ai?

- Sao tại em?- nó liếc tôi nói nhưng tay thì lại đưa cho tôi ly nước để uống

- Thì...nói chung tại mài!Mệt!

- Xì...nè, há miệng ra!

- Làm gì zậy?

- Thì em thổi nguội rồi đút cho ăn chứ làm gì?Để oppa tự ăn nữa chắc khỏi bệnh sốt chuyển qua bệnh câm áh! Há miệng ra nè!

- A...ừm..!

Thế là nhờ zậy mà nó ngồi đút tôi ăn hết tô cháo. Nhưng cũng không phải 1 mình tôi ăn hết. Đút tôi đc mấy muỗng thì nó cũng tự đút cho nó ăn luôn rồi tự khen mình "ngon wá".Hài..z.z.z..tự tin thấy sợ luôn nhưng...[ ngon thiệt ] Vậy là xong buổi sáng. Tôi uống thuốc vào rồi lại nằm ngủ. Còn nó thì quét dọn nhà cửa rồi chạy đi đâu mất tích luôn[ vậy mà nói nghỉ ở nhà chăm sóc tôi đó ]. Đang nằm lim dim thì có 1 giọng nói vọng vào:

- Hyomin ơi...có ở nhà kong vậy?

Lập tức, tôi ngồi dậy bước vội ra mở cửa vì cái giọng này là của Jiyeon. Vừa mở cửa ra, đúng như tôi đoán JiYeon nhìn tôi mỉm cười 1 cách thật đáng yêu. Bất ngờ vì sự có mặt của Jiyeon, tôi đứng ngơ ngác như chờ chồng cho đến khi Jiyeon sờ tay lên trán tôi nói:" Hyomin còn nóng quá! " thì tôi mới kịp hoàn hồn hỏi:

- Sao..sao Jiyeon lại ở đây?

- Hì, Jiyeon đi học thấy Jihyun hôm nay vắng. Ra chơi xuống tìm Hyomin định hỏi thì Hyomin cũng vắng luôn nên xin cô về sớm rồi ghé qua nhà Hyomin xem sao?

- Vậy àh?

- Ừm..rồi mình đứng ở đây nói chuyện sao?

- Áh,xin lỗi...mời Jiyeon vào!

- Hì!

Jiyeon cười rồi bước vào cùng tôi. Tôi mời Jiyeon vào phòng ngồi rồi chạy vào bếp rót nước ra. Jiyeon nhận lấy ly nước tươi cười nói:

- Hyomin còn bệnh thì nằm nghỉ đi. Không cần phải khách sáo với Jiyeon đâu

- Hì..hì..

- Hì,sao chỉ có mình Hyomin vậy?

- Àh, mẹ đi làm rồi. Còn con Jihyun thì nó chạy đi đâu mất tiêu rồi!

- Vậy àh?

- Ừm!

- Ừm..Jiyeon có đem sữa cho Hyomin nè.Hì..hì..uống cho khỏe!

- Chòy Hyomin có phải con nít đâu mà mua sữa Milo? >"<

- hi, Jiyeon không biết mua sữa nào cho tốt nên mua đại. Nhưng sữa này cũng ngon và bổ lắm mà!

- Ờ..nhưng Jiyeon đến thăm là đc rồi, cần gì mua quà thế này?

- Có sao đâu? Đi không thì ngại lắm

- Hì..mà sao Jiyeon biết nhà của Hyomin?

- Àh..cái..nì..lợi dụng chức vụ 1 chút nên mới biết!
I
- ^^!Àh,để Hyomin lấy bánh cho Jiyeon ăn nha!

- Ừm..cũng đc!

Tôi đứng dậy đi lấy bánh qui rồi đem vào phòng. Đang cầm hộp bánh trên tay bước vào thì con gián bò ngang qua. Sợ giẫm trúng nó nên tôi hơi loạng choạng thì Jiyeon vội đứng đậy đỡ giúp tôi. Giúp đâu chưa thấy thì Jiyeon đá bể ly nước dưới đất thế là theo đà nước đẩy Jiyeon té nhào vào tôi. Hộp bánh rơi xuống đất văng ra tứ tung còn Jiyeon thì đè lên tôi.2 đứa nằm bất động 4 mắt nhìn nhau thì nó trở về nhìn thấy...

...Không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nhìn thấy cảnh dễ gây hiểu lầm như thế này thì nó cũng không còn bình tĩnh mà suy xét. Gương mặt nó thoáng hiện 1 chút gì đó bực mình nhìn tôi hỏi:

- 2 người đang làm gì vậy?

- Àh,xin lỗi...tại Jiyeon bất cẩn nên té nhào vào Hyomin!- Jiyeon nói ngay thay tôi rồi vội ngồi dậy. Tôi cũng ngồi dậy và nói:

- Mài đi đâu nãy giờ vậy?

- Đi chợ!

- Đồ ăn ở nhà còn mà?

- Ừa, thì đồ ăn còn. Em rảnh quá nên đi chợ mua thêm zậy đó!-nó vừa nói vừa xách bịch đồ vào bếp dẹp không thèm đếm xỉa đến tôi hay cười chào Jiyeon 1 cái. Dường như khi gặp nó, Jiyeon cũng có cách cư xử y hệt nó. Sau khi giúp tôi quét hết vụn bánh và lau sạch căn phòng thì Jiyeon nói:

- Jiyeon phải về nhà rồi,hi,bye Hyomin nha!

- Ủa? Mới đến mà?Sao về vội vậy?- tôi thắc mắc

- Ừm...Jiyeon chỉ ghé 1 chút thôi. Anh tài xế còn đang đợi Jiyeon ở bên ngoài!

- Vậy hả?

- Ừm...hì, Hyomin mau hết bệnh nhé. Ngày mai gặp lại!

- Oki,mai gặp!

- Bye..Jihyun nhé!- Jiyeon bước ra gần cửa rồi xoay mặt vào nói với nó nhưng nó chỉ đáp lại 1 câu ngắn gọn:

- Bye!

Thế là trong nhà lại trở về như cũ. Chỉ có tôi và nó! Tôi thì tiếp tục nằm còn nó thì ngồi bên cửa sổ đọc sách gì đó. Lạ, tôi chẳng thể nào ngủ đc. Cứ nằm xoay qua xoay lại rồi lại nhìn nó nhưng nó thì chẳng thèm để ý đến tôi. Cứ chăm chăm vào cuốn sách trên tay. Hài.z.z.z..thở dài 1 tiếng vì chẳng hiểu sao lại như vậy, tôi ngồi dậy đi vào bếp kiếm cái gì đó ăn. Mở tủ lạnh ra kiếm thì cái bịch màu đen nó vừa đi chợ về lại khiến tôi tò mò không biết nó đã mua gì? Vậy là tôi mở ra xem...

Không tin đc!Nó mua 1 đống trứng gà với 2 hộp sữa ông thọ. Tôi đứng nhìn ngơ ngác tự hỏi nó mua mấy thứ này để làm gì?Nhưng tự hỏi không = đi hỏi thẳng nó. Tôi đi vội vào phòng nói:

- Sao mua nhiều trứng quá vậy? Còn sữa nữa chứ?

- .....!-nó làm thinh như không nghe thấy tôi nói gì.

- Ê,người khác hỏi thì phải trả lời chứ?

- .....!-nó vẫn làm thinh khiến tôi hơi bực liền giựt cuốn sách trên tay nó nói:

- Mua mấy thứ đó để làm gì?

- Mua để làm bánh flan. Có ai kia thích ăn món đó lắm nên muốn làm cho ăn nhưng giờ không thích làm nữa. Trả lời như thế đủ chưa? Trả cuốn sách đây!

Tôi nín lặng đưa cuốn sách lại cho nó. Nó cầm cuốn sách tiếp tục đọc còn tôi thì ngồi như đông đá nhìn nó. Được 1 lúc, nó bỏ cuốn sách ra nhăn nhó nói:

- Làm gì ngồi đây nhìn wài zạ? Bệnh thì lại đằng kia nằm nghỉ đi.

- Bánh flan!

- Bánh flan gì? Quên đi,em không có hứng làm nữa!

- Bánh flan!

- Đã nói không có hứng làm nữa mà!

- Muốn ăn bánh flan!
-
- Bánh flan!

- >"< oppa là 1 người đáng ghét lắm có biết không?

- không!

- >.<

- Muốn ăn bánh flan!

- Rồi..rồi..biết rồi.-nó vừa nói vừa đứng dậy đi ra khỏi phòng để xuống bếp. Tôi thích thú đi theo nó để nhìn nó làm. Giống như là 1 người giỏi việc bếp vậy, nó làm mọi thứ rất nhanh. Tôi nhìn theo mà không chớp mắt. Tự nói với mình sao nó giỏi vậy mà giờ mình mới biết?Đang làm ngó qua thấy cái mặt của tôi, nó nói giọng nhí nhảnh:

- Nhìn cái mặt oppa là biết đang ngạc nhiên dữ lắm!

- Có đâu? Tao chỉ đang lo ăn zô có sao không thôi.

- Xí,lại giở giọng đó nữa hả? Nếu sợ thì đừng kêu làm bánh flan nữa.

- Ý..ý...đâu có. Nói đùa cho zui thôi, muốn ăn mà!

- plè...
-
- Àh,đúng rồi!

- Sao?

- Cái bộ đồ oppa mặc hôm qua đi mưa về đó. Cái đó của ai zậy?Đâu phải đồ của oppa!

- Ah...đúng rồi! Bộ đồ đó đâu rồi?- tôi chợt nhớ đến Cris và cái quán cafe kì lạ kia.

- Chắc nó khô rồi đó. Em phơi ở bên ngoài đó!

Nó vừa nói hết câu thì tôi liền đi lấy bộ đồ đó vào xếp lại ngay ngắn cẩn thận. Thấy tôi có vẻ lạ, nó ngồi xuống nhìn tôi tò mò hỏi:

- Sao xếp ngay ngắn cẩn thận thế?

- Thì đồ mượn của người ta mà!

- Vậy àh?

- Làm xong chưa? Đi với tao đến chỗ này đc không?

- Xong rồi. Đợi nó đông lại là có thể bỏ đá zô ăn đc.

- Vậy bỏ tủ lạnh cho lẹ đi rồi đi với tao!

- Ờ!Nhưng oppa còn bệnh mà, đi có sao không?

- Không sao đâu! Tao còn hơi sốt thôi. Với lại uống thuốc rồi mà!

- Ừm!

Thế là tôi lấy xe đạp chở nó ngồi phía sau đi ra khỏi nhà. Trí nhớ của tôi không kém lắm nên tôi có thể tìm lại đc chỗ mà tôi gặp Cris 1 cách dễ dàng. Nhưng khi đến nơi rồi thì thật kì lạ. Con hẻm đó đã biến mất. Không còn nữa...Cứ như là chưa bao giờ có quán cafe đó, chưa bao giờ có cuộc gặp gỡ giữa tôi và Cris vậy. Nhìn tôi bàng hoàng, ngơ ngác,nó hỏi:

- Sao vậy oppa?

- Ko...không có gì!

- Tự nhiên chạy đến đây thì ngừng àh? Bộ đến rồi hả?

- Ừa. Đến rồi nhưng chỗ đó không còn nữa!

- Ủa? Sao lạ zậy? Sao không còn?

- ...không biết..Nhưng chắc khi lạc đường, sẽ lại tìm thấy nơi đó!

- Sao oppa nói khó hiểu quá zạ? Ko hiểu gì hết àh. Tự nhiên lạc đường mới tìm thấy nơi đó là sao?

- Thôi, mài không hiểu đâu! Về nhà đi ngủ thôi. Buồn ngủ quá!

- Plè..

...Nó lè lưỡi đáp trả lại việc làm dư hơi của tôi [ theo như nó nghĩ ] nhưng rồi cũng tí ta tí tửng ôm tôi như mọi khi trên đường về. Ko biết cái ôm của nó là ôm kiểu tình thân hay còn nghĩa gì khác nhưng tôi cảm thấy mọi chuyện với tôi như thế là mãn nguyện.Rồi 2 đứa trở về nhà mới bắt đầu thấm mệt của cái nắng nóng ngoài đường vào buổi trưa nên không đứa nào nói với đứa nào, bước ngay vào phòng mở quạt máy lên nằm ngủ. Những suy nghĩ vu vơ, những lo lắng về số phận...tất cả đều đc gác qua 1 bên để tôi và nó có thể chìm vào trong giấc ngủ của bình yên...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro