Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn diễn kết thúc trong tiếng vỗ tay và sự vui mừng chờ đợi kết quả của ban giám khảo. Riêng tôi thì ngu người bỏ về nhà 1 mình mà không thèm ở lại chờ nghe công bố kết quả. Tôi...không ...quan...tâm...đến...kết...quả...nữa...!Chạy xe 1 mình trên đường về mà đầu óc cứ trống rỗng như người mất hồn, tôi không hiểu nỗi mình đang làm gì nữa...Dường như tim tôi đang nhói đau...lạ thật? Đau vì thấy cảnh đó àh? Rồi bỗng 1 con chó chạy nhanh qua đường khiến tôi bất ngờ thắng xe gấp lại. Con chó chạy nhanh đi còn tôi thì do thắng xe gấp nên chiếc xe phía sau chạy đến đụng vào tôi. Nhưng may mắn, tôi chỉ bị té rồi xước da 1 chút ở chân vì người ta cũng nhanh tay thắng xe lại kịp. Tôi lại lên xe đạp về nhà mặc cho người ta hỏi han tôi có sao không?
Về đến nhà, tôi đi ngay vào phòng mà không thèm nói 1 tiếng chào mẹ mới về hay trả lời câu hỏi của mẹ:"Jihyun đâu?". Đóng cửa phòng lại, tôi thu mình vào 1 gốc tường ngồi suy ngẫm. Tôi đang ghen tị sao?Nhưng sao tôi phải ghen tị? Ghen vì cái gì?Vì thằng Zhoumi dám hôn con em mình sao?Vì con Jihyun không có chút phản kháng gì sao? Hay...vì mấy bữa nay con Jihyun không chích chòe bên tôi nữa khiến tôi thấy thiếu thiếu 1 cái gì đó?Hoặc lại cái cảm giác sợ mất 1 đứa em?...Hay..tôi điên rồi?Tôi thích đứa em ruột của mình?
Nước mắt...nước mắt tự dưng rơi ra trên khóe mi của tôi...từng giọt...từng giọt thật đắng......cho đến khi tôi nghe tiếng của con Jihyun trở về ở bên ngoài. Tôi liền vội lau đi rồi nằm trùm mền che kín mình. Jihyun bước vào, thấy tôi đang nằm trùm kín trong chăn, nó vội ngồi xuống lay tôi nói:

- Oppa, sao oppa về mà không đợi em về cùng? Chơi gì mà xấu quá zạ?

- Ừa, tao xấu vậy đó!Mài mới biết hả?

- Xì, oppa không ở lại nghe kết quả...bất ngờ lắm áh!

- Kệ nó! Bất ngờ hay không bất ngờ gì cũng không liên quan tao. Tao không thèm. Mài đi chỗ khác đừng có phá tao coi!

-Oppa sao vậy? Nói chuyện gì mà cộc cằn thế?

- Kệ tao!

- Plè...không thèm, em đi tắm đây. Mệt quá!

Nó đứng dậy mở tủ lấy quần áo rồi bước ra khỏi phòng. Lúc này, tôi mới ngồi dậy khỏi cái mền và chợt phát giác ra chân mình rát rát. Nhìn lại, nó đang chảy máu. Có lẽ vì lúc nãy va chạm nên tôi vội kiếm khăn giấy lau nhẹ vết thương rồi ngồi nhăn mặt 1 mình. Đúng lúc đó thì nó lại quay vào lấy khăn. Thấy cái mặt của tôi và cái chân, nó vội ngồi xuống kế bên lo lắng hỏi:

- Trời, oppa sao vậy?Cái chân sao chảy máu thế này?

- Lúc nãy về bị quẹt xe!

- Sao chạy xe bất cẩn thế hả? Mọi thường oppa chạy xe cẩn thận lắm mà?

- Kệ tao! Mài lo đi tắm đi.

- Tắm gì mà tắm, đưa cái chân coi, để em lấy băng cá nhân băng lại cho!

- Không cần! Tao tự làm được!

- Đưa đây!

Mặc cho tôi nó vẫn cứ giữ lấy cái chân của tôi mà nhẹ nhàng lau máu rồi băng lại cẩn thận. Băng xong, nó nhìn tôi rồi móc ra trong túi của nó 2 viên kẹo socola nói:

- Lúc nãy có người cho em đó. Giờ chia cho oppa 1 viên nà! Oppa lựa màu nào?-vừa nói,nó vừa chìa 2 viên socola ra trước mặt tôi. Nhìn 2 viên kẹo, tôi nghĩ ngay chắc là của thằng Zhoumi cho nó nên giựt luôn cả 2 bỏ vào miệng. Nó liền la lên:

- Trời, sao tham vậy?Ăn luôn 2 viên? Trả đây, trả lại em 1 viên chứ?

- Không trả! Có giỏi thì lấy lại đi nè!-tôi vừa đút viên kẹo ra trước miệng mình vừa thách nó. Lúc đó, tôi không nghĩ nó dám làm gì nhưng không ngờ...nó...lại dám...!
Nó kề mặt của mình sát mặt của tôi đến nỗi tôi có thể nghe được hơi thở của nó. Cảm giác gì thế? Môi nó đang chạm vào môi tôi. Không tin được...nó...dám...làm...thế...! Tôi cảm nhận được bờ môi của nó rất mềm...nó...rất...lạ...Tôi không diễn tả được. Đôi mắt của tôi theo quán tính cứ nhắm nghiền lại thôi. Tôi không biết nó đang mở mắt hay cũng nhắm mắt như tôi nhưng tôi cảm nhận được lưỡi của nó đang quấn lấy lưỡi của tôi và...

- He..he..lấy lại được viên kẹo rồi!

- Mài..đồ khìn!

- Ơ, sao nói em khìn?

- Không khìn chứ gì?Mài nghĩ sao lại...lại vậy với tao?

- Như vậy không được hả?

- ............không!- tôi nói rồi đứng phắt dậy chạy ra khỏi nhà. Mặc cho mẹ gọi theo bảo sắp đến giờ cơm, mặc cho nó không hiểu cố chạy theo...tôi vẫn cứ cắm đầu chạy thật nhanh như trốn tránh. Chạy được 1 đoạn khá xa thì trời tự nhiên đổ mưa ào xuống 1 cách bất ngờ không báo trước. Nhưng, tôi vẫn mặc, tôi vẫn cứ chạy tiếp trong mưa cho đến khi vết thương ở chân của tôi đau đến không cầm cự được khiến tôi phải té xuống. Có lẽ vì trời mưa nên ai cũng vội vã tìm chỗ núp và chạy về nên không ai quan tâm đến tôi cả. Họ nghĩ tôi chỉ là đang chạy đi tắm mưa, còn tôi thì đau đớn ngồi dậy đấm tay thật mạnh xuống đất. Cả người vừa dơ vừa ướt, lại thêm những vết trầy do mới té xuống đường khiến tôi giống 1 đứa trẻ bị bỏ rơi giữa đường đang cố gắng tìm người giúp đỡ. Nhưng...chẳng có cánh tay nào đưa ra giúp tôi lúc này...!
....Rồi 1 mình giữa trời mưa, tôi lê từng bước chân tìm 1 chỗ nào đó vắng người để được 1 mình suy nghĩ. Vô tình, tôi bước ngang qua 1 con hẻm nhỏ thật kì lạ thu hút lấy tôi. Con hẻm có 1 cánh cửa gỗ như kiểu nông trại được sơn lên màu 7 sắc cầu vồng thật đẹp. Trong tiếng mưa, tôi vẫn nghe được 1 tiếng nhạc du dương vang ra từ trong con hẻm kì lạ đó. Tò mò, tôi đẩy cửa bước vào thì tôi phát hiện bên trên đầu tôi là 1 giàn dây leo màu xanh tươi mát cùng những màu sắc đẹp đẽ của hoa hồng.2 bên vách tường là những đường nét bay lượn, những họa tiết thật lạ mắt nhưng rất đẹp.

Tôi cứ bước vào nhìn quanh quẩn trong tâm trạng ngạc nhiên như mình vừa bước vào 1 thế giới khác. Không phải của thực tại. Rồi bước chân của tôi dừng lại trước 1 cánh cửa khác màu đen thật chắc chắn và cũng thật ấn tượng. Nó cho tôi cái cảm giác bên trong là 1 vũ trụ to lớn mà con người chưa khám phá ra được...có gì đó huyền bí...lôi cuốn người khác nhưng cũng cho người ta thấy sợ nếu chạm vào. Tim tôi bỗng đập liên tục thật nhanh khi tôi đưa tay lên định chạm vào cánh cửa thì 1 giọng nói phát ra từ phía sau lưng của tôi khiến tôi giật mình như 1 kẻ ăn trộm bị bắt gặp.

- Nhóc ở đâu ra đấy?

- Dạ..dạ..em..xin lỗi vì đã tự ý vào đây! Tại vì..tiếng nhạc và cánh cổng nó cuốn hút em bước vào nên...- tôi ngập ngừng cố giải thích

- Chỗ này người lạ không vào được đâu. Chỉ khi nhóc có mật mã thì người ta mới mở cửa cho vào!

- Vậy...vậy...sao?- tôi hơi hụt hẫng

- Nhóc là con gái àh?-người đó nhìn tôi chăm chú hỏi

- Dạ. Con gái...nhưng hay bị nhầm là con trai vì cái kiểu ăn mặc của em!- tôi gãi đầu nói

- Mới khóc sao?

- Sao...sao...anh biết?- tôi giật thót khi người đó nói như thế. Thấy gương mặt của tôi hiện ra chữ thắc mắc, người đó cười nhẹ rồi đưa ngón tay lên khẽ quẹt ngang qua khóe mi tôi nói tiếp

- Nước mắt dù có hòa cùng mưa thì đôi mắt của em vẫn còn 1 màu đỏ của vị cay đắng đây nè!

- .........!- tôi đứng im lặng không còn biết nói gì vì câu nói đó thì người đó lại tiếp tục.

- Nhóc ướt hết rồi, vào đây với anh!

- Dạ, em vào được sao?

Người đó không trả lời câu hỏi của tôi mà bước đến cánh cửa đen gõ 3 tiếng.1 giọng nói từ bên trong vang ra:

- Ai vậy?

- 1 kẻ lạc lối và muốn tìm đồng loại của mình!

Câu nói kì lạ vừa dứt thì cánh cửa được mở rộng ra.1 cảm giác ấm áp từ bên trong liền ùa ra quấn lấy tôi như sưởi ấm 1 kẻ lạnh giá vì mưa bão. Người đó vỗ nhẹ vào vai tôi rồi nói:

- Vào thôi!

- Dạ!

Tôi vâng lời thật ngoan rồi bước vào cùng người đó. 1 không gian ấm cúng bởi những ngọn nến lung linh thắp sáng ở từng gốc tường. Đang đưa mắt nhìn chung quanh trong sự bỡ ngỡ thì 1 cái khăn lông màu trắng phủ lên đầu tôi. Tôi vội cầm chiếc khăn kéo ra khỏi đầu thì người đó nói:

- Lau khô tóc rồi đi đến cái gốc đằng kia kìa, có 1 phòng dành cho khách bị mắc mưa vào thay đồ đấy.

- Dạ!- tôi lại dạ vâng lễ phép rồi đi theo hướng ngón tay mà người đó chỉ bước vào phòng. Lau khô mình và thấy có quần áo để sẵn, tôi cởi đồ ướt ra rồi thay vào. Xong xuôi, tôi đi ra và tìm đến bàn của người đó đang ngồi.
Vừa ngồi xuống thì 1 chị xinh xắn bước đến hòa nhã nói:

- Cả 2 muốn uống gì nè?

- Tui thì như cũ, còn nhóc thì sao?- người đó quay qua nhìn tôi hỏi

- Dạ...có cafe sữa không? Em thích cái đó!

- Oki!- chị nhân viên nói rồi bước đi. Lúc này tôi mới có cơ hội nhìn thật kĩ nơi này.1 không gian êm ấm trong tiếng nhạc. Mọi người đều ngồi kế bên nhau trò chuyện rất thân thiết. Nhưng có 1 điều kì lạ là dường như tôi không hề cảm giác được có 1 mùi gọi là con trai ở đây. Nhìn chung quanh vẫn thấy có anh có cô rõ ràng mà?Gần nhất là anh đang ngồi cùng tôi. Thế mà sao tôi không cảm giác được có đàn ông nhỉ?
Rồi dường như biết được điều tôi đang thắc mắc, người đó lên tiếng:

- Đây là quán cafe Cầu vồng. Nó chỉ dành cho những người như chúng ta thôi.

- Như chúng ta...ý anh là sao?

- Nhóc có biết thế giới thứ 3 không?

- Thế giới thứ 3...ý anh là...

- Đây là thế giới thứ 3. Những người kia là đồng loại của chúng ta. Đây là nơi tụ tập của riêng giới les.

- .........!- tôi kinh ngạc không nói nên lời khi nghe người đó nói. Không ngờ tôi đã bước vào 1 nơi như thế này. Tôi hơi bất ngờ nhưng cảm giác ở đây cũng thật thân quen. Có lẽ...đồng loại ở cùng nhau sẽ là như thế chăng?
Nước uống được đem ra đến bàn. Tôi nhận lấy ly cafe sữa của mình rồi khoấy lên uống ngay 1 ngụm để lấy lại bình tĩnh. Thấy hành động của tôi, người đó lại cười rồi nói:

- Nhóc tên gì?

- Dạ..em tên Hyomin!Còn anh?

- Cứ gọi là Cris. Không cần gọi anh này anh nọ đâu.

- Ừm...Cris!

- Ừm!Hê..hê..nhìn nhóc cứ như Cris lúc trước.

- Lúc trước...?

- Lúc trước Cris cũng như nhóc.Kaka...lúc nhận ra chính mình thì thế đấy!

- Vậy...lúc đó Cris đã làm sao?

- Ưm...thì chỉ biết khóc chứ làm sao?Nhưng khóc nhiều cũng vô ích, đó là mình. Sao phải khóc khi phát hiện ra chính mình là ai? Cris cảm thấy không nên dùng nước mắt vô ích như vậy nên không khóc nữa mà lấy hết can đảm để bước vào con đường định mệnh của mình. Đối đầu với số phận!

- Nhưng...mọi người chung quanh luôn kì thị và khinh rẻ những người thuộc thế giới thứ 3. Con đường mà họ đi cũng vì thế mà trở nên khó bước. Em thấy chỉ toàn chông gai, đau khổ nên em cảm thấy sợ...sợ chính mình!

- Hahaha...!-Cris bỗng cười lên thật to trước lời nói của tôi. Ngơ ngác vì không biết mình nói sai gì chăng?Tôi hỏi:

- Sao Cris cười?

- Ừm..vì cách suy nghĩ đó giống hệt Cris cách đây 5 năm!

- Vậy...5 năm đó đã có chuyện gì mà khiến Cris tự tin bước vào con đường của mình?

- Khát khao!

- Khát khao?

- Ừh, là khát khao đó nhóc àh. Khát khao muốn được sống thật với chính mình. Khát khao muốn chứng tỏ cho mọi người thấy les không phải là 1 loại bệnh hoạn, điên khùng. Tình yêu của les đẹp đẽ và cũng cao quí như tình yêu trai gái. Nó cũng là những cảm giác chân thật xuất phát từ trái tim của con người thôi. Những người ở đây, ai cũng muốn chứng minh điều đó và luôn cùng nhau đấu tranh để được công nhận. Sự nghiệp đấu tranh của thế giới thứ 3 có lẽ còn dài lắm...- vừa nói, Cris vừa nhìn xa xăm vào hư không...

......Tôi cũng đưa mắt nhìn mơ hồ vào không gian theo Cris rồi bất giác nói:

- Sao cuộc sống lại phức tạp thế nhỉ?Trắng và đen rồi lại còn xanh,đỏ,tím,vàng...

- Kakaka...nếu không có những màu đó thì bức tranh sẽ không còn đẹp và sinh động như thật nữa!- Cris vừa cười vừa nói.

- Vậy tình yêu cũng cần phải đa dạng và phong phú chứ? Sao người ta lại chấp nhận tình yêu nam nữ mà phủ nhận tình yêu của đồng giới? Tất cả cũng chỉ là tình yêu của con người thôi mà?

- ......Vì con người vốn rất ích kỉ và tham lam. Nếu chấp nhận les hoặc gay đồng nghĩa với việc sẽ có nguy cơ loài người bị tuyệt chủng. Họ sợ loài người không thể tồn tại đc nữa.

- ......!

- Hê...mà con người trở nên ích kỉ và tham lam đều do Pandora đã mở chiếc hộp ra. Nhóc muốn trách thì trách Pandora đi.

- >"<-tôi nhăn mặt khi Cris nói thế nhưng cũng muốn bật cười vì những lời nói lúc rất triết lý, lúc lại đùa của Cris. Rồi chợt nghĩ đến bản thân mình, tôi nói tiếp:

- Nếu les là chị em thì sao nhỉ?

- Áh.. àh..cái này hay àh nha. Đã là 1 tình yêu bị cấm cản rồi gi ờ còn chơi luôn chị em trong đó. Chẹp...loạn..loạn àh...!

- Sao lại loạn? Lúc xưa ở Ai Cập vào thời cổ đại, các Pharaon cũng lấy chị em của mình đó chứ.

- Nhưng lúc xưa chị em lấy nhau là để bảo vệ huyết thống của hoàng gia. Hơn nữa, cái phong tục đó cũng đâu còn được sử dụng vì hậu quả là những vị vua đều chết sớm. Khoa học ngày nay đã nghiên cứu và không cho chị em lấy nhau cũng vì sợ sau này họ sẽ sinh ra những đứa bé bị dị tật.

- Nhưng là les thì làm sao có con?

- Ừh ha.Kakaka...hay đó nhóc, trường hợp này có vẻ thú vị đây. Là nhóc với chị của mình àh? Hay l à em gái?

- Em...gái...!

- Hay đấy...he.hehe...

- Hay sao? Theo Cris liệu có kết quả không?- tôi e dè hỏi thăm dò

- Ừm...cái này Cris không biết phải trả lời như thế nào? Vì...chính Cris cũng cảm thấy mơ hồ về cái gọi là tương lai của les.

- .....!

- Dù đã đến được với nhau nhưng chưa chắc đã ở bên nhau suốt đời....Có 1 cặp les, họ quen nhau đã hơn 10 năm rồi. Bắt đầu từ hồi cấp 3...lớn lên 1 người làm quản lí mạng,1 người trở thành cô giáo. Người ở Seoul, người ở Jeju...thời gian gặp nhau rất ít nhưng tình cảm giữa cả 2 vẫn sâu đậm và tốt đẹp.

- Vậy thì hạnh phúc rồi còn gì?

- Ừm...hạnh phúc..nhưng vẫn có thể chia tay nhau bình thường chỉ vì 1 chữ thôi.

- ???

- Đó là chữ hiếu đó nhóc àh. Người con gái kia sắp phải lấy chồng rồi. Họ yêu nhau nhìu đến đâu cũng phải chia tay nhau trong ngậm ngùi...không thể làm gì khác.- nói đến đó, Cris lại nhìn xa xăm để suy tư còn tôi thì câm lặng không thể nói được gì. Được 1 lúc, tôi đứng dậy chào Cris rồi chạy thật nhanh ra khỏi quán khiến Cris không kịp cản lại.
Bên ngoài, trời vẫn cứ mưa thật to.1 lần nữa, tôi lại đứng giữa trời để cho những giọt mưa đang rơi xuống 1 cách mạnh mẽ đó rửa sạch mọi ưu phiền của mình. Tàn nhẫn thế sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao đến được với nhau rồi vẫn phải chia tay? Chữ hiếu kia là 1 từ rất đẹp nhưng sao nó lại trở thành cánh cửa cuối cùng của thách thức, đóng sập lại mọi hi vọng của người ta chứ?
Cảm giác hụt hẫng và vô vọng tràn ngập trong tôi vì phải nghe sự thật này. Như thế thì chẳng khác nào nói rằng thế giới thứ 3 chỉ là 1 con đường cụt?Phía cuối đường vẫn không có ngả rẽ nào khác. Như thế thì...tôi biết đặt niềm tin vào đâu đây cho số phận của mình? Tầm tã giữa trời mưa, bầu trời vẫn u ám mây đen và ầm ầm tiếng sấm như lời cảnh báo...đừng làm nghịch tự nhiên...đừng nghịch ý trời...Lúc này thì tôi cảm thấy nước mắt đã chẳng còn tác dụng gì nữa, tôi không khóc...không khóc nữa nhưng nó cứ trái ý tôi rơi ra không ngừng. Có lẽ vì tôi vừa tự đưa ra 1 quyết định hèn nhát...
Tôi không muốn đấu tranh cho số phận của mình nếu biết trước nó không có kết quả. Tôi không muốn đi trên con đường có bao nhiêu chông gai, thử thách mà biết phía trước là ngỏ cụt. Tôi...chấp..nhận...chấp...nhận..yên..phận là 1 đứa con ngoan,1 người chị tốt...Tôi..đã yên..phận..1 cách hèn..nhát..
END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro