Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A.a.a.a.a.a.a.a......đồ khùng!
Tôi tự đánh vào mình để tự tỉnh táo lại thì mẹ gõ cửa phòng hỏi:

-Hyomin àh, sao khuya rồi không ngủ đi con? Con đang làm cái gì trong đó vậy?

- Dạ...dạ...con...đi ngủ đây! Mẹ ngủ đi. Không có gì đâu!

- Ừm!

- Chúc mẹ ngủ ngon!

- Ờ, ngủ ngon!

Mẹ tôi trở về phòng và tôi thì trùm kín mình lại. Co người trong chiếc chăn, dường như tôi đang sợ. Sợ...thật...nếu điều tôi đang cảm nhận là thật thì mẹ tôi chắc sẽ giết tôi chết mất...và...và...cả...nó...nó...sẽ ko nhìn mặt tôi...Tôi sợ và cố gắng nhắm mắt ngủ để quên đi những cảm xúc vừa rồi của mình. Tôi muốn chôn vùi nó. Chôn nó xuống thật sâu trong lòng...Con mắt tôi nhắm nghiền lại nhưng khóe mắt của tôi thì vẫn cứ vô tư tuôn lệ...ờ...giọt lệ đầu tiên của tôi kể từ khi tôi cất tiếng khóc chào đời. Hình như tôi đang khóc vì nỗi sợ chính mình. Tôi không dám tin và cũng không muốn tin...không muốn tin nếu tôi là người của thế giới đó. Tôi sẽ sống như thế với số phận của tôi là khắc nghiệt như thế chứ ông trời?....

Đến nơi, tôi đậu xe lại cho JiYeon ngồi đợi và mình thì vào mua 2 ly trà sữa. Nhưng vừa mua xong bước ra thì tôi bắt gặp 1 tên con trai đang đậu chiếc xe Nouvo của mình kế bên JiYeon ve vãn JiYeon. Nhìn chiếc xe dán hình thật đẹp mắt, gắn thêm vài bộ phận đèn màu chói mắt, tôi đoán tên ấy là con đại gia. Dường như hắn chỉ lo chú ý đến JiYeon nên chẳng để tâm đến tôi và thế là hắn cứ mặc sức nói những câu bóng gió:

- Em xinh quá, em học ở trường nào vậy?

- Đằng kia!- JiYeon chỉ ngón tay về phía trường đang nằm không xa

- Àh..àh..trường đó nổi tiếng lắm nha. Em tên gì vậy? Cho anh làm quen với được không?

- Xin lỗi anh, bạn ấy không thích quen người lạ đâu!- tôi lên tiếng xen vào, tay đưa 2 ly trà sữa cho JiYeon cầm rồi leo lên xe đạp. Thấy tôi chở JiYeon đi, không ngó đến hắn, hắn vội rồ ga chạy theo nói:

- Em đi đâu? Lên xe anh chở cho đi nè. Em để bạn em chở vậy thì tội nghiệp bạn em lắm. Để bạn em chạy 1 mình nó khỏe hơn. Lên đây đi với anh đi em.

- Dạ,cám ơn! Không cần đâu!- Vi nói rồi cố xoay mặt qua chỗ khác còn tôi thì vẫn im lặng tiếp tục chạy. Thế nhưng cái mặt của hắn hơi dầy, vẫn chưa chịu thôi, hắn vẫn cứ cố nói:

- Em qua xe anh, đi với anh đi mà. Đi chơi với anh đi em!

"két..két..."- tôi thắng xe lại thật gấp làm JiYeon bất ngờ ôm lấy tôi. Vội vã, JiYeon buông tôi ra còn hắn thì cũng dừng xe lại nhìn không hiểu chuyện gì? Tôi nhìn vào mặt hắn nói:

- Hì, anh đẹp zai nhà giàu muốn rủ bạn của em đi chơi đúng không ạh?

- Ờ..ờ..!- hắn nói

- Vậy anh chạy về nhà lấy xe hơi ra mà đón bạn em đi. Chứ Nouvo,Ps,Dylan...bạn em đều ngồi hết rồi nên mới muốn thử cảm giác đi xe đạp với em. Bây giờ anh muốn được chở bạn em thì anh đi xe hơi đến đi, em nhường lại cái ghế tài xế!

- Ah..cái..đó..- hắn ấp úng,mặt hơi nhăn lại vì không biết phải nói lại thế nào thì tôi cười và tiếp tục:

- Hì, chắc anh không biết chạy xe hơi nên không dám hả? Vậy thôi tụi em xin phép đi trước nha! pai..pai...!

Tôi phóng xe đi bỏ lại 1 thằng ngố hết sức ở phía sau. JiYeon che miệng cười nói:

- Hyomin hay quá, nói mấy câu là nó không dám đi theo nữa!

- Hì, có gì đâu? Sự thật là vậy mà? JiYeon là tiểu thư thì chắc mấy loại xe đó đã đi hết rồi. Phải đi xe hơi thì mới rước nỗi JiYeon.

- Hì..hì..đâu có. JiYeon thích đi xe đạp với Hyomin thế này hơn nè!- vừa nói, JiYeon vừa vòng tay qua ôm eo tôi.

1 cảm giác thật lạ xuyên qua người khiến tim tôi hơi loạn nhịp. Nhưng rồi cảm giác đó cũng biến mất ngay khi JiYeon buông tôi ra rồi đưa lên cho tôi ly trà sữa để tôi vừa đạp vừa uống.
Tôi cầm lấy ly trà sữa uống ngay 1 hơi để tự trấn tĩnh mình lại nhưng vẫn không quên xoay lại nhìn JiYeon 1 cái theo quán tính và tôi vô tình thấy gương mặt của JiYeon hơi ửng đỏ. Thật lạ nhưng cũng thật dễ thương!
...Rồi vừa về đến trường thì đã có 1 nhóm người chờ sẵn trước cổng. Thấy JiYeon, cả đám đã vội nháo nhào lên kéo đi mà không để cho tôi kịp nói lời nào với JiYeon. Đành vậy, tôi lẳng lặng dắt xe đi gửi rồi tìm 1 chỗ ngồi để chuẩn bị xem vở kịch của lớp JiYeon ..."Nàng công chúa ngủ trong rừng"
Có vẻ như lớp JiYeon đã chuẩn bị rất kĩ và rất công phu cho vở kịch này nên chỉ mới khúc dạo đầu thôi đã khiến mọi người có mặt đều thích thú.[có lẽ công lớn nhất là của 2 Ji vì sức thu hút của mình] Mọi diễn biến đều rất sát theo kịch bản, không thêm bớt, không thêm thắt, và mỗi nhân vật đều diễn rất tự nhiên, không gò bó, cứng ngắt. Phần thu hút mọi người chú ý nhiều hơn chính là sự xuất hiện của 2 Ji nổi tiếng tài sắc và tên Zhoumi hotboy.
Ngồi bên dưới quan sát mà trong lòng tôi cứ suy nghĩ đủ thứ. Thật rối rắm! JiYeon thì mang 1 vẻ đẹp của sự thông minh, 1 con người bản lĩnh, đầy trí tuệ. Còn Jihyun thì lại mang 1 nét đẹp của sự ngây thơ, trong sáng, dễ thương. Cả 2 đều cho tôi 1 cảm giác thật lạ khi ở bên cạnh. Tôi không giải thích được đó là cảm giác gì nhưng tôi sợ cảm giác đó. Tôi sợ..nếu mình như thế..
Chợt mọi suy nghĩ đều dừng lại khi vở kịch đã đến màn cao trào. Hoàng tử đã tìm được nơi công chúa đang ngủ say và chàng sẽ đánh thức nàng bằng 1 nụ hôn. 1 nụ hôn chân thành xuất phát từ tình yêu chân chính. Tôi cảm nhận được tất cả mọi người đang có mặt đều hồi hộp chờ đợi cảnh đó. Có lẽ họ đang thắc mắc sẽ có cảnh hôn thật không?.. Chính tôi, hình như cũng giống họ..nhưng..tôi lại không mong cảnh hôn đó thật tí nào!
Thế rồi không mong thì nó sẽ xảy ra. Tôi không tin vào mắt mình. Zhoumi...tên ấy dám hôn lên môi con em của tôi thật trước mặt bao nhiêu người. Những người có mặt đều phải thốt lên 1 tiếng "wow" rồi không ngừng vỗ tay hoan hô còn tôi thì ngồi chết lặng trên ghế, làm rớt cả ly trà sữa xuống đất.

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro